Chuồn là đại cát
Tiêu Ẩn nhất thời tinh thần tỉnh táo, liếc mắt nói: "Vẫn là An vương gia thông minh. Hiện tại lấy lòng tiểu gia ta còn kịp, nếu không ta cũng không có chịu trách nhiệm bảo mật cho sở thích của ngươi."
Khóe miệng Mộ Dung Dật Phi liên tiếp co quắp, hiện tại nếu hắn tùy tiện ở trên đường ngăn một thầy xem bói, người kia nhất định sẽ nói với hắn: Hôm nay mọi việc không thích hợp. Ngày sau còn ai dám nói Tiêu Ẩn là anh em của hắn, không cần người khác động tay, hắn nhất định sẽ chính tay bóp chết người kia tức tưởi. Đường xa biết sức ngựa, lâu ngày biết lòng người.
Thấy Mộ Dung Dật Phi bị nghẹn một hơi ở đó không thể xuống được, Tiêu Ẩn rất khó được động lòng trắc ẩn, đi tới chân chó thay hắn vuốt vuốt trước ngực đấm đấm phía sau lưng, một bên không quên ôn nhu an ủi hắn: "Giận quá hại thân, ngươi đây là tội gì, bất quá là người chơi qua đường, ngươi nhường cho hắn là được rồi."
Nếu không nói rõ chân tướng, trong lòng hắn máu lâu năm cũng phải phun ra. Mộ Dung Dật Phi yếu ớt nói: "Người kia là Liễu Tâm Mi."
Cái này đến phiên Tiêu Ẩn không bình tĩnh, cặp mắt của hắn sắp rớt ra, vươn năm ngón tay ra ở trước mặt Mộ Dung Dật Phi đưa qua đưa lại liên tục, phiền phức lớn, ánh mắt này thế nào còn xảy ra vấn đề chứ, đến nam nữ chẳng phân biệt được. Mạc Ly a, ngươi mau trở lại đi, ta, ta sợ là chống đở không nổi nữa.
Mộ Dung Dật Phi tâm phiền đẩy một cặp trảo của hắn ra, mắt thấy chiếc xe ngựa lóng lánh tuyệt trần đi, vẻ tối tăm dần dần lan đầy khuôn mặt.
"Dật Phi, ngươi nhất định là nhìn lầm rồi, người kia không phải là vị Vương phi kia của ngươi." Tiêu Ẩn kiệt lực an ủi hắn.
Làm bằng hữu số hiếm của An vương, hắn may mắn gặp qua vị Vương phi thâm cư ít lộ kia vài lần, đó đích thị một tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị, gặp người khác luôn luôn khiếp khiếp mà cười, ôn nhu đến nổi giống con thỏ trong lòng hằng nga, cả ngày cúi đầu sụp mắt. Lúc ngươi cùng nàng nói chuyện, lông mi dài đẹp mắt cứ chớp chớp, tích tự như kim "Ừ", "A" đáp lại.
Cho dù là nữ giả nam trang, Liễu Tâm Mi cũng tuyệt đối không làm được các động tác vừa rồi, hắn cũng không cần phải đi tìm tòi nghiên cứu nàng và Sở Lân Vũ là dạng quan hệ gì, dù là ở trước mặt phu quân của mình, nàng cũng không thể thả lỏng thoải mái như vậy.
Mộ Dung Dật Phi trợn mắt nhìn hắn, hiện nay hình như ai cũng so với hắn hiểu rõ cái nữ nhân đáng chết kia hơn. Có lẽ là mấy tháng trước, hắn cũng sẽ cho là như vậy, nhưng ánh mắt của hắn là không có nhìn lầm, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đã khắc sâu vào trong đầu của hắn. Mắt cong cong khi cười của và sự giảo hoạt bên môi khi mỉm cười, chẳng biết lúc nào lại khiến tim của hắn cũng theo đó từng đợt ý loạn tình mê.
"Không sai được, chính là nàng." Hắn nhàn nhạt nói.
"Vậy bọn họ..." ánh mắt của Tiêu Ẩn tràn đầy nghi hoặc.
Mộ Dung Dật Phi nói không nên lời.
Nàng là thê tử của hắn, hắn lại không có cách giải thích tại sao nàng cùng một nam nhân khác ở cùng một chỗ. Dù là ai khẩu khí này cũng là không nuốt trôi, thù giết cha, mối hận đoạt thê, đều là không đội trời chung.
"Rượu này chúng ta ngày khác lại uống tiếp, ngươi về trước xem xem, vạn nhất nhận lầm người." Tiêu Ẩn đồng tình vỗ vỗ vai hảo bằng hữu.
Người kiêu ngạo như hắn phải đối mặt thế nào đây?
Mộ Dung Dật Phi lại ngồi xuống, đây chỉ là một lần vô tình gặp được, nếu để cho nàng hiểu lầm hắn một mực theo dõi nàng, nàng sẽ không cho là mình thực sự không rời khỏi nàng được đi?
Liễu Tâm Mi không lay chuyển được Sở Lân Vũ, không thể làm gì khác hơn là tùy ý hắn tiễn mình về. Thấy qua hắn vẫy tiền như đất, nàng vẫn là bị chiếc xe ngựa kim bích huy hoàng làm cho càng hoảng sợ, chiếc xe ngựa kia của mình cũng là mới tinh, thế nhưng cùng cái này so sánh giống như là autoart gặp được Audi, căn bản không ở cùng một cấp bậc a.
Liễu Tâm Mi mượn cớ mình muốn đi Bách Thảo Đường bốc thuốc cho mẫu thân, lôi kéo Liễu Diệp Nhi liền chạy vào bên trong. Ở dưới sự trợ giúp của Hương Diệp, hai ba cái liền bỏ đi nam trang trên người, vội vàng chải lại tóc, nhìn vào gương, khôi phục tướng mạo sẵn có của mình. Chờ Liễu Diệp Nhi sửa sang xong, liền dặn Hương Diệp chuyện này không thể nhắc tới với bất kỳ người nào, hai người từ cửa sau lặng lẽ chuồn đi.
Sở Lân Vũ thập phần ghét mùi dược liệu, cho nên hắn nhàn nhàn ngồi ở trong xe chờ Liễu Tâm Mi trở về. Hắn đã đáp ứng chỉ tiễn về đến cách nhà hơn trăm mét, sẽ không để cho phụ mẫu phát hiện, thuận tiện đem địa chỉ khách sạn mình ở đưa cho nàng. Trái chờ không đến, phải chờ không đến, mệt mỏi kéo tới, hắn dựa vào thùng xe chợp mắt.
Bọn thị vệ rất có kiên nhẫn chờ, ai cũng không dám đi quấy rối vị đại gia này, chỉ là không ngừng chú ý người ra ra vào vào Bách Thảo Đường.
Chẳng biết qua bao lâu, Sở Lân Vũ lười lười nhác nhác vươn tay ưỡn lưng, cau mày hỏi: "Thanh đệ còn chưa trở lại sao?"
"Vương gia, thuộc hạ luôn theo dõi đại môn, Liễu công tử chưa có đi ra." Thị vệ cung kính hồi báo.
"Đi xem xem." Hắn lười biếng phân phó.
Hạ nhân đi vào, từng người từng người một quan sát, nhưng cũng không thấy bóng dáng chủ tớ Liễu Tâm Mi, vội vàng qua tìm chưởng quỹ hỏi thăm.
Hương Diệp đã được Liễu Tâm Mi dặn trước, một mực khẳng định trong tiệm đông người, không chú ý tới hai vị khách nhân như vậy.
Không thấy? Sở Lân Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, dưới mắt của mình cũng có thể để cho hai người sống sờ sờ chạy mất, nói ra thực sự là một truyện cười.
"Vương gia, chưởng quỹ nói chưa từng thấy Liễu công tử đi vào." Thị vệ kiên trì hồi bẩm.
Không phải hắn gặp quỷ, hay chưởng quỹ kia ăn nói bừa bãi, nếu không tại sao một người có thể biến mất trong hư không như vậy?
Liễu hiền đệ này của hắn cũng có chút cổ quái, đối với gia thế của mình nói năng thận trọng, đến cái địa chỉ cũng không chịu cho hắn. Không sao, cho dù ngươi là đại La thần tiên, yêu ma quỷ quái, bản vương gia cũng thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, sớm muộn gì cũng tìm được ngươi.
"Đi hỏi một chút chủ nhân phía sau Bách Thảo Đường là ai." Hắn phân phó.
Hanh, nếu là không có người tiếp ứng, Liễu Thanh làm sao có thể ở dưới mười mấy cặp mắt theo dõi biến mất tăm hơi, nhân vật có bộ dạng thần tiên như Liễu hiền đệ vậy, lại không ai chú ý tới, lời này còn là giữ lại để dỗ quỷ đi thôi.
Liễu Tâm Mi cùng Liễu Diệp Nhi đổi lại nữ trang từ cửa sau chạy ra, nhìn sắc trời, vẫn chưa tới thời gian ước định với Tần thúc, Vì vậy dứt khoát mướn một chiếc xe ngựa trở về, đêm dài lắm mộng, ngày dài lắm việc cho đến lúc an ổn ngồi vào trong xe, Liễu Tâm Mi mới thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng đem người kia bỏ lại.
Sắc mặt của Liễu Diệp Nhi đến bây giờ còn chưa bình thường lại, lá gan Vương phi cũng quá lớn, trước mặt Vương gia lại dám cùng cái Sở gì công tử đi chung thân mật như vậy, chỉ mong Vương gia không thấy bọn họ hoặc là không nhận ra bọn họ, bằng không, phải giải thích thế nào a?
Liễu Tâm Mi "Hì hì" nở nụ cười, lúc này Sở Lân Vũ hẳn là đang không biết nên khóc hay nên cười tìm kiếm mình đi? Ngươi từ từ tìm đi, thứ cho không phụng bồi. Người ta giúp mình một chuyện, còn làm phiền người ta cho ăn một bữa mỹ thực, coi như nàng thiếu hắn một ân tình, có cơ hội trả lại cho hắn là được.
Mở tờ giấy trong tay ra: Dịch Phương đình. Đây là khách sạn hắn ở. Chỉ là mình còn có thể gặp lại hắn sao?
Bình luận facebook