• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 126

“Lạch bạch lạch bạch...” Một loạt tiếng bước chân vui vẻ vang lên, khóe môi Liễu Tâm Mi khẽ mỉm cười, nhắm mắt cũng biết là ai đến.

“Mẫu thân.” Tiếng gọi còn chưa dứt, một bóng người nhỏ nhắn đã nhào vào lòng nàng. Liễu Tâm Mi không nói gì mà chỉ hôn hôn, ôm ôm, nhấc cậu lên cao cao. Tiếng cười lanh lảnh vang lên trên đầu nàng, hai người một lớn một nhỏ cười vang vui vẻ.

Hải Vận ngơ ra nhìn hai mẹ con họ, trước mặt người khác, Liễu Tâm Mi là một người cao ngạo lạnh lùng, thậm chí còn có đôi chút bạo lực nữa. Tuy nàng không thường ra ngoài đi lại với ai, nhưng những lời bàn tán vốn là thứ không có chân cũng có thể nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Các nha hoàn đã diễn tả vô cùng sinh động tình cảnh nàng ta một dao chặt đầu gà, dọa cho ma ma tè cả ra váy. Liên trắc phi bình thường cũng rất lợi hại, nhưng cũng bị một tát của nàng ta khiến cho ngoan ngoãn, nghe nói, nghe nói, ngay đến vương gia hiện nay cũng nhường nhịn nàng ta mấy phần. Nhưng giờ chính mắt nàng lại nhìn thấy một màn này, một cảnh tượng ấm áp đầy tình yêu thương biết bao, đây rõ ràng là một khuê tú nhà giàu ôn hòa hiền thục, đang vô thức tản phát ra tình mẫu tử khắp nơi. Người yêu thương con cái như thế thì sâu thẳm vẫn là người lương thiện, có lẽ sự hung hãn của nàng ta cũng là một cách để bảo vệ con của mình, Hải Vận ngẫm lại những hành động điên cuồng mà vương phi từng làm ra, nữ tử vốn số khổ, làm mẹ ắt sẽ mạnh mẽ lên, có lẽ nàng ta cũng là bất đắc dĩ thôi.

Liễu Tâm Mi thả con xuống, nhắc nhở: “Mẫu thân còn có khách ở đây, con nên làm sao nào?”

Sống cùng với Liễu Tâm Mi, Siêu Phàm cũng đã sửa được tính nhút nhát và cẩn trọng quá mức của mình, lớn tiếng chào hỏi: “Chào Hải phu nhân.”

Hải Vận vội đứng dậy, nàng chẳng qua chỉ là một thiếp thất, không có lí do nhận lễ này. Vương phi là đang cất nhắc nàng, nhưng nàng không thể mất phép tắc được.

“Chào thế tử.” Nàng cũng chào hỏi.

Đôi mắt của cậu mở to kinh ngạc, ngoại trừ các nha hoàn trong Như Yên các ra, cậu chưa từng được ai hành lễ cả.

“Mẫu thân...” Cậu bối rối nhìn Liễu Tâm Mi cầu cứu.

Đứa trẻ đáng thương, còn chưa từng nhận được sự tôn kính đáng có. Thân phận thế tử này không hề mang đến bao nhiêu chỗ tốt cho cậu.

Ngay trước mặt Hải Vận, nàng dạy dỗ: “Thằng bé ngốc này, tôn trọng là xuất phát từ đôi bên. Dựa vào thân phận của con, mọi người đều nên tôn trọng con vài phần, nhưng có nhiều người lại lơ là đi mất, Hải phu nhân là người hiểu lễ nghĩa nhất, đương nhiên sẽ không quên, nhưng con cũng phải trả lễ lại nữa, vì nàng ấy là trưởng bối của con.”

Hải Vận nghe thấy lời này, trái tim hơi chệch một nhịp, trưởng bối? Nàng có tư cách này sao? Nàng chẳng qua chỉ là thiếp thất của vương gia thôi, thậm chí còn là hữu danh vô thực.

Siêu Phàm lập tức khom người, đôi tay nhỏ cũng chắp lại.

“Chuyện học tập thế nào rồi?” Liễu Tâm Mi cười hỏi.

Cậu tự hào vỗ ngực: “Tiên sinh khen con thông minh, bảo con học tập thật tốt, còn nói trong sách có vàng...”

Liễu Tâm Mi nhíu mày, Trần tiên sinh này cũng là người hủ lậu vậy sao? Trẻ con đọc sách cũng dùng những thứ công danh lợi lộc này dụ dỗ. Nàng cười xoa đầu cậu: “Thế nào? Vậy tiên sinh có nói trong sách có mỹ nhân không?”

Vừa nhìn thấy trên bàn có một quyển sách, cậu nhóc liền chạy đến lật từng trang, từng trang, cả buổi trời mới bất mãn nói: “Tiên sinh và mẫu thân đều lừa đảo, trong này chẳng có gì cả.”

Hai người lớn lập tức bật cười, Liễu Tâm Mi lát sau mới nghiêm túc nói: “Đọc sách là vì để tăng hiểu biết, nếu là vì những thứ như vàng bạc và mỹ nhân thì con người sẽ trở nên tham lam. Chính vì có những thứ tư tâm tạp niệm như thế nên mới có những người đọc sách thánh hiền mà lại làm ra chuyện chẳng thánh hiền.”

Cái nhìn của Hải Vận về Liễu Tâm Mi lại thay đổi, chẳng trách vương gia lại yêu thích nàng ấy, đứa trẻ do nàng ấy dạy dỗ ra chưa chắc đã xuất sắc đến mức nào, nhưng có thể chắc chắn đứa trẻ ấy sẽ rất hiểu biết, ôn nhuận như ngọc. Nàng ấy không phải cố tình hay vờ vịt gì, chỉ là điều chỉnh phương hướng phát triển của con trẻ đúng lúc.

Cậu nhóc gãi gãi đầu, thánh hiền và cậu còn cách xa nhau lắm, ánh mắt cậu khẽ đảo rồi nói: “Đợi khi lớn lên, con muốn làm một người giống như phụ vương.”

Hắn? Liễu Tâm Mi mất bình tĩnh: “Hắn có gì tốt? Lạnh lùng như quả núi băng ngàn năm không tan, cũng không sợ đông cứng chết người khác.”

Thật ra Siêu Phàm cũng không thích giống Mộ Dung Dật Phi lắm, nhưng hiện giờ Hải phu nhân còn đang ở đây, ít nhiều gì cậu cũng phải kiêng nể, bây giờ nhìn thấy mẫu thân vẫn tùy ý giống như mọi khi nên cũng to gan lên theo: “Vậy con giống tứ hoàng thúc có được không?”

Trong lòng Liễu Tâm Mi khinh bỉ con trai mình không có kiến thức, nhưng cũng không thể trách cậu được, lớn đến thế này rồi mà cậu cũng chỉ từng gặp có hai nam nhân này thôi phải không?

Nàng xoa đầu cậu, cười nói: “Tứ hoàng thúc của con đúng là không tệ, nhưng vì sao con nhất định phải giống tứ hoàng thúc? Trên đời này mỗi một người đều bẩm sinh đã khác với những người khác, làm cái bóng của người khác là chuyện nhàm chán nhất. Con xem, tuy rằng mẫu đơn là vua trong các loài hoa, nhưng chẳng phải những đóa hoa khác vẫn rực rỡ khoe sắc đó sao? Bất kể con có thân phận địa vị gì, sống vui vẻ, sống đúng với bản thân mình mới là quan trọng nhất. Đừng có nghĩ mãi là mình sẽ giống ai mà nhất định phải sống thành mình là ai, con trai của Liễu Tâm Mi ta đây không phải là người ai nói gì đều nghe nấy, phải làm một người có chính kiến, cho dù là sai thì chỉ cần sửa cho đúng, rồi sau đó dũng cảm đi tiếp.”

Siêu Phàm chớp chớp mắt nhìn nàng, nhiều đạo lý lớn như vậy nhất thời cậu không tiêu hóa hết được, nhưng cậu hiểu được mẫu thân cậu không thích cậu giống ai mà chỉ muốn cậu sống là chính cậu.

Mộ Dung Dật Phi đã đứng bên ngoài nghe từ lâu, y rất tán đồng lời của nữ nhân này, nhưng câu nói trước của nàng vẫn khiến y thấy khó chịu, y từng bước đi vào trong, cất giọng trầm thấp hỏi: “Mời vương phi nói thử xem giống bổn vương thì có gì không tốt?”

Hừ, lúc nhắc đến Mộ Dung Dật Ninh, nàng lại chẳng chê bai chút nào.

Ban ngày không nói xấu ai, ban đêm sẽ không gặp ma. Liễu Tâm Mi cảm thán, trong lòng thấy lạ là nha đầu Diệp Nhi này đi đâu mất rồi, sao lại không vào thông báo một tiếng?

Nàng không biết lúc nàng vừa nói lời chê bai nam nhân này thì y đã đến giữa sân của Như Yên các rồi, Liễu Diệp Nhi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị y dọa đến chẳng dám động đậy.

Trời ạ, cái miệng này của vương phi thật là, không biết bớt bớt lại sao? Bình thường oán hận mấy câu với họ thì cũng thôi đi, sao đến trước mặt Hải phu nhân cũng không biết nể nang gì. Trong lòng Liễu Diệp Nhi liên tục niệm Phật: Vương phi, chúc người may mắn.

Hải Vận đã đứng lên cung kính hành lễ từ lâu, sau đó cứ tần ngần đứng đó, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Liễu Tâm Mi nhìn Mộ Dung Dật Phi một cái, nhịn không được bật cười. Nếu muốn biết lời thật thì phải nghe lời nói sau lưng, chỉ là nàng từng nói lời nào tốt đẹp sau lưng hắn sao?

Nàng quấn quấn sợi tóc bên tai, cười nhạt nói: “Vậy vương gia nói thử xem con giống vương gia thì có gì tốt?”

Hải Vận rất bội phục dũng khí của vương phi, dám nói những lời này ở trước mặt vương gia, chắc nàng ấy là người đầu tiên nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom