• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 116

Vương gia chính là quý nhân của ta

An phu nhân hòa ái cho bình thân, Liễu Diệp Nhi liền đứng ra phía sau Liễu Tâm Mi.

Tiểu nha hoàn kính hiến trà thơm, trái cây, liền quy quy củ củ lui qua một bên.

"Vương phi." An phu nhân đưa tay làm thế mời.

"Phu nhân." Liễu Tâm Mi gật đầu đáp lại.

"Tỷ tỷ trước đây không phải đều như chúng ta gọi mẫu thân sao?" Cặp mắt tròn trịa của Liễu Tâm Hà không chớp nhìn chằm chằm Liễu Tâm Mi, nụ cười trong sáng lại đơn thuần.

Liễu Tâm Mi nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt, chỉ là cười cười, cũng không tiếp lời. Nàng cũng muốn có một mẫu thân, kiếp trước là một cô nhi, nàng khát khao cỡ nào để có thể nhào vào một vòng tay ấm áp. Chỉ là, nàng, xứng sao? Chuyện vừa xảy ra đã để cho trong lòng nàng sinh ra sự phòng bị, nàng có thể khẳng định, vị kế mẫu này tuyệt đối sẽ không như sự hòa ái dễ gần bên ngoài.

"Ngươi không nên vọng tưởng trèo cao, hiện nay người ta là Vương phi chính thức, đâu còn xem trọng mẫu thân nữa?" Liễu Tâm Lan trừng mắt liếc muội muội.

Đây là một người thẳng tính, trong lòng suy nghĩ cái gì trong miệng liền nói ra cái đó, Liễu Diệp Nhi cũng đã nói, ở trong Hầu phủ, chỉ có vị nhị tiểu thư này cùng nàng không hợp lắm, nghĩ đến tính tình nguyên chủ mềm yếu vậy, nhất định là bị khi dễ thảm.

"Lan nhi, không được không có quy củ như vậy, luận gia pháp, đây là trưởng tỷ của ngươi, luận quốc pháp, đây là thân vương chính phi, ngươi tự nhiên phải vâng theo giáo huấn của người. Mẫu thân được Vương phi nương nương yêu quý, lấy lễ như mẫu thân, đã là cảm thấy hoảng khủng. Chẳng qua khi đó Vương phi vẫn còn là hài tử, mất đi thân nương che chở, Hầu gia nhờ ta trông nom, người đối với ta rất ỷ lại. Hôm nay trong phủ chúng ta bay ra một kim phụng hoàng, các ngươi tự nhiên là phải thay tỷ tỷ cao hứng." An phu nhân mặc dù là giáo huấn nữ nhi, vẫn là bộ dạng khẩu khí dịu dàng, cũng tiện thể nhớ lại quá khứ tốt đẹp.

Biết nói không bằng biết nghe, mấy câu nói ngắn ngủn lại làm cho Liễu Tâm Mi đối với kế thất Hầu gia sinh lòng cảnh giác. Ngôn ngữ nghe đặc biệt nhu hòa, thế nhưng đó không phải đang chỉ trích nàng vong ân phụ nghĩa sao? Không có thân nương che chở, lại đi sao mông người ta nhắm mắt theo đuôi, giờ có chổ dựa lớn là An vương phủ, đến xưng hô cũng tôn ti phân minh.

Liễu Tâm Mi buông bát trà xuống, cười nhạt một cái: "Phu nhân, Tâm Mi ở vương phủ cũng đã chịu ít ngày tháng khổ cực, khi đó ngóng trăng ngóng sao chỉ hy vọng có thể nhìn ngóng được người nhà mẹ đẻ, thế nhưng chờ tới chờ lui chờ đến lòng nguội lạnh, đến một cái bóng cũng ngóng không được, cũng không dám có hy vọng xa vời."

Nghĩa vụ và quyền lợi là đi cùng, ngươi không bỏ ra mà muốn thu hoạch, đây chẳng phải là mơ mộng hão huyền?

Trong mắt của An phu nhân liền xông lên một lớp sương mỏng, có vài phần yêu thương cũng có vài phần ủy khuất nói: "Từ khi người gả vào An vương phủ, mấy năm đầu còn tốt, tuy rằng số lần trở về không nhiều lắm, một năm cũng có ba đến năm lần. Thế nhưng sau này, trực tiếp chặt đứt âm tín, ta bên này cũng từng phái người hỏi qua, chẳng qua là đương gia đổi thành Văn trắc phi gì đó, muốn gặp người một lần, thực sự là khó a mỗi lần chúng ta đến cũng không đúng lúc, không phải Vương phi bị bệnh, hoặc là thân thể thế tử không khỏe, đến cửa cũng không vào được. Trong thư Hầu gia nhiều lần ân cần hỏi thăm Vương phi, trong lòng rất lo lắng, chỉ là trong quân mọi việc bận rộn, ta không dám làm rối loạn tâm thần của ông, không thể làm gì khác hơn là báo bình an. Trong lòng cũng lo sợ, lại ngóng trông Vương phi ngày nào đó nhớ được còn có một nhà mẹ đẻ như thế. Tuy rằng ta không phải mẹ ruột của người, trong lòng vẫn thương Vương phi, cũng không ít hơn hai muội muội của người."

Liễu Tâm Mi lẳng lặng nghe, trên mặt tự tiếu phi tiếu. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng nghe và phán đoán những lời này là thực giả, thế nhưng chân tướng là che giấu không được. Tĩnh Biên Hầu trấn giữ biên quan, trách nhiệm trọng đại, chỉ là gần đây Nam Việt và Tây Sở cũng coi như tương an vô sự, nàng lại không rõ vị Hầu phủ phu nhân này vì sao đối với chuyện của nàng chọn lựa giấu diếm không báo chứ? Liễu gia phụ tử trải qua những ngày tháng đầu đao liếm máu, tâm linh phụ huynh làm sao không chịu nổi một kích như vậy? Thảo nào toàn bộ vương phủ cũng không đem cái Vương phi này để vào mắt, tự thân không được Vương gia yêu thích, gia tộc cũng không chịu đứng ra vì nàng làm chỗ dựa, đáng đời nàng chỉ có thể sống qua những ngày tháng của hạ nhân.

"Muội muội thế nào cũng không nhìn ra tỷ tỷ trải qua cuộc sống khổ a? Có phải hay không sợ chúng ta có việc muốn nhờ, mới cố ý từ chối a." Liễu Tâm Lan có chút lên giọng.

Vài năm không gặp, người tỷ tỷ này càng phát sự mặn mà. Không thể phủ nhận, nàng ta trời sinh chính là một mỹ nhân bại hoại, chỉ là trên người thủy chung thiếu một loại khí thế, sinh ở Hầu phủ, gả vào hoàng gia, cũng không có thay đổi nửa phần, trước người sau người cũng là bộ dạng yếu yếu ớt ớt, để cho mình từ đáy lòng liền coi thường. Nhưng hôm nay nàng ta khí sắc hồng nhuận, tinh thần sáng lạng, cả người phảng phất như thay da đổi thịt thêm vài phần linh động, trong lúc nhìn quanh, thần thái phi dương, ngay cả khẩu khí nói chuyện đều cùng ngày xưa bất đồng.

"Muội muội đây là nói đi đâu? Hầu phủ chúng ta bao giờ phải sống dựa hơi phụ thuộc? Phụ thân và ca ca vì nước vì dân không từ lao khổ, ta cũng không tin, còn ai dám khi dễ đến cửa? Muội muội hôm nay nói có việc muốn nhờ, đó nhất định là việc tư, thế nào, là muốn cho tỷ tỷ giúp ngươi tìm một nhà hài lòng sao?" Liễu Tâm Mi nửa là uy nghiêm nửa là hài hước nói.

Liễu Tâm Lan chảnh chẹ tới đâu, cuối cùng vẫn là nữ nhi, da mặt mỏng, vừa nghe lời này, mặt liền đỏ, cúi đầu không nói.

"Tỷ tỷ ngoại trừ cơ thiếp trong vương phủ, còn quen biết quý nhân gì phải không?" Liễu Tâm Hà ngạc nhiên hỏi, trong lòng lại thật đắc ý, mấy năm này nương cũng dẫn mình xuất hiện trong một ít yến hội quan trọng, thế nhưng chưa thấy qua vị An vương phi này xuất hiện, ở đâu còn có cơ hội kết bạn với nữ quyến tôn quý?

Liễu Tâm Mi nhẹ nhàng liếc mắt, nụ cười trên mặt nha đầu kia thuần lương vô hại, nhưng đôi mắt lại sâu không thấy đáy. Ai, niên kỷ nho nhỏ, lại có tâm tư sâu như vậy, là vạn hạnh hay là bất hạnh?

Ngạo nhiên cười một cái, Liễu Tâm Mi nhàn nhạt nói: "Ta không biết cái gì quý nhân, Vương gia chính là quý nhân của ta."

Một câu nói chận họng Liễu Tâm Hà, đúng vậy, nàng ta người nào cũng không quen biết không có vấn đề gì, chỉ cần nàng ta còn là An vương phi thì không người nào dám xem thường nàng ta. Phu thê bọn họ tốt đẹp hay không người ngoài không biết được, thế nhưng danh phận đúng là rõ ràng đặt ở nơi đó, cái có để tôn sùng là không thể thiếu.

Nhìn hai nữ nhi đều bị những lời nói nhẹ nhàng của Liễu Tâm Mi làm cho nói không nên lời, An phu nhân vẫn như cũ là khuôn mặt tươi cười đón người, bà nhè nhẹ vỗ một cái kêu lên: "Ai u, cũng quên hỏi, tiểu thế tử sao không theo Vương phi cùng nhau trở về a? Đứa bé đó bây giờ có thể rời khỏi người?"

Liễu Tâm Mi nhịn không được phải trợn mắt, Đây là lời gì? Bảo bảo của nàng vẫn tốt đó, cũng không phải bị đần đột, sao lại không thể rời khỏi người chứ? Miệng mồm mấy mẹ con này một so với một độc hơn, lời nói ra đều là trong bông có kim.

"Đa tạ phu nhân nghĩ tới, thế tử bây giờ đã đi học, mỗi ngày đều bận rộn học văn tập võ, đâu rãnh rỗi giống ta vậy a." Liễu Tâm Mi cười tủm tỉm nói.

An phu nhân hơi sửng sờ, chuyện lạ của An vương phủ càng ngày càng nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom