• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 119

Mở đông môn các cho ta

Liễu Tâm Mi chỉ muốn ở trong vườn tùy ý đi một chút, chiếm cứ thân thể người ta, dù sao cũng phải đối với quá khứ người ta có chút hiểu biết. Cũng may kiếp trước nàng là một thám tử tư xuất sắc, vạch trần sự thật bị che lắp chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Người của Hầu phủ rất kỳ lạ, lúc nghe Liễu Diệp Nhi nói, bọn họ đối với nàng rất tốt, nhưng ánh mắt của nàng và tâm linh đều hoàn toàn không cảm giác được.

Hai năm không gặp, nàng đột nhiên xuất hiện, những người này không phải mừng rỡ ra nghênh tiếp cùng nàng ôm đầu khóc lóc, lại chỉ phân phó hạ nhân để cho nàng vào, phảng phất như nàng chỉ là một khách cư tại ngoại tiểu thư chưa có hôn phối, đối với nàng không có mảy may tôn trọng. Chờ nàng bày ra tư thái cao cao tại thượng, bọn họ lại muốn trên người của nàng tìm kiếm thân tình lúc trước, một mặt muốn lấy lòng nàng, mặt khác lại luôn muốn áp chế nàng, quan hệ như vậy nàng nhìn không hiểu.

"Vương phi, viện kia là nơi lúc trước chúng ta ở." Liễu Diệp Nhi chỉ vào một cái viện bị cây xanh che khuất.

"Đi qua xem xem." Bước chân của Liễu Tâm Mi không tự chủ được đi qua.

Liễu Tâm Mi ngẩng đầu nhìn biển ngang trước cửa: Thính vũ hiên. Nền đen chữ vàng, mấy chữ lớn mạnh mẽ hữu lực, căn cơ rất sâu.

"Chữ này là ai đề lên?" Liễu Tâm Mi hỏi.

"Vương phi, đây là đại thiếu gia tự tay viết." Liễu Diệp Nhi cũng ngửa đầu nhìn.

Không nghĩ tới ca ca nàng chưa gặp qua lại có tài viết chữ như vậy, xem ra lão Hầu gia đối với nhi tử giáo dục là rất nghiêm nghị, xuất thân binh nghiệp, vũ văn nộng mặc cũng không nhiều.

"Chi nha." Đẩy ra cửa viện, hai người một trước một sau đi vào, tuy rằng bỏ trống đã lâu, nhưng toàn bộ tiểu viện cũng không hổn độn. Hoa hoa cỏ cỏ đều cắt tỉa thập phần chỉnh tề, hành lang cũng quét tước rất sạch sẽ, chỉ là cửa đều là đóng chặt, không thấy nửa bóng người.

Liễu Diệp Nhi đi qua mở cửa, để không khí lưu thông, nhìn những bài trí quen thuộc, mắt không khỏi ươn ướt, mình là lớn lên ở chỗ này, mặc dù chỉ là nha hoàn, lại thật thật sự sự đem nơi đây coi như nhà của mình, tiểu thư và mình ở chỗ này đã sống qua một đoạn thời gian nương tựa lẫn nhau.

Liễu Tâm Mi cũng không có đa sầu đa cảm như Liễu Diệp Nhi vậy, nàng đánh giá xung quanh cái đình viện u tĩnh này. Phòng ở Cổ đại thật xinh đẹp, rường cột chạm trổ, mỗi cái đều tinh xảo như vậy, chỉ là màu sắc của vải màn hơi cũ, thiết nghĩ không thường thay đổi. Trong vườn trồng rất nhiều hoa cỏ không đồng nhất, đang lúc thịnh hạ, các loại hoa đủ màu sắc đang nở rất rộ, như không thèm quan tâm có người thưởng thức vẻ đẹp của chúng hay không.

Liễu Diệp Nhi nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Tất cả vẫn như lúc trước a. "

Bên trong coi như sạch sẽ, Liễu Diệp Nhi cuốn tay áo đi lau bụi bặm trên bàn ghế, Liễu Tâm Mi ngồi ở trên ghế nhìn nha đầu này bận rộn, chỉ chốc lát sau thì có hai nha đầu lanh lợi tới hầu hạ, hương trà và các loại điểm tâm được bày đầy bàn.

"Gặp qua tiểu thư, à, không, là gặp qua Vương phi nương nương." Bọn họ cung kính hành lễ.

Liễu Tâm Mi không nhận biết bọn họ, chỉ là hơi hơi phất tay, ý bảo không cần đa lễ.

"Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ." bọn họ lại thân thiện chào hỏi.

"Tiểu Vũ, tiểu Phong, là các ngươi a." Liễu Diệp Nhi cũng ngạc nhiên kêu lên, một bên không quên hướng Liễu Tâm Mi giới thiệu: "Vương phi nương nương, bọn họ vốn chấp dịch ở Thính Vũ Hiên."

Hai người này so với Liễu Diệp Nhi đẳng cấp thấp hơn chút, chỉ là làm việc vẩy nước quét nhà vệ sinh.

Nếu là hầu hạ qua nàng, Liễu Tâm Mi ra tay lại rộng rãi, mỗi người thưởng một thỏi bạc, hai nha đầu đã cám ơn, liền quy củ đứng ở một bên.

"Hiện nay các ngươi hầu hạ ai đó?" Liễu Diệp Nhi hỏi.

"Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ, từ lúc người theo Vương phi nương nương đi, chúng ta phải đi viện của phu nhân làm việc, chỉ là mỗi tháng hai lần trở về đây quét dọn. Nghe nói đây là Hầu gia tự mình phân phó."

Việc nhỏ như vậy còn phải qua Hầu gia phân phó? Xem ra cái người cha tiện nghi này đối với nàng vẫn rất có tình cha con.

Liễu Tâm Mi để Liễu Diệp Nhi dẫn mấy người bọn họ đi ra, xem ra bọn họ đã từng chung đụng rất tốt, lâu rồi gặp lại, luôn có vài câu tri tâm muốn nói, hơn nữa bọn họ không ở trước mắt, mình mới có thể suy ngẫm tốt hơn.

Trên giường chăn đệm xếp gọn gàng chỉnh tề, đều là gấm vóc thượng hạng làm thành, hình thêu trên gối đầu cũng là rất sống động, màn trướng có tua cờ, thanh nhã lại không mất ung dung. Trong phòng nội thất đầy đủ mọi thứ, tuy rằng nàng không hiểu là làm bằng vật liệu gì, nhưng đại khí rất có phong cách nơi nơi lộ ra phú quý, nhìn ra được nàng ở Hầu phủ sinh hoạt cũng không quẫn bách. Chỉ là bốn mặt tường trống không một vật, vị Hầu phủ đích trưởng nữ này dường như là không có sở thích gì, thật không biết nàng làm như thế nào trải qua năm tháng dài đăng đẳng.

Đứng dậy đi tới gian phòng cách vách, nơi đó là một gian thư phòng nho nhỏ, giá sách tường trên chỉ là rải rác mấy quyển như là 《 nữ giới 》 các loại thư tịch, giấy và bút mực lại đầy đủ, chỉ là vị đại tiểu thư này hiển nhiên không phải một người ham đọc sách viết chữ, văn phòng tứ bảo còn mới tinh, chỉ là có một lớp bụi.

Liễu Tâm Mi nheo mắt lại suy nghĩ một chút, nguyên chủ thân thể này thực sự là rất đơn giản, như một tờ giấy trắng, đơn thuần tới nổi làm cho người ta cảm thấy nghi hoặc. Thời gian mười mấy năm, trừ ăn và ngủ, cả ngày ngồi ở đây ngẩn người sao? Không có bằng hữu đã làm cho người ta cảm thấy cô độc sâu đậm, thế nhưng đáng sợ nhất không làm việc gì bỏ uổng tuổi xuân tươi đẹp.

Liễu Diệp Nhi đã đi theo qua đây, nhắc nhở: "Vương phi, hay là chúng ta đi nơi khác đi, ở đây bỏ trống đã lâu, khó tránh khỏi có chút vắng vẻ."

Liễu Tâm Mi cười cười: "Nha đầu ngốc, trước đây ta ở chỗ này, Thính Vũ Hiên đã từng náo nhiệt qua sao?"

Liễu Diệp Nhi hơi sửng sờ, cắn cắn môi dưới nửa ngày nói không ra lời, nơi đây e là nơi u tĩnh nhất trong Hầu phủ, bọn họ ra ngoài cũng không có kiến thức mấy, mà tiểu thư cũng không có khách tới chơi, chỉ là lúc Hầu gia và thiếu tướng quân trở lại, ở đây mới có thể nhiều một chút tiếng cười.

Liễu Tâm Mi đã quay đầu đi hỏi hai nha đầu kia: "Các ngươi ở bên người phu nhân cũng có một thời gian, nhị tiểu thư và Tam tiểu thư mỗi ngày đều bận việc gì a?"

Tiểu Vũ khom khom người: "Vương phi nương nương, hai vị tiểu thư mỗi ngày phải tập luyện kim chỉ nữ công, học cầm kỳ thư họa và một ít tài nghệ, còn phải cùng phu nhân đi ra ngoài gặp gỡ phu nhân tiểu thư của các phủ khác, rất bận rộn."

"Lúc ta còn ở nhà, bọn họ cũng là như vậy sao?" Liễu Tâm Mi nghiêng đầu hỏi.

Liễu Diệp Nhi lắc đầu, khi đó hai vị tiểu thư còn nhỏ, mỗi ngày ngây ngốc với Vương phi như nhau, chẳng qua là nhận thức vài chữ mà thôi.

Hihi, Liễu Tâm Mi cười lạnh vài tiếng, hỏi: "Phu nhân đã từng an bài cho ta học qua những thứ này?"

"Vương phi thân thể yếu ớt, phu nhân sợ tiểu thư mệt, không nở để ngài chịu khổ cực như vậy."

Lời này nếu là người nói, Liễu Tâm Mi xác định sẽ xé miệng người đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom