• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 111

Lúc còn cách phủ An vương mấy trăm mét nữa, Liễu Tâm Mi gọi xa phu dừng xe lại, đường đường là vương phi mà phải thuê xe trở về, sẽ bị người ta nói thành chuyện cười mất. Huống hồ gì An vương đã chuẩn bị xe ngựa và xa phu cho riêng nàng rồi.

Tần Bình đang sắp xếp lại rương hòm trong xe, số thảm ở trong đó đều lấy ra phơi dưới ánh mặt trời, giờ lại bỏ lại chỗ cũ từng cái một.

Nhìn thấy vương phi mặt mày tươi cười quay về liền vội vàng chào hỏi: “Vương phi, có phải nô tài nhớ sai thời gian, để người đợi lâu quá không? Thật sự xin lỗi, nô tài già rồi, trí nhớ không tốt nữa.”

Lão ở trước mặt Liễu Tâm Mi cứ một tiếng nô tài, hai tiếng nô tài, nàng thật sự nghe không quen, nhưng không thể khiến lão sửa được.

Liễu Diệp Nhi vội cười nói: “Tần thúc, thúc không có sai, là con và vương phi đi mệt rồi nên về sớm.”

Tần Bình lúc này mới yên tâm gật đầu, lão cũng cảm thấy bản thân không nhớ sai giờ mà.

“Vương gia đang ở thư phòng sao?” Liễu Tâm Mi cười mỉm hỏi.

“Bẩm vương phi, vương gia còn chưa hồi phủ. Nếu người có việc gì, đợi khi nô tài gặp được Huyền thị vệ, có cần nô tài chuyển lời không?” Tần Bình cung kính nói.

Liễu Tâm Mi vội nói: “Ta không sao, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”

Nói xong nàng đi về phía Như Yên các.

Vào giờ cơm tối, Huyền Khôn đến chuyển lời: Vương phi đến tiền sảnh, tối nay vương gia có chuyện quan trọng muốn tuyên bố trước mặt mọi người.

Liễu Diệp Nhi vừa nghe đã thấy căng thẳng, chắc không phải vương gia sẽ đuổi họ ra khỏi phủ chứ? Nhân lúc tiễn bước Huyền Khôn đi, nàng lén hỏi: “Huyền đại ca, vương gia muốn chấn chỉnh gia quy sao?”

Huyền Khôn ngơ ra: “Chấn chỉnh gia quy? Ai phạm lỗi sai gì sao? Chuyện trong phủ không phải trước giờ đều do Văn phi nương nương xử lý à? Vương gia trước giờ không can thiệp vào chuyện ở hậu trạch đâu.”

“Vậy... vương gia rốt cuộc có chuyện gì quan trọng thế?” Liễu Diệp Nhi tròn mắt.

Huyền Khôn cười cười thần bí: “Đi rồi chẳng phải sẽ biết sao? Chưa biết chừng là chuyện tốt.”

Liễu Diệp Nhi chớp chớp mắt. Chuyện tốt? Xem ra hành tung của họ chưa bị lộ, là tự mình nghĩ sai rồi.

Vui mừng chạy vào Như Yên các, nàng cười hi hi nói: “Vương phi, Huyền đại ca nói là chuyện vui.”

Liễu Tâm Mi nhíu mày, chuyện vui trong miệng họ chẳng phải chính là để Mộ Dung Dật Phi chiếm hữu nàng, để nàng thành con cá trên thớt, mặc người ta chém giết sao?

“Vương phi, nhanh lên, nô tỳ sẽ chải tóc trang điểm lại cho người một phen, không thể để thua kém ai được.” Liễu Diệp Nhi đang chuẩn bị tháo trâm cài trên tóc vương phi ra.

“Không cần đâu, thế này được rồi.” Liễu Tâm Mi cản nàng lại, nữ nhân vì người mình thích mà làm đẹp, nàng không có nhu cầu này.

Liễu Diệp Nhi trề môi, cả một đám nữ nhân đều sẽ ăn diện thật đẹp như triển lãm hội hoa, chỉ có chủ tử nhà nàng thì bình thường giản dị, còn chẳng thèm đeo thêm đồ trang sức lên người.

Liễu Tâm Mi tự soi mình trước gương, một gương mặt sạch sẽ, môi hồng răng trắng. Nàng hài lòng gật đầu, sức khỏe tốt đúng là mạnh hơn bất cứ mỹ phẩm dưỡng da nào, cứ để mặt mộc mà đi gặp người khác, không phải ai cũng có can đảm này đâu nhé.

“Đi thôi.” Liễu Tâm Mi quay đầu nói với Liễu Diệp Nhi. Mấy nữ nhân kia nàng đều từng gặp rồi, việc gì phải giang cánh khoe sắc dưới ánh nắng tựa đàn bướm như thế chứ.

Liễu Tâm Mi là người đến sớm nhất, cả một tiền sảnh rộng lớn lại vô cùng yên tĩnh, nàng tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Từ xa đã nghe thấy tiếng ngọc bội vang lên đinh đang, Liên Tinh cao giọng nói: “Liên phi nương nương, người từ từ thôi, không vội, chúng ta vừa nhận được tin đã đến ngay, sẽ không tụt lại phía sau đâu.”

Cửa vừa nhúc nhích, Liên Oanh Nhi yểu điệu như liễu trước gió đi vào, thấy Liễu Tâm Mi yên lặng ngồi ở một góc thì liền ngẩn ra. Nhờ phúc nàng ta, Liên Trạch Hạo đã chịu biết bao nhiêu nỗi khổ, mấy hôm trước mới vừa được thả về nhà, lúc đó không biết nàng đã cầu xin vương gia biết bao nhiêu lần, vương gia cuối cùng mới chịu gật đầu. Tuy rằng trong lòng hận nàng ta chết đi được, nhưng giờ đã biết nàng ta của hôm nay đã không còn như trước, đắc tội nàng ta sẽ chẳng có gì tốt.

Nàng khẽ nhún gối, nhàn nhạt chào hỏi: “Liễu tỷ tỷ.”

Liên Tinh miễn cưỡng cúi thấp đầu xuống: “Tham kiến vương phi nương nương.”

Liễu Tâm Mi cũng khách sáo đáp lại. Nếu họ không chọc đến nàng thì nàng cũng không muốn làm đến gà bay chó sủa đâu.

Không đến thời gian một khắc, Văn Nhược Nhược cũng được Mai Nhi đỡ vào, Lý Vân Hân và Hải Vận cũng chân trước chân sau bước vào, ai nấy đều bận rộn chào hỏi nhau, tạo nên một cảnh tượng hòa thuận.

“Vương gia giá đáo.” Giọng nói sang sảng của Huyền Khôn vang lên.

Những tiếng ồn ào trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn, ai nấy đều đứng dậy, Liễu Tâm Mi cũng đứng dậy, cúi đầu chỉ nghĩ đến tâm sự của mình.

“Thần thiếp tham kiến vương gia.” Một loạt giọng nói yểu điệu vang lên.

“Miễn lễ.” Mộ Dung Dật Phi chỉ một câu gọn gàng ra lệnh cho cả đám nữ nhân.

“Bổn vương muốn nói với các nàng một chuyện, cũng được xem là chuyện vui.” Mộ Dung Dật Phi ngồi vào vị trí chính giữa.

Mấy nữ nhân ngồi vây quanh y, ai nấy đều tập trung tinh thần lắng nghe.

Liễu Tâm Mi vẫn ngồi trong góc như cũ, mắt nhìn vào những đầu móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ của mình.

“Đại hội thưởng hoa cúc năm nay, sợ là sẽ thêm phần nhộn nhịp rồi. Vân Vương Sở Lân Vũ của Đông Vấn cũng sẽ tham gia, nghe nói là hắn muốn chọn một vị vương phi ở Tây Sở.” Ánh mắt Mộ Dung Dật Phi rơi vào người nào đó đang ngồi trong góc.

Sở Lân Vũ? Liễu Tâm Mi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì ra tên đó thật sự là hoàng tử Đông Vấn? Ha ha, là nàng mắt mờ không nhận ra vàng thật rồi.

Liễu Diệp Nhi lén kéo góc áo nàng, nụ cười của Liễu Tâm Mi ngay lập tức xuất hiện lần nữa trên mặt, vì ánh mắt An vương lúc này dường như đang bốc lửa.

“Vậy đây là chuyện vui gì?” Liên Oanh Nhi mau mắn hỏi, quan trọng là vị trí bên cạnh vương gia, đáng tiếc những người ở đây đều có thể nhận được cơ hội này.

“Vương gia...” Văn Nhược Nhược nói rồi lại thôi, nàng muốn biết nàng có còn phần phước được đi cùng vương gia không.

“Liễu Tâm Mi, nếu sức khỏe cho phép thì nàng đi cùng bổn vương đến buổi tiệc ấy đi.” Giọng điệu của Mộ Dung Dật Phi rõ ràng là ra lệnh.

Liễu Tâm Mi đành chấp nhận, thở một hơi, nàng cả ngày chạy điên cuồng bên ngoài, không phải cứ muốn bệnh là bệnh được ngay đâu.

Tám con mắt đều nhìn Liễu Tâm Mi, vương gia thật sự muốn cất nhắc nàng ta sao? Chính là đang muốn nói các nàng đừng mơ tưởng đến vị trí chính phi à?

Liễu Tâm Mi không hề quỳ xuống tạ ơn theo kiểu cảm kích vô cùng, như vậy cũng uất ức cho nàng quá. Nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Trước lúc đó, xin vương gia đồng ý một yêu cầu của ta.”

Mộ Dung Dật Phi nhướn mày nhìn nàng, lại giở trò gì nữa?

“Vương gia, mấy hôm nay ta muốn về Hầu phủ.” Nàng đã có suy nghĩ này mấy hôm nay rồi.

“Có chuyện gì sao?” Mộ Dung Dật Phi hỏi, gần đây nàng càng lúc càng không an phận rồi.

“Chỉ là nhớ nhà thôi.” Liễu Tâm Mi đáp lời.

Mẹ nó, ta gả cho ngươi chứ có bán luôn cho ngươi đâu, muốn về nhà mẹ một chuyến mà cũng hỏi ghê thế? Trong lòng Liễu Tâm Mi cực kì khó chịu.

“Tùy nàng, phủ An vương và phủ Tĩnh Biên hầu cũng có hơi hiếm qua lại với nhau.” Mộ Dung Dật Phi xoa cằm, nữ nhân này, càng lúc y càng không hiểu nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom