• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 112

Lý Vân Hân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chuyện vui này có liên quan gì đến tỷ muội chúng ta? Vương gia chẳng qua chỉ chọc vui chúng ta thôi.”

Vui mừng mà đến rồi lại mất hứng mà về, thật không biết tại sao vội gọi tất cả bọn họ đến đây.

Mộ Dung Dật Phi nói nghiêm túc: “Nếu các nàng đều an phận thủ thường thì bổn vương sẽ dẫn các nàng ra ngoài giải sầu.”

“Thật không?” Liên Oanh Nhi và Lý Vân Hân vui mừng hỏi.

“Lời bổn vương trước giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh.” Mộ Dung Dật Phi nói ngay.

“Đa tạ vương gia.” Văn Nhược Nhược là người đầu tiên phản ứng lại, vội đứng dậy nhún gối, những người khác cũng hành lễ theo.

Văn Nhược Nhược đắc ý nhìn về phía Liễu Tâm Mi, vừa rồi nàng còn buồn muốn chết, còn tưởng từ nay về sau không còn có thể xuất đầu lộ diện trước ai nữa. Mọi người đều tưởng vương gia muốn cất nhắc nàng ta, nhưng hành động của vương gia hiện giờ có phải đang ám chỉ bọn họ vẫn được đối xử công bằng không?

Liễu Tâm Mi chẳng hề có chút mất vui nào, đâu có ăn của nàng uống của nàng đâu, hắn muốn dẫn ai đi thì liên quan gì đến nàng?

“Trâm cài của tỷ tỷ đẹp quá.” Văn Nhược Nhược thốt lên.

“Vậy sao?” Liễu Tâm Mi đưa tay lên sờ tóc, lúc này mới nhớ ra nàng đang mang trâm cài tóc của Sở Lân Vũ, đồ của tên ấy chắc chắn giá trị không tầm thường.

“Mỹ ngọc trong suốt óng ánh đến thế này rất hiếm thấy, chỉ là kiểu dáng có hơi đơn giản, trông như... trông như trâm cài tóc của nam tử vậy.” Lý Vân Hân cũng đưa mắt nhìn qua rồi nhận xét.

Liễu Tâm Mi hừ lạnh: “Ta chưa từng hầu hạ nam nhân nên cũng chẳng biết y phục và phục sức của nam tử trông thế nào, thì ra trong chuyện này cũng cần có học vấn nhỉ.”

Mặt Lý Vân Hân mau chóng nổi màu như gan heo, cây trâm này kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, chất lượng cũng thuộc hạng nhất, không khó nhìn ra đây là vật nam tử dùng. Chỉ là những lời của Liễu Tâm Mi đều đang mỉa mai đến xuất thân của nàng. Nàng đúng là tỳ nữ của vương gia, nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi, từ khi được cho danh phận, Lý Vân Hân vẫn luôn sống những ngày tháng thuận buồm xuôi gió, những người hầu đều gọi nàng là phu nhân, hôm nay nếu không phải Liễu Tâm Mi nhắc đến thì bản thân cũng sắp quên mất thân phận vốn có này.

Trong lòng nàng uất hận, nhưng vẫn mang vẻ mặt mỉm cười nói: “Muội muội từng có ngày tháng được hầu hạ bên cạnh vương gia, nhưng chưa từng nhìn thấy vương gia có chiếc trâm thế này, có lẽ tỷ tỷ cũng vừa mới có được thôi?”

Lý Vân Hân không hề biết cuộc gặp gỡ hôm nay của Liễu Tâm Mi, chẳng qua chỉ muốn châm chọc Liễu Tâm Mi không biết chọn trâm cài mà đến đây thôi.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, mấy câu này khiến trái tim Liễu Diệp Nhi giật thót, đều tại nàng quá sơ sót, quên nhắc nhở vương phi.

Liễu Tâm Mi chẳng hề để tâm mà gật đầu: “Ừ, hôm nay mới có được đấy, chẳng qua không phải do vương gia tặng.”

Nếu không phải do thân phận của mình, Liễu Diệp Nhi chỉ hận không thể chạy lên chặn miệng Liễu Tâm Mi lại, vương phi không sợ người ta nắm thóp sao? Còn chủ động thừa nhận nữa.

Trong phòng yên tĩnh đến một chiếc kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng, Hải Vận nhìn nàng, trong mắt có đôi chút tán thưởng.

Lý Vân Hân lập tức hỏi: “Không phải vương gia tặng, vậy ai lại tặng cho vương phi món quà quý giá như thế?”

Không thể nói được, Liễu Diệp Nhi vừa nóng ruột vừa sợ hãi, lo lắng đến sắp không chịu nổi.

Liễu Tâm Mi cười nhạt, thẳng thắn trả lời: “Tại sao ta phải cho ngươi biết?”

Sắc mặt của Lý Vân Hân lại càng khó coi, thân phận của bản thân như thế, đương nhiên không có tư cách hỏi chuyện nàng ta, chỉ là không ngờ nàng ta sẽ nói thẳng đến chẳng chừa mặt mũi của nàng như vậy, không hề làm ra vẻ khi vương gia còn ngồi ở đây.

Liên Oanh Nhi lúc này đang mừng thầm vì vừa rồi mình phản ứng chậm hơn Lý Vân Hân, nếu không giờ này người bị vả vào mặt chính là nàng rồi.

Thế này là đang công khai khiêu khích sao? Mắt phượng của Mộ Dung Dật Phi híp lại, đúng là y chưa từng để ý đến lai lịch của chiếc trâm này, nhưng cũng chưa đến mức nghi ngờ gì, nếu nàng đã giả trai thì có thêm mấy món đồ của nam nhân cũng là chuyện bình thường. Có điều từ lúc nào nàng hào phóng với bản thân như thế? Chi tiêu hàng tháng y đưa cho nàng còn lâu mới đủ để sống xa hoa thế này.

“Vương phi, không biết bổn vương có tư cách hỏi không?” Trong giọng nói của Mộ Dung Dật Phi không nghe ra được buồn vui.

Đôi tròng mắt đen của Liễu Tâm Mi đảo đến: “Vương gia, những chuyện trong phủ An Vương này trước giờ thần thiếp cũng chưa từng hỏi đến.”

Ý của câu này chính là ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, ai nấy an ổn, không làm phiền lẫn nhau mới là cách chung sống giữa họ.

Mộ Dung Dật Phi hơi ngừng thở đôi chút, nàng không thể nói chuyện cho tử tế được sao? Lúc ở cạnh Sở Lân Vũ thì cười cười nói nói, nghĩ một lát y lại nói: “Nàng là An vương phi được nhận lễ sắc phong, muốn hỏi đến những chuyện trong phủ cũng không phải bổn vương không đồng ý.”

Văn Nhược Nhược thở dồn dập đôi chút, vương gia dự định tước quyền của nàng đi sao?

Liễu Tâm Mi hơi ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Dật Phi, không phải nàng không nhìn ra được hắn đang nhẫn nhịn, chỉ là từ khi nào hắn trở nên dễ nói chuyện như thế?

Đầu tiên là dẫn nàng đi tham dự đại hội thưởng hoa gì gì đó, bây giờ lại nói ra câu chấn động kia, đang nói những thứ nàng đã mất sẽ lại lần nữa trở về bên nàng sao?

“Chúc mừng vương phi nương nương.” Hải Vận hành lễ với nàng.

Liễu Tâm Mi vội ngăn cản: “Chuyện này có gì đâu mà chúc mừng chứ? Chẳng qua chỉ là mất rồi lại có được, ta không có hứng thú gì lắm đâu.”

Vẻ mặt Văn Nhược Nhược khó đoán khôn cùng, nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, cuối cùng miễn cưỡng cười nói: “Hải phu nhân nói đúng, tỷ muội chúng ta nên chúc mừng Liễu tỷ tỷ. Vương phủ này được tỷ tỷ quản lý mới danh chính ngôn thuận, muội muội chẳng qua chỉ là làm tạm một lúc thôi, nếu vương gia đã nói thế thì sau này vẫn phải để tỷ tỷ nhọc lòng mới phải.”

Liễu Tâm Mi không hề muốn chôn vùi mình ở trong phủ An Vương, vì thế chỉ nhàn nhạt nói với Văn Nhược Nhược: “Nếu Văn trắc phi cũng đã biết bản thân danh bất chính, ngôn bất thuận rồi thì nên cẩn thận một chút, đừng làm sai chuyện gì, tránh để khó ăn nói ở chỗ vương gia. Trời sinh ta là người không chịu được mấy việc nhọc lòng, những chuyện chịu cực chịu khổ như thế vẫn nên làm phiền Văn trắc phi, mỗi tháng chỉ cần đến báo cáo với ta là được.”

Mấy lời này... Văn Nhược Nhược tựa như vừa nuốt phải một con ruồi vậy, thật ghê tởm. Xúc phạm nàng, còn muốn dùng nàng làm việc, đây là nàng ta lấy cái danh chính phi ra đè chết nàng sao? Vương phi quản lý vương phủ kiểu gì vậy? Trong mắt nàng ta, nàng chẳng qua chỉ là một quản gia có cấp bậc cao hơn nha hoàn một chút thôi, người chịu cực chịu khổ là nàng, mà còn phải liên tục nằm dưới sự giám sát của nàng ta, còn có chuyện gì nghẹn họng hơn nữa không?

Nàng hơi chu miệng ra nhìn Mộ Dung Dật Phi, lấy quyền quản lý vương phủ cũng được, nhưng không thể ức hiếp người khác như thế, người chịu cực là nàng, người nhận tiếng tốt lại là ai kia.

“Nhược Nhược trước giờ là người hiểu chuyện nhất, đương nhiên sẽ không tính toán với nàng, chỉ là dù sao nàng cũng là chính phi của bổn vương, về sau cũng phải lo toan trong phủ này mới được.” Mộ Dung Dật Phi một lời nói cho hai người nghe.

Một cái mũ to như thế chụp xuống, Văn Nhược Nhược cũng chỉ có thể mỉm cười đội mũ lên, ức nhất là còn phải cảm ơn ân đức của cả hai người, trên đời này còn có nơi nào nói chuyện có lý nữa không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom