• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 96

Vui một mình

Rõ ràng là tư thế giương cung bạt kiếm, sóng mắt Sở Lân Vũ lưu chuyển như thế, nói đùa liên tục, nhìn đến mọi người đều ngây ngây dại dại. Đại thần Tây Sở khó tránh khỏi trong lòng ngờ vực vô căn cứ, cái vị, cái vị Vân vương này đẹp đến không giống nam nhân, không phải là một vị công chúa cải trang giả dạng chứ?

Sứ thần Đông Vấn cả đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tính tình vị gia này như thế nào, bọn họ biết rất rõ, đến hoàng thượng đối với hắn cũng không có cách nào, ai lại dám không thuận theo hắn đi? Vương gia khác nổi giận, cùng lắm thì mắng vài câu hoặc là cho mấy đá, hắn không giống vậy, thủ đoạn hắn dằn vặt người làm cho người ta nghe đã sợ mất mật, rơi vào tay hắn, chịu đựng không đơn thuần là đau đớn trên người, ngươi sẽ cảm thấy chết cách bình thường cũng là một chuyện tốt đẹp dường nào.

Nhìn Mộ Dung Dật Phi liên tiếp lui về phía sau, Sở Lân Vũ nổi lên lòng trêu đùa, hanh, coi thường bản vương sao? Những người không biết tình thú bản vương còn lười đi để ý ngươi, chẳng qua nhìn hắn không vui cũng là một loại vui sướng a.

Mộ Dung Vũ thấy nhi tử gân xanh trên trán đều nổi lên, thật sợ hắn sau chuyện này sẽ tìm Sở Lân Vũ gây phiền phức, vội vàng cười giảng hòa: "Vân vương thấy thành ý này thế nào? Trẫm nghe người ta nói Vân vương lần này tới Tây Sở là công tư hai việc, Tây Sở mỹ nữ rất nhiều, chẳng biết Đông Vấn có ý định liên hôn không?"

Ông có ba nữ nhi, ngoại trừ trưởng công chúa đã gả làm vợ người, còn có hai người khuê nữ tuổi thanh xuân, thiếu niên anh tuấn như vậy cho dù không có thân phận tôn quý, cũng không có chỗ nào thua kém người khác.

"Xuy..." một tiếng cười khẽ, Sở Lân Vũ trợn to đôi mắt, hỏi: "Bệ hạ nghĩ tiểu thư nhà nào xứng đôi với dung nhan tuyệt thế của bản vương?"

Cuồng, thật ngông cuồng thế nhưng lại không có ai có thể phản bác, đến Tây Thi tái thế Điêu Thuyền sống lại ở trước mặt hắn cũng sẽ tự ti mặc cảm.

Mộ Dung Vũ cười khan vài tiếng: "Ha hả, cái này, duyên phận thiên định, nguyệt lão cũng đã sớm cấp cho Vân vương nhân duyên xứng đôi."

"Đa tạ bệ hạ, tiểu vương đã đau khổ ở nhân thế tìm mấy xuân thu, cũng không biết nơi nào tìm được tiên tung a" hắn cố ý thở dài.

Hanh, trước lúc xuất phát phụ hoàng đã từng nói, lần này nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mậu dịch hỗ trợ của hai nước viên mãn, mặt khác là muốn cho hắn mang về một Vương phi. Đông Vấn ngươi không phải không vừa mắt sao? Như vậy Tây Sở hoặc là Nam Việt ngươi có thể tùy ý du ngoạn, chẳng lẽ thiên hạ này sẽ không có nữ nhân ngươi thích?

"Hoàng thượng, nếu Vân vương thành tâm hợp tác, thịnh yến thưởng cúc của Tây Sở lại sắp tới mùa, không bằng Vân vương lưu lại thưởng thức một phen đi, nói không chừng có vị tiểu thư nào lại lọt vào mắt xanh của Vương gia." Lễ bộ Thượng thư tấu.

Ánh mắt âm lãnh của Mộ Dung Dật Phi bắn tới, hắn thế nào lại không thấy được thành ý của Vân vương đây? Thế nào, muốn đem nữ nhân Tây Sở hai tay dâng lên, mặc cho chọn sao? Người khác hắn mặc kệ, muội muội của hắn là nhất định không thể gả qua đó.

"Cúc hoa yến là việc trọng đại của Tây Sở, nữ tử tham gia đều là tài mạo song toàn, Vân vương nghĩ thành ý này có đủ không?" Mộ Dung Dật Phi nhàn nhạt hỏi.

Sở Lân Vũ lại cười: "An vương là muốn một câu nói của bản vương mà thôi, ngươi hãy yên tâm, Đông Phương tướng quân tự nhiên sẽ cát nhân thiên tướng, chỉ cần hắn còn không có rời khỏi Đông Vấn, quân dân Đông Vấn nếu phát hiện, bản vương bảo đảm ông lông tóc không tổn, ngài hài lòng chứ?"

"Như vậy cảm tạ." Mộ Dung Dật Phi có lệ ôm quyền.

Nói thật, hắn đối với việc Đông Phương Tử Hiên có bình yên trở về cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, Tây Sở cũng vậy, ám vệ của hắn cũng thế, đã phái ra mấy nhóm người, ở ngọn núi cậu mất tích kia hầu như mỗi một cây cỏ đều bị lật lên, vẫn là vô công mà về. Hắn chỉ là mong muốn nếu có khả năng, Đông Vấn sẽ trả lại cho hắn một cái toàn thây. Hắn luôn luôn nghĩ việc cậu mất tích không có đơn giản như vậy, một bộ phận thủ hạ của hắn đều thay đổi thân phận, ở Đông Vấn lấy thân phận của người bình thường sinh sống, chỉ vì tra ra chân tướng sự việc.

"An vương khách khí, kỳ thực cái nên làm đều sớm làm, bản vương chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền." Sở Lân Vũ cười rất tà, một bộ dạng nhìn thấu tất cả.

Mộ Dung Dật Phi trong lòng sinh ra vài phần đề phòng, cái Vân vương này tuyệt đối không có như mặt ngoài nhìn thấy vậy người vật vô hại, vẻ ngoài xinh đẹp này bao bọc lại một trái tim đen như thế nào. (không có cách, chỉ có thể dùng mỹ lệ để hình dung Sở Lân Vũ, tuy rằng hắn là một nam nhân hàng thật giá thật.)

"Vân vương, quốc gia đại sự, còn cần bàn bạc kỹ hơn, một thời nửa khắc, trẫm không có cách cho ngươi lời hồi phúc, ngươi không ngại trước tiên an tâm ở lại, cũng du lãm du lãm mỹ cảnh Tây Sở." Mộ Dung Vũ khách khí nói.

Hai nước mậu dịch nói thì giản đơn, thực tế thao tác lại trắc trở khó khăn trùng trùng. Thuế quan a, vấn đề an toàn a, còn là phủ nha giám thị a, song phương làm sao phối hợp lại chế ước lẫn nhau a.

Đều cần hoàn chỉnh phân phối chuẩn bị, không phải một đôi lời là có thể giải quyết, bằng không cũng sẽ không kéo dài như thế.

"Đa tạ bệ hạ thịnh tình, Sở Lân Vũ phải quấy rầy nhiều rồi." Lúc nói đến quốc gia đại sự, Vân vương còn là có chút nghiêm túc.

Lúc tan triều, Mộ Dung Dật Thanh rời đi rất gấp, thấy Vân vương sắp bước lên xe ngựa, vội vàng cao giọng gọi lại: "Vân vương dừng bước."

Sở Lân Vũ chậm rãi quay người sang, tư thế không thể xoi mói, người xinh đẹp cho dù là té ngã cũng sẽ so với người khác đẹp mắt?

"Tại hạ Dực vương Mộ Dung Dật Thanh." Hắn ôm quyền, chủ động giới thiệu.

"Dực vương." Sở Lân Vũ cũng mỉm cười đáp lễ.

"Vân vương mới đến, đối với Tây Sở ta chắc là thập phần xa lạ, nếu như không ngại, bản vương nguyện ý tận tình địa chủ, cùng ngài du lãm các nơi một phen." Đối với vị hoàng tử Đông Vấn này, Dực vương là có ý kết giao.

Sở Lân Vũ "Ha ha" nở nụ cười, Mộ Dung Dật Thanh thực sự không rõ có gì đáng cười.

"Dực vương, ngài nói nữ nhân a, là chưa trải sự đời tốt hay là từng trải kinh nghiệm phong phú tốt?" Hắn cười đủ rồi, nghiêm túc hỏi.

Ách, Mộ Dung Dật Thanh sửng sốt, hắn đây là muốn du ngoạn Tần lâu Sở quán sao? Nghĩ tới đây cười cũng có chút mập mờ, chậm rãi nói rằng: "Cái này, mỗi loại có mùi vị và tình thú khác nhau, chỉ là loại chuyện này mọi người cùng vui không bằng vui một mình a."

Những cái tên đầu bảng đương nhiên là diễm danh lan xa, chỉ là thân thể đã không còn sạch, hắn sẽ không đi đụng. Chẳng qua cái vị này cũng hiếm thấy, đi tới dị quốc tha hương, cùng một người hoàn toàn không quen biết đứng trước ngọ môn quang minh chánh đại đàm luận loại chuyện này, hơn nữa mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, Đông Vấn dân phong quả nhiên là rất thoáng.

"Ừ, nhưng thật ra anh hùng sở kiến hơi tương đồng, bản vương cũng thích vui một mình, cũng không phiền đến đại giá Dực vương, ngày khác bản vương mời Dực vương uống rượu, phải nể mặt mới được." Sở Lân Vũ lễ phép khách khí nói.

Hắn đây là biến đổi phương pháp cự tuyệt? Mộ Dung Dật Thanh có chút không thoải mái, chính mình chủ động kết giao còn bị người chê bai sao? Thế nhưng người ta lại đem lời kéo trở lại, lời nói cực kỳ đẹp, mình có thể như thế nào đây?

"Vân vương khách khí, đợi có ngày nhàn rỗi, vẫn là bản vương mời." Hắn kiên trì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom