• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (4 Viewers)

  • Chương 117

Những chuyện lúc trước không nhớ rõ

An vương đối ngoại vẫn luôn công bố thê nhi thân kiều thể yếu, không thích hợp gặp khách, thế nhưng tin tức ngầm có vẻ càng làm cho người ta tín phục hơn, đó chính là Vương phi vô tài, thế tử vô trí, An vương không muốn bọn họ đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ.

Những việc như vậy thế gia có nhiều, nữ nhi nếu là thất đức, biệt viện hoặc là tự miểu đều là nơi bọn họ bị buộc phải tới ở suốt đời, người nói có dù không chân thật, người nghe cũng tin không nghi ngờ, chỉ là giữa những cái đó ai cũng tự hiểu trong lòng.

Hiện tại Liễu Tâm Mi bình yên thượng tọa, thế tử lại đến lúc học vỡ lòng, chỉ có thể nói lời đồn không thể tin. Hài tử kia là lúc còn mặc tả lót gặp mặt qua, là một đứa bé cực kỳ tuấn tú, nhiều năm không gặp, chẳng biết hôm nay có bộ dáng như thế nào. Chỉ là cái này cùng Tĩnh Biên Hầu phủ lại có bao nhiêu quan hệ chứ?

Tính tình của Liễu Tâm Mi An phu nhân rất rõ ràng, những năm ở trong phủ, bà nói đi về đông Liễu Tâm Mi tuyệt không đi về tây, bà nói đánh chó, nha đầu kia sẽ không đi nện gà. Về phần ăn mặc chi tiêu, bà chưa từng bạc đãi vị Hầu phủ đích tiểu thư này, đến nữ nhi ruột cũng sẽ không qua nàng, mấy năm công phu liền có được một mỹ danh "Hiền tuệ", Liễu Nghị đối với bà cũng có chút hài lòng, yên tâm đem Hầu phủ lớn như vậy giao cho bà chưởng quản. Chỉ là Liễu Lăng Tiêu phát hiện, muội muội thông tuệ thích cười của mình, lá gan càng ngày càng nhỏ, ngày càng giống con thỏ bị hù dọa. Kiểm tra tiền tiêu chi phí hàng tháng của nàng, so với hai tỷ muội kia phong phú hơn nhiều, trên người cũng không có một chút vết thương, trong lòng tuy rằng hồ nghi, nhưng thủy chung cũng không giải thích được. Cho đến lúc nàng phong phong quang quang gả cho An Vương điện hạ, hắn cũng an tâm đi tranh tiền đồ của mình.

Liễu Tâm Mi bây giờ khuôn mặt quyến rũ, thần tình lại rất thanh lãnh, nàng ta không báo mà về là vì ôn chuyện cũ sao?

"Vương phi, hai năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, An vương đối đãi người làm sao a?" An phu nhân quan tâm hỏi.

Vừa nãy nàng hình như có đề cặp tới, mấy năm nay ở An vương phủ chịu khổ, An phu nhân rất tò mò, người bị ủy khuất làm sao sẽ sống được tư nhuận như vậy? Bằng tính cách nhát gan của nàng làm sao vượt qua được?

Liễu Tâm Mi trở về đây chỉ là muốn biết nguyên chủ ở Hầu phủ có cảnh ngộ làm sao, nàng đối với mấy mẹ con này từ trong lòng đã không thân cận nổi, bởi vậy cũng không có ý định tiết lộ thêm tình trạng của mình. Có đôi khi ngươi vạch vết thương máu dầm dề cho người ta xem, chưa chắc đã đổi lấy được đồng tình, không chừng người ta còn cười thầm ngấm ngầm xả thêm chút muối.

Nàng cười nhạt: "Sự việc cũng đã qua, hơn nữa lần này ta té một cú, rất nhiều ký ức lúc trước đều rất mơ hồ, không chỉ nói những gì ở vương phủ, đến nơi sinh ta nuôi ta còn quên không nhớ gì, cho nên mới muốn trở về thăm một chút, thử coi có thể nhớ được bao nhiêu."

An phu nhân và hai vị tiểu thư đều giật mình há to miệng, nàng ta không nhớ được chuyện lúc trước? Thảo nào gặp bọn họ lại có thái độ lạ như vậy.

"Tâm Mi, ngươi, ngươi nói ngươi đều không nhớ được chúng ta?" An phu nhân hoảng, dùng xưng hô trước đây, may ra có thể khơi gợi một chút hồi ức cho nàng.

Thảo nào nhìn có gì đó không đúng, nàng không nhớ được mình đã từng đối tốt với nàng, tâm huyết nhiều năm không phải lãng phí một cách vô ích sao?

Liễu Tâm Mi thành thật gật đầu, không chịu nổi, kỳ thực là thật sự không quen biết a.

Mặt của An phu nhân trầm xuống, hướng về phía Liễu Diệp Nhi phát uy: "Nô tài đáng chết, ngươi chiếu cố tiểu thư nhà ngươi như thế nào? Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không biết xin cái nhân tình về Hầu phủ báo tin sao?"

Liễu Diệp Nhi bị hoảng sợ, run rẩy sắp quỳ xuống, bị Liễu Tâm Mi kéo lại. Đây cũng không phải là lỗi của Liễu Diệp Nhi, nếu như không phải nha đầu này, mẹ con họ còn không biết phải sống thành bộ dạng gì nữa đây

"Phu nhân còn không thể vào được vương phủ, nha đầu này chẳng lẽ có bản lĩnh thông thiên sao? Cũng may có nha đầu này ngày đêm ở bên cạnh ta chiếu cố, nếu không cũng không biết có sống sót nổi không." Trong lời nói của Liễu Tâm Mi đối với Liễu Diệp Nhi có rất nhiều che chở.

"Tỷ tỷ, ngươi cái gì cũng không nhớ sao?" Liễu Tâm Lan có chút hưng phấn.

Ở trong Hầu phủ, phụ thân là một người nghiêm nghị, cái vị đại ca kia cùng bọn họ cũng là bất cẩu ngôn tiếu, chỉ có mẫu thân đối với mình tốt nhất, thế nhưng mình không thích cùng người khác chia sẻ tình thương của mẫu thân, nhất là một người ngoài như Liễu Tâm Mi. Trước mặt người khác mình đối với Liễu Tâm Mi khá khách khí, dù sao cũng là đích tỷ của mình, sau lưng mà, không ít lần nói xấu, cũng may Liễu Tâm Mi đều câm nín nhịn xuống cho qua, trong phủ không phải là không có người thấy, chỉ là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mọi người như không thấy bỏ qua. Vừa rồi Liễu Tâm Mi thể hiện ra bộ dáng Vương phi, thật đúng là có vài phần sợ hãi, sợ Liễu Tâm Mi một khi mất hứng nhằm vào mình phát tác, giờ thì tốt rồi, cái gì cũng không nhớ, tự nhiên cũng sẽ không nhớ có thù với mình.

"Ừm, đã không còn gì đáng ngại." Liễu Tâm Mi đem nét mặt của bà nhìn ở trong mắt, đặt ở trong lòng.

"Vậy, ngươi là như thế nào nhớ được Tĩnh Biên Hầu phủ?" An phu nhân không cam lòng hỏi.

"Đừng nói là Hầu phủ, ngay cả vương phủ, ta cũng quên đi rất nhiều. May mà Liễu Diệp Nhi ở bên cạnh ta, rất nhiều chuyện đều là nha đầu này kể cho ta nghe." Là Liễu Diệp Nhi để cho nàng đối với thế giới này có ấn tượng mơ hồ, nha đầu này là cây cầu nối Liễu Tâm Mi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

An phu nhân tự tiếu phi tiếu nhìn nhìn Liễu Diệp Nhi, chỉ mong nha đầu kia đừng nói một chữ không tốt về Hầu phủ, nha đầu này là nha đầu sinh trong phủ, vận mạng cả nhà đều nằm trong tay bà.

"Phu nhân, nô tỳ nói với Vương phi, là ngài một tay nuôi nấng Vương phi trưởng thành, tình cảm mẹ con rất tốt" Liễu Diệp Nhi có chút sợ An phu nhân, ánh mắt so với quá khứ thêm chút sắc bén.

"Liễu Diệp Nhi, chuyện của Hầu phủ chúng ta, ngươi tự nhiên là đều nhìn ở trong mắt, hiện nay ngươi là người bên cạnh Vương phi, lúc rảnh rỗi nói nhiều một chút chuyện đã qua, người một nhà cũng không thể ngày càng xa lạ." An phu nhân cười tủm tỉm nói.

"Nha đầu này nói với ta rất nhiều điều tốt về Hầu phủ, là ta tự nghĩ không thông nên mới trở về thăm một chút, không nghĩ tới ta đây chính phi vương phủ vào đại môn Hầu phủ còn phải ủy khuất như vậy, xem ra nha đầu này là nói quá sự thật." Liễu Tâm Mi rất bất mãn thái độ lúc đầu của bọn họ, nghĩ lại nguyên chủ này cũng là tùy ý bọn họ vo tròn đè bẹp.

"Tỷ tỷ vốn không thèm để ý tới hình thức, nay làm Vương phi rồi, cũng thích bị người ta cung kính?" Liễu Tâm Hà nói mấy câu liền đỡ An phu nhân đi ra ngoài.

"Đã nói chuyện lúc trước ta không còn nhớ, nếu là ở trong phủ, ta tự nhiên sẽ không so đo, thế nhưng trước mặt người ở bên ngoài vẫn là muốn ra hình ra dạng, miễn cho bị người ta chê cười, nói Hầu phủ mất lễ nghi. Ta là nữ nhi đã gả ra ngoài, không để ý lắm cái này, thế nhưng hai vị muội muội còn cần một cái danh tiếng tốt không phải sao?" Liễu Tâm Mi cũng cười thuần lương vô hại.

Hanh, Liễu Tâm Hà này đừng xem tuổi còn nhỏ, cũng là một điển hình thánh mẫu tâm biểu, dưới khuôn mặt ngây thơ không biết ẩn giấu bao nhiêu tâm tư xấu xa, trong lòng Liễu Tâm Mi không khỏi cảnh giác, cổ nhân cũng không dễ đối phó như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom