• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 113

Thật không biết Liễu Tâm Mi gần đây thắp nhang chỗ nào, vương gia càng lúc càng nhìn nàng ta thuận mắt. Trong lòng mọi người không hiểu, nhưng bề ngoài đều làm ra vẻ ôn hòa ngoan ngoãn. Dù gì chẳng ai muốn mất cơ hội tham dự đại hội thưởng cúc.

Thật ra đại hội thưởng cúc vốn dĩ là vì các thiếu nữ khuê các mà chuẩn bị, chỉ cần trong đại hội có thể xuất hiện nổi bật, được mọi người tán thưởng thì tìm một phu quân tốt không thành vấn đề, lúc họ còn là cô nương trong nhà cũng đi cùng người nhà ra ngoài như thế. Sở dĩ vui vẻ tham gia là vì có thể tụ họp với các tỷ muội thân thiết, thuận tiện so sánh xem đang sống thoải mái hạnh phúc hơn ai.

Nơi nào có người nơi đó có giang hồ, nơi nào có nữ nhân nơi đó có so bì, đây chính là sự thật.

Mộ Dung Dật Phi dặn dò Văn Nhược Nhược lấy bạc ra đưa cho các phòng chuẩn bị y phục, trang sức. An Vương trước giờ luôn chi tiền rộng rãi nên mọi người đều vui vẻ mỉm cười tạ ơn.

“Được rồi, các nàng đi chuẩn bị đi, đến lúc đó đừng làm mất mặt bổn vương.” Y hạ lệnh cho các nàng thoái lui.

“Vâng.” Trong giọng nói có ẩn chứa sự háo hức.

“Liễu Tâm Mi, bổn vương có lời muốn nói.” Liễu Tâm Mi còn chưa kịp đứng lên, ánh mắt Mộ Dung Dật Phi đã đảo đến.

Chỉ bảo mỗi nàng ở lại làm gì? Suy nghĩ của Liễu Tâm Mi và mọi người đều như nhau, đều chứa đựng sự nghi ngờ.

Liễu Diệp Nhi cũng lui ra ngoài, nhưng lại không yên lòng quay đầu lại nhìn vương phi, hy vọng vương phi có thể tiếp tục may mắn như bây giờ.

Vì là người đứng lại cuối cùng nên cũng tiện tay đóng cửa, vương gia chỉ giữ lại mỗi nàng, đương nhiên là có những lời muốn tránh tai mắt của người khác.

“Liễu Tâm Mi, nàng không cảm thấy nàng nợ bổn vương một lời giải thích sao?” Mộ Dung Dật Phi cuối cùng cũng không nhịn được lửa giận trong lòng.

Liễu Tâm Mi ngay đến cử động cũng thấy lười, chỉ kì lạ hỏi ngược lại: “Có gì đâu mà giải thích? Chẳng phải ta đã đồng ý cùng người tham dự đại hội gì gì đó rồi sao?”

Mộ Dung Dật Phi đập tay lên trán, y và nữ nhân này trước giờ đều không cách nào nói chuyện với nhau được. Người bị thương là nàng, sao người trở nên khờ khạo dường như lại là y?

Liễu Tâm Mi giật mình, lập tức đứng dậy né thật xa, nhẹ giọng hỏi một câu: “Vương gia còn có sở thích tự hành hạ nữa sao?”

Người có thể đối xử với bản thân tàn nhẫn như thế, tuyệt đối không thể hy vọng hắn có lòng thương hại dành cho người khác.

“Bổn vương không hề có sở thích kì lạ nào cả, có điều có những người nàng vẫn nên tránh xa ra thì hơn.” Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng nói.

“?”

Nhìn thấy nàng nhướn mày lên, lửa giận trong lòng Mộ Dung Dật Phi càng lúc càng lớn, nàng định thà chết không khai sao?

Y nhấc tay lên, “vèo” một cái, trong tay y đã có thêm một vật. Mày kiếm khẽ run lên, y nặng nề hỏi: “Cái này từ đâu ra? Bổn vương muốn nghe nàng nói thật.”

“Dùng một cây trâm bạc đổi lấy đấy.” Liễu Tâm Mi nói hoàn toàn đúng sự thật, thậm chí còn cười hỏi: “Không lỗ vốn chứ?”

Đến bây giờ mà điều nàng quan tâm là cái này? Mặt Mộ Dung Dật Phi đen như đáy nồi.

“Sở Lân Vũ đúng là chịu chi nghìn vàng mà.” Mộ Dung Dật Phi cười lạnh.

Liễu Tâm Mi gật đầu, nàng cũng nghĩ thế, cái này có xem như chí lớn anh hùng gặp nhau không?

Mộ Dung Dật Phi bị nàng làm cho ngơ ra, không giải thích cũng không giả vờ, nàng hào phóng thật đấy.

Đôi mắt to tròn ngây thơ của Liễu Tâm Mi nhìn y, không hề có chút ray rứt nào. Nàng chỉ ăn với hắn một bữa cơm mà thôi, cũng không làm chuyện gì đến mức không dám gặp ai, sao phải chột dạ chứ?

“Cách xa hắn ra một chút.” Mộ Dung Dật Phi lại cảnh cáo.

“Vì sao?” Nàng kháng nghị, nàng giao du với ai là tự do của nàng, dựa vào đâu mà phải chịu sự khống chế từ y?

Vì ta thấy không vui, trong lòng tuy nghĩ thế nhưng y vẫn không có can đảm nói ra miệng.

“Mục đích đến Tây Sở của hắn không đơn giản.” Y đổ hết trách nhiệm lên đầu Sở Lân Vũ.

“Chẳng phải chỉ là tuyển phi thôi sao? Liên quan gì đến ta?” Liễu Tâm Mi chẳng thấy áp lực gì cả, dù sao trên danh nghĩa nàng cũng đã là gái đã có chồng rồi mà.

Thấy nàng chẳng có suy nghĩ không phải phép gì với Sở Lân Vũ, tâm trạng bực bội cả ngày trời vì một câu nói tùy tiện này của nàng mà bỗng dưng tốt lên. Tuy trước giờ y chưa từng bàn luận chuyện thị phi sau lưng người khác, nhưng y vẫn quyết định nói hết tất cả những điều y biết cho cho Liễu Tâm Mi.

“Sở Lân Vũ kia là hoàng tử Đông Vấn, hai người quen biết nhau sao?” Nhà họ Liễu chắc là không có qua lại gì với Đông Vấn mới đúng chứ nhỉ?

“Không phải, túi tiền ta bị trộm mất, là hắn giúp ta tìm về. Nếu không nhờ vương gia nói ra thì ta còn tưởng hắn là tên lừa đảo đấy, làm sao ngờ được hắn thật sự là hoàng tử gì chứ.” Liễu Tâm Mi có hơi buồn cười.

Xem ra ấn tượng Liễu Tâm Mi dành cho hắn cũng không tốt đẹp lắm, chút tức giận còn sót lại trong lòng Mộ Dung Dật Phi cũng tan biến như mây khói.

“Điều nàng không ngờ được còn nhiều lắm, tên Sở Lân Vũ đó... nghe nói, nghe nói có sở thích long dương.” Mộ Dung Dật Phi thật sự chỉ nghe nói thôi, y và Sở Lân Vũ không thân.

Liễu Tâm Mi giật nảy mình một cái, đến cái ghế nàng đang ngồi cũng bị ngã mất, mất một lát nàng mới bò dậy.

“Người... người nói cái gì?” Nàng kinh ngạc hỏi, không dám tin cứ như vừa nghe gà trống đẻ trứng, gà mái gáy sáng vậy.

Nam nhân đẹp trai ngời ngời có hai phần tà khí ba phần chính khí kia thật sự là gay? Cả người nàng lập tức nổi da gà. Nàng đã từng bị hắn nắm lấy tay, còn đỡ lấy hông, bây giờ những chỗ đó của nàng thấy hơi khó chịu. Nàng cứ tưởng Sở Lân Vũ biết nàng là nữ đang giả trang là nam nên mới đụng chạm nàng như vậy, ai mà ngờ đâu người ta vì tưởng nàng là nam nên mới “dê xồm”. Thì ra biết được sự thật chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, nàng vẫn muốn làm một quần chúng ăn dưa bở không biết sự thật mà thôi.

Mộ Dung Dật Phi rất hài lòng nhìn phản ứng của nàng, đừng tưởng giả trang làm nam nhân rồi thì sẽ không nguy hiểm, thế gian này hiểm ác hơn nàng tưởng nhiều.

“Hắn là công hay là thụ thế?” Liễu Tâm Mi tò mò hỏi, mẹ ơi, nàng chịu thiệt lớn rồi.

“Cái gì?” Mộ Dung Dật Phi nhíu mày, là cái gì với cái gì cơ?

Nói nhiều sẽ hớ mà. Mộ Dung Dật Phi và nàng cách nhau cả mấy nghìn năm, đương nhiên không hiểu mấy từ này. Có điều ở thời cổ đại những người theo trào lưu nam phong đều là người có tiền có quyền, Sở Lân Vũ này đương nhiên không để mình vào vai chịu uất ức thế đâu. Vừa nghĩ đến bản thân đã bị hắn dâm loạn trong tư tưởng không biết bao nhiêu lần, cả người Liễu Tâm Mi đều thấy không ổn.

“Vương gia, nếu không còn chuyện khác thì cho phép ta cáo từ nhé.” Nàng năn nỉ.

Nàng không thể nhịn được mà cảm thấy những chỗ từng bị hắn sờ trên người rất là khó chịu.

“Vương phi vội đi như thế để làm gì?” Mộ Dung Dật Phi có hơi buồn cười nhìn nàng.

“Ta muốn đi tắm.” Liễu Tâm Mi vội nói. Không được, khắp người đều cảm thấy ngứa, tựa như có đầy con sâu nhỏ đang bò vậy.

“Vương phi lại không khỏe à? Vậy cũng không cần vội vã thị tẩm đâu. Bổn vương có nhiều thời gian mà.” Mộ Dung Dật Phi tà tà nói, trong mắt có ánh sáng càng lúc càng sáng.

Thị tẩm cái đầu ngươi! Suýt nữa thì Liễu Tâm Mi đã buột miệng mắng lớn, nàng đã khó chịu lắm rồi mà hắn còn có tâm trạng đùa cợt nàng, chẳng có chút lòng thương người gì cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom