Mộ Dung Dật Phi hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm đợi Liễu Tâm Mi chào hỏi gì, cứ thế tự nhiên tìm một vị trí ngồi xuống. Có điều trước giờ y chưa từng tự khen chính mình trước mặt người khác, nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Liễu Tâm Mi cười cười nhìn y: “Thế nào? Vương gia cũng không biết bản thân có ưu điểm gì sao?”
Nói thật lòng, tính cách Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng, nhưng lại là người da mặt mỏng, là hoàng tử tôn quý nhất Tây Sở, y đã từng nghe rất nhiều lời tán dương, nhưng chưa từng tự nói lời nào. Nhưng cho dù y không có sở trường gì thì con của y cũng phải giống y mới được. Con trai y, nếu giống người khác thì chẳng phải sẽ thành trò cười sao? Huống hồ y cũng đâu có tệ đến thế.
“Bổn vương thân phận cao quý.” Đây chính là ưu thế từ lúc y sinh ra đã có.
Liễu Tâm Mi giật giật khóe miệng, chẳng qua chỉ là năng lực đầu thai cao siêu hơn người khác một chút, cũng chẳng là gì cả. Có điều nghĩ tới là thấy rầu, trên đời này làm gì có công bằng tuyệt đối chứ? Đều là đánh bại cả trăm con tinh trùng khác để đến được với trứng, vì sao giữa người với người lại khác biệt lớn đến vậy? Có người cao cao tại thượng như ngôi sao trên trời, chỉ có thể ngưỡng cổ nhìn lên mới thấy được, có người thì như hạt bụi dưới chân, không để ý đạp một cái là hủy diệt luôn sự tồn tại của người đó.
“Vương gia chẳng qua là sinh ở nhà đế vương, may mắn hơn người khác một chút mà thôi, hơn nữa sự tôn quý của người chẳng phải là do hoàng thượng ban cho sao? Từ xưa đến nay những tông thất bị gạch tên hay đày đi còn ít à?” Phú quý chẳng qua chỉ là mây khói, hiện giờ nhìn thấy hắn đang ở nơi cao như thế, nhưng trên đời này làm gì có ngọn lửa nào không tàn?
Đang trù y sao? Mày kiếm của Mộ Dung Dật Phi giật giật, chuyện nàng nói không phải không có lý, chỉ là nghe không thuận tai lắm thôi. Có điều có câu lời trung thành thường chối tai, mặc dù những lời nàng nói cũng không phải là lời trung thành gì. Phú quý ngập trời cũng không vượt qua được thiên gia, dù thế nào thì thiên gia vẫn là cao nhất. Trong hoàng gia, tình nghĩa phu thê, phụ tử, huynh đệ vốn dĩ là những thứ có thể bị vứt bỏ dễ dàng.
Y xoa xoa cằm nghĩ, tướng mạo của Mộ Dung Dật Phi y là thứ mà y thấy rất tự tin, mắt phượng hẹp dài của y nhìn nàng: “Bổn vương cũng được xem là anh tuấn tiêu sái chứ.”
Mặt mũi Siêu Phàm giống y sáu, bảy phần, chỉ là còn nhỏ quá, lại còn từng chịu khổ nên khí thế trên người còn kém xa y.
Liễu Tâm Mi hứng thú nhìn qua, khí chất lạnh lùng của hắn đã che mất ngũ quan anh tuấn của hắn, thật ra nếu hắn chịu cười thì cũng là gió xuân mười dặm, hoa đào nở rộ. Trong lòng nàng lén khen vài câu, bên ngoài vẫn bình tĩnh nói: “Nếu nói đến tuyệt đẹp thì Vân vương của Đông Vấn còn vượt trội hơn vương gia đấy. Thế tử giống tướng mạo của ta, chắc hẳn không xấu được đâu.”
Hải Vận dường như đã bị họ bỏ quên, đôi mắt đẹp của nàng cứ đảo hết từ người này đến người kia, quan sát toàn cảnh, đôi phu thê này nam thì ngọc thụ lâm phong, nữ thì như hoa như ngọc, con trẻ giống ai cũng đều sẽ đẹp cực kì. Chỉ là Vân vương mà vương phi nói thật sự còn đẹp hơn vương gia nữa sao?
Mặt Mộ Dung Dật Phi lập tức lạnh đi, Sở Lân Vũ là người sao? Hắn là một tên yêu nghiệt! Cho dù y chuyển thế làm người lần nữa cũng không bì được tên nọ. Có điều nữ nhân này lại nhắc đến tên ấy vào lúc này, là đã bị sắc đẹp của Sở Lân Vũ mê hoặc rồi sao?
“Liễu Tâm Mi, chắc nàng đại khái không biết, bổn vương có được địa vị như hôm nay không hoàn toàn dựa vào thân phận đâu. Bổn vương văn thao võ lược, cái nào cũng xuất sắc.” Mộ Dung Dật Phi bị ép cho da mặt cũng dày lên rồi, nhưng những điều này cũng không hề nói quá chút nào, quả thật y là người thật sự có tài.
Ừ, điều này thì Liễu Tâm Mi tin, hoàng thất rất coi trọng chuyện bồi dưỡng con cháu, bằng không cũng giống như hủy đi giang sơn trong tương lai đúng không? Nàng dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, miệng cười rạng rỡ: “Nói vậy vương gia là người văn có thể an thiên hạ, võ có thể định càn khôn? Tiếc quá, nếu sinh ra ở thời loạn, nhất định sẽ có đất dụng võ. Tiếc quá, bây giờ an ninh hai nước lại cần một nữ nhân đi cân bằng, hoàng tử Đông Vấn đến rồi, không biết Nam Việt có dùng cách tương tự luôn không?”
Mộ Dung Dật Phi nhụt chí, chuyện liên hôn từ xưa đến nay đã có tiền lệ rồi, không phải do Tây Sở bắt đầu và cũng sẽ không phải do Tây Sở kết thúc, nhưng nếu một quốc gia đủ mạnh thì nữ nhi hoàng gia sẽ không cần phải để bản thân chịu uất ức như thế. Mộ Dung Dật Phi y có bản lĩnh hơn nữa thì đã sao, chuyện nên đến vẫn sẽ đến, điều nên trả giá vẫn phải trả giá.
Mộ Dung Dật Phi nói gì, Liễu Tâm Mi cũng có thể phản biện lại, có tia sáng xẹt qua trong đôi mắt phượng của y, y nhàn nhạt nói: “Trong mắt của vương phi, bổn vương thật sự không bằng ai hết sao?”
Liễu Tâm Mi chằng hề tránh né mà nhìn thẳng vào mắt y, cười gian xảo như hồ ly: “Vương gia cũng đừng tự khinh rẻ bản thân, người có một đặc điểm mà người trong khắp thiên hạ không thể so được, chỉ đành cam chịu cúi đầu nhận thua.”
Nhìn thấy nụ cười khó mà giải thích được của Liễu Tâm Mi, Mộ Dung Dật Phi có cảm giác như một bóng đen lớn sắp đổ xuống đầu y, đang chuẩn bị khen y sao?
Mấy người trong phòng đều tập trung nhìn nàng, môi đỏ của Liễu Tâm Mi khẽ mở, giọng nói như oanh yến cất lên: “Nếu hỏi ai có thể trong lúc thời tiết nóng nực mà giúp điều hòa lại nhiệt độ cho mát mẻ, thì chắc chắn phải là vương gia.”
Dường như để minh chứng cho lời của nàng, những người ở trong phòng không hẹn mà cùng kéo lại y phục trên người cho ấm. Mặt Mộ Dung Dật Phi tựa như mọi cảm xúc đều đã đóng băng, chỉ có một khuôn mặt chết, không vui không giận.
Hải Vận cảm thấy còn ở lại nữa thì e là nàng không ra khỏi được cánh cửa này mất, hai người này là oan gia đối đầu sao? Không thể nói chuyện tử tế được mà.
Vuốt tóc một cái, nàng đứng lên nhún gối: “Vương gia, vương phi, thiếp thân ra ngoài cũng đã được một lúc rồi. Hôm khác rảnh rỗi lại đến hầu chuyện với tỷ tỷ, bây giờ xin thất lễ.”
Nàng thật sự sợ lát nữa Liễu Tâm Mi lại nói ra lời nào vương gia không thích nghe thì bản thân nàng sẽ vì đã biết quá nhiều mà bị diệt khẩu.
Mộ Dung Dật Phi hiện tại chỉ mong nàng ta đi cho sớm, cây cối cần chăm tỉa, nữ nhân cần dạy dỗ, y đã nhẫn nại lắm rồi, nữ nhân này hết lần này đến lần khác vượt quá giới hạn của y, thật sự cho rằng y tốt tính đến mức sẽ nhẫn nhịn mãi không phát tác sao?
“Ừ.” Y gật đầu nói, ngoài ra không thêm từ nào nữa. Giữa nàng và y chẳng cần vờ vịt gì cả.
Lúc Hải Vận đi ra khỏi phòng mới phát hiện chân nàng đã mềm nhũn, vội vã gọi nha hoàn đến đỡ.
“Hải phu nhân, người ra rồi, vậy vương phi nhà nô tỳ thì sao?” Liễu Diệp Nhi lo lắng không yên.
Màn đấu khẩu ở trong phòng vừa rồi, Hải Vận thật sự không muốn nói nhiều.
“Hải phu nhân, vương phi nhà nô tỳ chắc không phải sẽ có nguy hiểm gì chứ?” Liễu Diệp Nhi sốt ruột hỏi, vừa rồi vẻ mặt của vương gia thật sự không được tốt đâu.
“Chắc là.... không đâu.” Hải Vận nói không chắc chắn chút nào.
Vương phi có gan chọc giận vương gia, thì chắc cũng đã có kế sách đối phó rồi. Có điều cho dù vương gia nổi giận, nàng cũng không thấy lạ, vì chẳng có gì vương phi không dám nói, cũng xem như phúc họa tự gây ra đi.
Bình luận facebook