Ra oai phủ đầu
Một chút tin tức cũng không có, Liễu Tâm Mi cứ như vậy lặng lẽ quay về Tĩnh Biên Hầu phủ. Cho đến lúc xe ngựa dừng ở trước cửa phủ, lúc này gia đinh ngoài cửa mới đi qua hỏi, Liễu Diệp Nhi mới lấy ra thân phận của mình.
Hai năm không gặp, cảnh còn người mất, gia đinh giữ cửa cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu, những lão nhân còn lại thì có ai nhớ tới tiểu nha đầu này.
"Nhanh đi thông báo, An vương phi hồi phủ." Rốt cục cũng có thể lý trực khí tráng nhắc tới cái danh hiệu này, hiện nay khí thế tiểu thư nhà nàng hoàn toàn không thua bất kỳ một ai, đến An vương gia đều phải đối với tiểu thư có cách nhìn khác.
"Ngài chờ chút, tiểu nhân liền đi bẩm báo phu nhân." Có người chân chạy như bay chạy đi vào.
An phu nhân đang cùng hai người nữ nhi ở trong phòng nói chuyện phiếm, nghe xong hạ nhân bẩm báo liền sửng sốt, không phải lễ tết gì, nàng ta quay về làm cái gì?
Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Liễu Tâm Lan hơi chu: "Nương, nàng ta không phải là bị An vương hưu chứ? Sao lại im hơi lặng tiếng như thế trở về."
"Nói bậy bạ gì đó? Đó là đại tỷ của ngươi, hài tử này cũng là tội nghiệp, mấy năm cũng chưa từng trở về, ta còn tưởng rằng nàng ta đã quên cái này nhà mẹ đẻ này nữa." An phu nhân trừng mắt lên giáo huấn nữ nhi.
"Mời đại tiểu thư vào đây." An phu nhân ở trên ghế ngồi nghiêm chỉnh.
"Vâng." Gia đinh được lệnh, xoay người đi ra.
"Nương, người nói nếu nàng ta thật bị hưu trở về, Tĩnh Biên Hầu phủ còn có thể chứa chấp nàng ta không?" Liễu Tâm Hà hỏi.
"Ai, dù không tốt đến đâu cũng là nữ nhi Liễu gia, chẳng lẽ còn muốn nàng ta lưu lạc tại ngoại sao?" An phu nhân cũng hết cách lại đau lòng nói.
"Tiểu thư, phu nhân mời ngài vào." Gia đinh mời.
Trong lòng Liễu Diệp Nhi tràn đầy vui mừng lập tức biến thành tức giận, nàng giận dữ nói rằng: "Tiểu thư nay là Vương phi An vương phủ, luận phẩm cấp không phải nên có người ra nghênh tiếp sao?"
"Phu nhân là phân phó như vậy, không có sai đâu." Gia đinh nói thầm, đối thoại của phu nhân và hai vị tiểu thư hắn nghe rất rõ ràng, đến lúc nào rồi, nàng ta còn bày ra kiểu cách cho ai xem a?
Màn xe bị vén lên, Liễu Tâm Mi ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, giọng thanh lãnh phân phó: "Bản vương phi hồi phủ, vốn không muốn kinh động mọi người. Chỉ là mặt mũi của An vương, lễ nghi nên có là không thể thiếu, bằng không Vương gia trách tội xuống, e là các ngươi đều gánh không nổi."
Dáng vẻ Liễu Tâm Mi đoan trang ngồi ở chỗ đó, khuôn mặt hơi trầm xuống, mơ hồ đang có khí thế ép người, hiện tại nàng lấy danh hào của An vương, khí chất phú quý cao cao tại thượng hoàn toàn thể hiện ra.
Gia đinh len lén quan sát, Liễu Tâm Mi hôm nay trang phục sang trọng, mặc chính là cung trang, trên đầu châu ngọc vờn quanh, môi hồng răng trắng, khí sắc rất tốt. Đâu phải tiểu thư bị hưu, rõ ràng là Vương phi về nhà thăm thân. Lập tức không dám chậm trễ, lần thứ hai đi vào thông báo.
Liễu Tâm Mi cười lạnh một tiếng, đây là đang ra oai phủ đầu nàng sao? Thảo nào Hầu phủ đối với những khổ cực mấy năm nay của nàng chẳng quan tâm, trong lòng bọn họ căn bản không có vị trí của nàng.
"Liễu Diệp Nhi, ngươi không phải nói phu nhân đối đãi với ta cực tốt sao?" Liễu Tâm Mi không hiểu hỏi.
Đã từng thỉnh thoảng nhắc qua nhà mẹ đẻ, Liễu Diệp Nhi đối với vị kế mẫu này vô cùng tán thưởng.
"Lúc trước là cực tốt, hiện nay chắc là không qua lại, nên mới xa lạ." Liễu Diệp Nhi lấp liếm nói, trong lòng cũng lo sợ bất an, sao tất cả mọi thứ không như mình nghĩ a.
Trên gấm thêm hoa dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó. Lòng người là thứ không thể tin được nhất, nói thay đổi liền thay đổi, không có cái gì là lạ. Liễu Tâm Mi rất may mắn ngày hôm nay nghe theo lời khuyên của Liễu Diệp Nhi, chọn y phục chính phi mặc để trở về, nếu không cửa lớn của Hầu phủ thật là khó vào a.
"Hồi phu nhân, An vương phi không chịu xuống xe, nàng nói tuy rằng là nhà mẹ đẻ của mình, thế nhưng lễ nghi là không thể bỏ, sợ An vương gia trách tội xuống tới, không ai gánh vác." Gia đinh khom người hồi bẩm.
"Nàng ta lại bày ra vở kịch gì a? Vương phi? Cũng không biết còn có thể ở cái vị trí kia ngồi mấy ngày." Liễu Tâm Lan bĩu môi, khinh thường nói.
"Nhị tiểu thư, Vương phi ăn mặc rất lộng lẫy, ngay cả xe ngựa cũng là mới tinh." Gia đinh kia thận trọng nói.
"Ồ?" An phu nhân trầm ngâm chốc lát, lập tức nở nụ cười: "Hai nha đầu không nên hồ nháo, thế nào vừa nghe nói tỷ tỷ trở về hưng phấn đến quên cả lễ tiết sao? Tuy rằng nàng ta là tiểu thư Hầu phủ chúng ta, thế nhưng xuất giá tòng phu, hôm nay nàng ta đường đường chính chính là An vương phi, chúng ta là phải đi kiến một lễ."
Liễu Tâm Lan cùng Liễu Tâm Hà nhìn nhau, mặt của mẫu thân thay đổi nhanh thật, rõ ràng chính là nương phân phó không đi nghênh tiếp, thế nào giờ đây lại lấy lý do là bọn họ không hiểu chuyện chứ?
Nhìn bọn họ còn đang ngây ngốc, An phu nhân trước tiên đứng lên, phân phó nói: "Mở rộng trung môn, nghênh tiếp Vương phi hồi phủ."
"Vâng." Gia đinh cũng bị thái độ trước cự sau nghênh làm cho mơ hồ, chỉ là cấp trên nói cái gì bọn họ làm theo là được.
Đại môn màu đỏ từ từ mở ra, hai bên hạ nhân đều cúi đầu đứng trang nghiêm, không tốn bao nhiêu công phu, một trung niên mỹ phụ yểu điệu được đám người vây quanh, mặt tươi cười đi ra.
Bước xuống bậc thang, phụ nhân đi vài bước, tới trước xe ngựa, phúc hạ thân tượng trưng, cười nói: "Gặp qua Vương phi nương nương, nghênh tiếp chậm trễ, mong nương nương thứ tội."
"Gặp qua Vương phi tỷ tỷ." Sau lưng bà là hai nữ tử tuổi thanh xuân cũng hơi thi lễ.
Trong xe Liễu Tâm Mi lúc này mới vươn một tay ra, Liễu Diệp Nhi vội vàng qua giúp đỡ, Liễu Tâm Mi như Từ Hi thái hậu vậy vịn lên tay của Liễu Diệp Nhi, từ từ bước ra từ thùng xe, Tần Bình đã sớm chuẩn bị cái ghế để cho nàng bước xuống.
"Đều miễn đi." Nàng nhỏ nhẹ chậm rãi nói, cũng hơi hơi nâng tay lên.
"Phu nhân tốt? Hai vị muội muội vẫn tốt chứ?" Liễu Tâm Mi cũng mỉm cười đáp lễ.
Nụ cười trên mặt An phu nhân hơi cứng lại, lại lập tức khôi phục tươi cười, nói rằng: "Vương phi."
Liễu Tâm Mi cũng không có khách khí với bà, vịn tay Liễu Diệp Nhi, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu đi ở phía trước nhất.
An phu nhân bất động thanh sắc đánh giá cái thân ảnh yêu kiều kia, nha đầu kia dường như có gì không giống, nàng ta trước giờ chưa từng cư cao lâm hạ nói chuyện với bà.
Nếu là lấy thân phận Vương phi hồi phủ, tự nhiên phải ở chính sảnh tiếp đãi. Nàng thấp giọng phân phó Liễu Diệp Nhi vài câu, tiểu nha đầu liền quen cửa quen nẻo dẫn nàng đi.
"Vương phi mời ngồi lên trên." An phu nhân mỉm cười chào hỏi.
"Phu nhân không cần đa lễ, đây là nội thất, không có quy củ nhiều như vậy, ngài cũng mau mau ngồi." Liễu Tâm Mi cũng khách khí đáp lại.
"Đa tạ Vương phi." An phu nhân ở cái bàn một bên kia ngồi xuống.
"Hai vị muội muội cũng không cần giữ lễ tiết, đều là tỷ muội nhà mình, không nên xa lạ mới phải." Liễu Tâm Mi phát hiện hai vị muội muội này đều là tiểu mỹ nhân nhất đẳng nhất.
Liễu Tâm Lan hừ lạnh một tiếng, đi qua một bên tự ngồi, Liễu Tâm Hà lại hạ thấp người thi lễ: "Đa tạ Vương phi tỷ tỷ."
Liễu Diệp Nhi lúc này mới chào hỏi An phu nhân và hai vị tiểu thư, chỉ là hành nửa lễ, dù sao hiện nay đã là người bên cạnh Vương phi.
Bình luận facebook