• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 122

Lướt qua vai nhau

Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi chốc lát, Liễu Tâm Mi không có tiếp tục ở lại, Hầu phủ cùng vương phủ cũng chán như nhau, đến một người có thể mở lòng nói chuyện cũng không có.

An phu nhân dẫn theo hai nữ nhi cung kính tiễn ra ngoài, Liễu Tâm Mi biết ngày sau trở về, những gia đinh, thị vệ ở cửa sẽ không dám coi khinh mình nữa.

Tiếng vó ngựa "tạch tạch" thanh thúy gõ trên mặt đường, Liễu Tâm Mi thoải mái đến độ sắp ngủ, vừa chuyển ra đầu hẻm, trước mặt là một chiếc xe ngựa rộng rãi, Tần thúc loạng choạng vội vàng quất roi ngựa, trong miệng lớn tiếng thét, xa phu đối diện cũng hơi nghiêng qua tránh đi, lúc hai xe giao nhau, người trong xe đều thông qua cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.

Liễu Tâm Mi sửng sốt, hai chiếc xe cách càng ngày càng xa.

"Xem bộ dáng là đi về phía Hầu phủ đi." Liễu Tâm Mi nói thầm.

"Vương phi, trong xe kia hình như là Thiếu phu nhân." Liễu Diệp Nhi quay đầu ra sau nhìn xung quanh.

"Vậy sao ngươi không nói sớm?" Liễu Tâm Mi đưa tay vỗ một cái.

Liễu Diệp Nhi cười: "Nô tỳ cùng Thiếu phu nhân không quen thuộc, vừa rồi cũng không nhìn kỹ, chẳng qua là thấy đi về hướng Hầu phủ không sai."

Liễu Tâm Mi thở dài một cái, ngươi chỉ là không quen thuộc, mà ta thì căn bản cũng không quen biết. May là Mộ Dung Dật Phi chưa bao giờ dẫn nàng ra ngoài, nếu không nàng không phải là rất thảm sao, đối mặt với từng cái mặt cười cùng nàng chào hỏi, nàng lại ngơ ngác phân không rõ ai là ai, xấu hổ lắm a tính tới tính lui, người trong nhà nhận được không sai biệt lắm, thân nhân của Mộ Dung Dật Phi bên kia nàng chỉ quen biết tứ Hoàng Tử, nhưng không sao, bọn họ đều là có phẩm cấp sắc phong, chỉ nhìn cách ăn mặc là có thể phân ra một hai. Hơn nữa a, hoàng gia thích nhất là sĩ diện, nhân vật quan trọng lên sân khấu, người bên cạnh sẽ hô lớn: "Mỗ mỗ giá lâm." Nàng để ý là được.

La Nguyệt Đình cũng đầy bụng nghi vấn, người vừa rồi rất quen mặt, hình như là tiểu cô Liễu Tâm Mi đã lâu không gặp. Không phải nói nàng vẫn bệnh sao, hôm nay đã bình phục? Nha đầu kia mặc dù là có vài phần nhát gan, nhưng là một người rất biết lễ nghi, sẽ không có đạo lý nhìn thấy mình không chào hỏi, hơn nữa ánh mắt của nàng trong suốt, lúc nhìn mình như nhìn một người xa lạ vậy, nàng lại không biết mình?

"Mẫu thân, chiếc xe kia là từ phía nhà của chúng ta đi tới." Ngón tay nhỏ mập mạp của Liễu Uy chỉ về phía trước nói.

"Ừ, có lẽ là khách." La Nguyệt Đình mạn bất kinh tâm nói.

La Nguyệt Đình gả qua đây mấy năm, quan hệ với người trong nhà cũng không thâm hậu. Khi đó Liễu Tâm Mi cũng chỉ mới vừa cập kê, Lăng Tiêu cố ý nói nàng phải trông nom muội muội này nhiều hơn. Nhưng nha đầu kia suốt ngày đều ngây ngốc trong viện Thính Vũ Hiên, cùng mình rất ít qua lại, cho dù là gặp mặt, cũng chỉ là dịu dàng cười cười, rất ít khi nói cái gì. Trong lòng La Nguyệt Đình muốn đối tốt với Liễu Tâm Mi, nhưng không biết nên thổ lộ tình cảm như thế nào. Mình biết đây là muội muội cùng phụ cùng nương duy nhất của Lăng Tiêu, thuở nhỏ đã mất đi sự yêu thương của mẫu thân, người làm ca ca này rất là thương yêu Liễu Tâm Mi, hận không thể đem đồ tốt nhất khắp thiên hạ đều đưa đến trước mặt Liễu Tâm Mi.

Bất quá nàng thờ ơ lạnh nhạt, An phu nhân đối với nàng cũng coi như tận tâm, chi phí ăn mặc đều so với hai muội muội kia cao hơn một bậc, lúc nói chuyện khuôn mặt tràn đầy nụ cười, chưa bao giờ trách móc nặng nề qua nàng. Hai tỷ muội kia cũng đối với người tỷ tỷ này cho đầy đủ tôn kính, nếu không phải mình vô ý gặp được Liễu Tâm Lan ở trong đình khi dễ Liễu Tâm Mi, nha đầu kia sợ đến thất kinh, nhưng không biết làm sao ứng đối, mình vẫn sẽ cho là Lăng Tiêu làm điều thừa.

Không nói hai lời, liền đem Liễu Tâm Mi bảo vệ ở phía sau, hung hăng khiển trách vài câu, Liễu Tâm Lan mặc dù là mặt không cam lòng, nhưng rốt cuộc không dám nói cái gì, ra vẻ tức giận rời đi.

Vậy sau này La Nguyệt Đình liền để ý, cũng may chỉ có Liễu Tâm Lan một người sẽ làm ra chuyện như thế, nên La Nguyệt Đình chỉ cần đề phòng Liễu Tâm Lan là được rồi. Liễu Tâm Mi được La Nguyệt Đình bảo hộ, dần dần đối với La Nguyệt Đình thân thiết. La Nguyệt Đình cũng giúp cho Liễu Tâm Mi ra chủ ý, ai dám khi dễ nàng, liền hung hăng đánh lại. Vô nại giao khúc hát không được, Liễu Tâm Mi thủy chung không có cái loại dũng khí này.

Tính tình La Nguyệt Đình cương liệt, đối với tính tình và tính cách của Liễu Tâm Mi có vài phần xem thường, mình không biết nha đầu kia sợ là từ đâu đến, không thể làm gì khác hơn là một bên than thở một bên âm thầm che chở. Đợi được đến lúc Liễu Tâm Mi xuất giá, mới có thể buông lỏng, coi như đối với phu quân cũng có được sự giao phó. Sau này vương phủ truyền ra tin tức, không được lạc quan như vậy, mình ngoại trừ thở dài cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, ở nơi nhìn không thấy, dù có lòng che chở Liễu Tâm Mi cũng không có lực a.

Bấm tay tính ra bọn họ đã hai năm không gặp, chẳng qua nhìn quần áo ăn mặc không giống như là ở trong vương phủ bị ủy khuất a.

"Mẫu thân quen biết khách nhân kia sao?" Liễu Uy nói rất nhiều, lúc nào cũng không chịu an tĩnh.

"Ừ, hình như là cô cô của con." La Nguyệt Đình nói.

"Cô cô?" Đôi mắt đen kịt của Liễu Uy chuyển động, đôi mày nhỏ nhăn lại hỏi: "Mẫu thân lại gạt người, cô cô Uy nhi có thể không biết sao? Bọn họ đều ở trong nhà, làm sao sẽ biến thành khách nhân chứ?"

La Nguyệt Đình cười cười: "Uy nhi giỏi thật, đây là một người cô cô khác a chẳng qua lúc con còn chưa được sinh ra, nàng đã gả ra ngoài, thời gian quay về Hầu phủ rất ít, các ngươi dĩ nhiên là không quen nhau."

"Gả cho người rồi cũng rất ít trở về?" Uy Nhi ngẩn ngơ: "Vậy hai vị cô cô trong phủ cũng vậy sao?"

La Nguyệt Đình gật đầu, Uy nhi lại khẩn trương: "Nương, người nhà của chúng ta chẳng phải là càng ngày càng ít? Người phải mau mau sinh mấy người đệ đệ ra đi, cưới thật nhiều cô cô của nhà khác về."

Thanh âm đồng trĩ chọc cho La Nguyệt Đình "Ha ha" cười to, buồn bực trong lòng rất nhanh thì biến mất. Chỉ là nguyện vọng này của nó là rất khó thực hiện, từ sau khi thành thân, thời gian ở chung với Lăng Tiêu cộng lại cũng chỉ hơn một năm, khai chi tán diệp đâu phải việc dễ dàng như vậy a?

"Ai, đáng tiếc nhà của cô cô cũng là một đệ đệ, nếu không Uy nhi của chúng ta liền cưới về, cũng không tính là bị thua thiệt." La Nguyệt Đình còn là liên tiếp cười.

"Hắt xì. . ." Liễu Tâm Mi vuốt vuốt cái mũi nhỏ của mình, sao lại có cảm giác bị tính kế vậy?

"Liễu Diệp Nhi, sau khi trở về, ngươi chuẩn bị cho ta một ít lễ vật cho hài tử, ta đây là một cô cô a, phải tận một chút tâm ý." Liễu Tâm Mi phân phó. Bỗng nhiên nàng lại không yên lòng hỏi: "Liễu Diệp Nhi, tẩu tẩu của ta rất khó ở chung sao?"

Liễu Diệp Nhi lắc đầu, làm sao biết chứ, Thiếu phu nhân mặc dù có chút thanh lãnh cao ngạo, thế nhưng bình tĩnh mà xem xét thì đối với Vương phi là có chút chiếu cố.

"Biết là hỏi không ra cái gì, ở trong mắt của ngươi trên thế giới này hình như là không có người xấu, người nào đối với ta đều tốt." Liễu Tâm Mi cũng lắc đầu cười khẽ.

"Mới không phải, trong vương phủ cũng có rất nhiều người xấu. Bọn họ từng người đều không mong Vương phi tốt." Liễu Diệp Nhi tức giận nói, nàng chỉ là ân oán phân minh, cũng không phải đứa ngốc hồ đồ đến tốt xấu chẳng phân biệt được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom