Tắm rửa
Mặc kệ Mộ Dung Dật Phi đáp ứng hay không, mở cửa ra, Liễu Tâm Mi vội vàng chạy như chạy trốn, phảng phất phía sau có con sói đang đuổi theo nàng, "Sưu" một cái, bắn ra thật xa.
Liễu Diệp Nhi vẫn lẳng lặng chờ ở ngoài cửa lấy làm kinh hãi, nhìn tình cảnh này sao giống như Vương phi bị cường bạo vậy, hoảng loạn không biết đường. Không dám liếc mắt nhìn vào trong phòng, liền chạy đi đuổi theo.
Cố nén những trận phiên giang đảo hải trong dạ dày, vào cửa Như Yên Các, Liễu Tâm Mi liên thanh phân phó: "Nhanh đi chuẩn bị nước nóng, ta phải tắm rửa."
Tiểu nha hoàn đáp ứng, liền đi chuẩn bị dầu thơm, thùng gỗ.
Liễu Tâm Mi đợi không kịp, liền lấy nước trong chậu đồng, đem đôi tay vốn rất sạch sẽ rửa qua rửa lại.
"Vương phi, ngài đây là...?" Liễu Diệp Nhi thở hổn hển dựa vào cạnh cửa điều chỉnh hô hấp.
"Nhanh đi nói bọn họ chuẩn bị nước nóng nhiều một chút." Liễu Tâm Mi thúc giục.
Không lâu sau, bọn nha hoàn mang theo thùng nước với độ nóng vừa phải đi đến, Liễu Tâm Mi vặn mày hỏi: "Chỉ có một cái thùng gỗ sao?"
Lời này hỏi hơi lạ, dù là người thích sạch sẻ đi nữa, cũng không thể liên tục tắm mấy lần a.
Liễu Diệp Nhi cười khan trả lời: "Vương phi nương nương, thùng gỗ thật ra còn có mấy cái, chỉ là không phải của ngài chuyên dụng."
Ách, cổ đại đúng là không tốt, nếu là có vòi sen gì đó, tất cả vấn đề điều không phải được giải quyết sao.
"Vậy, gọi thêm mấy người đợi đó, để kịp thời thay đổi nước tắm cho ta." Liễu Tâm Mi cũng không có biện pháp khác.
Thân thể vừa ngâm vào trong nước, Liễu Tâm Mi liền bắt đầu chà xát, rất nhanh đầu vai bắt đầu đỏ lên.
"Vương phi, không thể chà mạnh như vậy, sẽ làm tổn thương da." Liễu Diệp Nhi không rõ Vương phi vì sao liều mạng chà vào nơi đó.
Mặt của Liễu Tâm Mi nhăn nhó bắt đầu ngược đãi đôi tay của mình, cho đến da cũng hơi ửng đỏ mới thôi.
"Đi, bảo bọn họ vào đây đổi nước." Liễu Tâm Mi thấy còn chưa thoải mái, luôn cảm thấy có chổ nào đó còn rửa chưa sạch.
Lúc đổi nước lần thứ ba, Liễu Tâm Mi rốt cục cũng thả một ít cánh hoa vào, cái này cho thấy ý nghĩa của việc tẩy rửa vĩ đại tiến hành đến giai đoạn cuối.
Tiểu nha hoàn mang từng thùng thùng nước đi ra, nhìn vào nước trong vắt nói thầm: "Vương phi cũng không phải từ dã ngoại trở về, lại phải tắm hết lần này tới lần khác sao?"
Da của Liễu Tâm Mi rất tốt, trong trắng lộ hồng, thường ngày để mặt mộc, nhưng hôm nay lại lấy phấn trét qua trét lại lên trên bả vai và đôi tay.
"Vương phi, đây là thế nào?" Liễu Diệp Nhi nhịn không được hỏi.
"Hanh, ngươi không biết, cái tên Sở Lân Vũ kia có bao nhiêu buồn nôn." Liễu Tâm Mi giận dữ.
Liễu Diệp Nhi thấy Sở Lân Vũ dắt tay Vương phi, cũng nhìn thấy hai người sóng vai mà đi, cái này cũng qua thời gian rất lâu, sao Vương phi lúc này mới có cảm giác khó chịu a?
"Không nghĩ tới Sở công tử là hoàng tử Đông Vấn thật " Liễu Diệp Nhi đối với thế giới bên ngoài cũng là biết rất ít.
"Còn có cái ngươi không nghĩ tới nữa, tên kia là một đại biến thái." Liễu Tâm Mi tức giận đến ném cục bông trét phấn, thứ này chỉ là miếng vải bông hút nước thoáng khí, cùng hiện đại căn bản không thể so sánh.
"Biến thái? Hắn biến cái gì?" Liễu Diệp Nhi ngây thơ hỏi.
Liễu Tâm Mi bị Liễu Diệp Nhi chọc cho cười ha hả, hận không thể biến hắn thành một Vương bát đản.
"Vương gia nói với ta hắn có đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo." Liễu Tâm Mi lại phủi phủi vai, giũ giũ tay, phảng phất như dính phải cái gì đó không sạch sẽ.
"Không phải chứ?" Liễu Diệp Nhi thế nào cũng không thể tin được, tướng mạo tuấn mỹ như vậy lại có loại sở thích bí mật không thể nói.
"Vương gia chính miệng nói, có thể sai sao?" Nguồn tin tức hết sức đáng tin cậy.
"Có lẽ, có lẽ vương gia chỉ là không muốn để cho ngài cùng hắn lui tới." Liễu Diệp Nhi nỗ lực tìm một lý do có thể nói phục mình.
"Lúc đó ta đang là nam trang." Cái đó còn có cái gì không yên tâm, đáng để bịa ra một cách nói hoang đường vậy sao?
"Vương gia phòng bị tự nhiên không phải là kẻ tầm thường, thời gian lâu dần, chẳng lẽ không lộ ra sơ hở sao?" Liễu Diệp Nhi nói cũng rất có căn cứ.
Khí tức của Liễu Tâm Mi mới chậm rãi khôi phục bình thường, hình như Liễu Diệp Nhi nói rất có đạo lý a, chỉ là mặc kệ nàng là nam hay nữ, Sở Lân Vũ khẳng định có nổi lên tâm tư khác, mắt là không lừa được người, huống hắn lại chưa từng có ý che giấu. Thay vì tin tưởng lời của Mộ Dung Dật Phi nói, không bằng tin tưởng Sở Lân Vũ là một người thông minh, nhìn thấu thân nữ nhi của nàng, như vậy ít ra lúc nghĩ lại cũng sẽ không cảm thấy buồn nôn như vậy.
"Cây trâm này cất vào." Liễu Tâm Mi đem ngọc trâm đưa cho Liễu Diệp Nhi, không nghĩ tới một cây ngân trâm thông thường đổi lấy một bảo vật, Liễu Tâm Mi phát hiện trong lần tương giao này, kỳ thực không hậu đạo là chính mình. Từ đầu chí cuối Sở Lân Vũ nói đều là sự thật, chỉ là nàng không cho đó là thật mà thôi, nàng vẫn luôn nghĩ đây chẳng qua là một tên ăn chơi trác táng nổ vài lời, nói vài câu mạnh miệng mà thôi. Đi ở trên đường lớn tùy tùy tiện tiện cũng có thể gặp phải một hoàng tử, vận khí này cũng không phải người nào cũng có.
Không biết một ngày kia Sở Lân Vũ biết được chân tướng có bực mình hay không, huynh đệ kết nghĩa của hắn, ngoại trừ cái họ, tên, gia thế, thậm chí đến giới tính đều là giả, hơn nữa nàng quả quyết sử dụng kế kim thiền thoát xác, đường hoàng ở trước mặt hắn chuồn mất.
Liễu Tâm Mi nghĩ không ra lý do gì có thể chỉ trích Sở Lân Vũ, mặc kệ xuất phát từ loại nào mục đích, hắn đều là thành tâm đối đãi với nàng. Một cây ngọc trâm của hắn đại khái có thể đổi mấy trăm cây ngân trâm giá rẻ của nàng, có tiền là một chuyện, chịu chi cho nàng, đó lại là một chuyện khác.
"Ngươi nói, ngày khác ta có nên trả lại cho hắn?" Liễu Tâm Mi do dự hỏi, vô công không thụ lộc, nàng vô duyên vô cớ nhận đại lễ như vậy, trong lòng không yên.
"Ý của Vương phi là còn muốn gặp Sở công tử, à, không phải, là hoàng tử Đông Vấn?" Liễu Diệp Nhi nói xong lại khẩn trương, Vương gia hiển nhiên là không muốn.
Liễu Tâm Mi lắc lắc đầu, không gặp cũng tốt, hắn chẳng qua chỉ là người qua đường giáp, gặp rồi, tản ra, nhạt đi, sau đó lãng quên trong giang hồ.
Nàng sẽ không nghĩ tới, cái nam nhân vô tình gặp được trên đường, không phải là người qua đường giáp, hắn nguyện ý theo nàng lãng phí năm tháng đến chân trời.
"Mang nước tới." Liễu Tâm Mi lại bảo.
"Còn tắm?" mặt mày Liễu Diệp Nhi nhăn nhó, mới vừa dọn dẹp xong.
"Mau tới giúp ta rửa đi những thứ phấn này." Liễu Tâm Mi khẽ động, phấn liền rớt xuống, mẹ nó, đây là thứ tệ tới vậy sao?
"À à." Liễu Diệp Nhi bưng một chậu nước sạch tới, cẩn thận lau chùi cho nàng, cười đến run rẩy hết cả người.
Nam nhân không có một người tốt, Liễu Tâm Mi hận hận, bị Mộ Dung Dật Phi lừa thật là khổ a.
"Vương phi, chúng ta có thể trở về Hầu phủ sao?" Liễu Diệp Nhi có chút hưng phấn.
"Ừ." Liễu Tâm Mi gật gật đầu, ngày sau cũng sẽ có trường hợp gặp nhau, cũng không thể như nước lũ cuốn vào long vương miếu -- người một nhà không biết người một nhà.
Ở nơi đó, đợi nàng lại sẽ là gì đây?
Bình luận facebook