• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 94

Gọi tên nữ nhân khác

Sau một trận mây mưa không ngừng,

Cuối cùng hai người bọn họ cũng dừng lại, khắp phòng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của nam nhân và hơi thở ngắt quãng của nữ nhân.

“ Vương gia….” Văn Nhược Nhược yêu mị gọi một tiếng, đem mặt vùi vào trong gối thêu, dáng vẻ nửa thỏa mãn nửa thẹn thùng khiến người ta không thể cưỡng lại.

Mộ Dung Dật Phi kéo một bên chăn, che cảnh xuân lại, còn lại nhẹ nhàng đặt lên chiếc eo thon thả của Văn Nhược Nhược, không bao lâu sau liền thiếp đi.

Văn Nhược Nhược nhẹ nhàng xoay người lại, mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhìn cẩn thận tỉ mỉ người đàn ông đã ngủ say ở bên cạnh.

Nhiều năm như vậy rồi, nam nhân này ả nhìn bao nhiêu lần cũng cảm thấy không đủ. Khuôn mặt với những đường nét rắn rỏi này, đôi lông mày lưỡi mác rậm dày, cánh mũi thẳng, bờ môi, bây giờ nửa che nửa đậy bởi mái tóc đen dài, dưới ánh trăng mê hoặc người khác giống như một bức tượng điêu khắc.

Ả thở dài mãn nguyện, nếu thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này, ả cũng sẽ không còn gì hối tiếc nữa. Chỉ cần Vương gia ở bên cạnh của ả, ả sẽ giống như người giàu có nhất trong thiên hạ vậy, cái gì cũng không và cũng không cần phải đi tranh giành với người khác nữa. Người đàn ông này chính là tất cả của ả, chính là thiên hạ của ả, chỉ cần một cái nhìn của người này, ả liền cảm thấy cả người mình giống như bị tan chảy hoàn toàn vậy.

Ả từ từ xoa ngực của hắn, đêm nay bọn họ ở cùng nhau, cho tới khi những tia nắng sớm mai chiếu khắp phòng. Khi ả vừa đưa người tới gần, liền nghe thấy tiếng Mộ Dung Dật Phi nói trong cơn mê ngủ.

“ Liễu Tâm Mi, nàng, nàng dốt cuộc muốn như nào?”. Mộ Dung Dật Phi chỉ nói duy nhất một câu như vậy, sau đó liền xoay người đổi bên, chỉ để lại cho ả một tấm lưng rộng.

Vừa đưa ra ngay lập tức lại thu người lại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống không ngừng, ả cũng không thèm lau đi, mà để mặc cho chúng lăn dài trên má, thấm ướt hết cả gối cũng như thấm ướt cả trái tim đang rỉ mau của ả.

Mùi vị của hoan ái vẫn bao trùm trong không khí, không hề báo trước ả nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ, hạnh phúc của ả vẫn là quá ngắn ngủi, thậm chí còn không kịp để cho ả chìm đắm vào trong giấc mộng đó. Văn Nhược Nhược lúc này giống như ngã từ trên đỉnh cao xuống dưới vực sâu ngàn thước, mồ hôi trên người vẫn chưa khô, điều đó chứng minh rằng cảnh vừa rồi là thực, tuyệt đối không phải là ảo giác. Nhưng sự đau đớn trong trái tim của ả cũng vô cùng chân thực. Ả có thể dễ dàng chấp nhận chuyện vương gia đồng thời có nhiều người phụ nữ khác, nhưng không có cách nào chấp nhận được bản thân mình trở thành vật thế thân cho người khác. Ả trước giờ chưa từng có yêu cầu quá đáng gì để độc chiếm nam nhân này, chỉ là ả hy vọng sự sủng ái của vương gia giành cho ả có thể nhiều hơn những người khác là được, hôm nay ngay cả điều này ả cũng không có được.

Vương gia sao có thể đối xử với ả như vậy ? Ả đã phải hạ thấp bản thân mình như vậy đều là vì muốn ngài ấy yêu thương chứ không phải chỉ là nơi thỏa mãn dục vọng của ngài ấy. Văn Nhược Nhược ra sức cắn chặt môi dưới, mãi cho tới khi một chất lỏng mằn mặn chảy ra, nỗi đau chạm tới tận đáy lòng. Ông trời thật không có mắt, lần đó sao không để ả tiện nhân ngã chết luôn đi, còn để ả tỉnh lại làm cái gì vậy chứ?.

Ả tiện nhân đó dốt cuộc đã làm cái gì, khiến Vương ra ngay cả trong cơn mê ngủ vẫn không quên được, còn gọi tên ả ta nữa.

Cứ nghĩ là sẽ có một đêm an giấc ngủ, nhưng Văn Nhược Nhược ngay cả cử động cũng không dám cử động mạnh, ả lo sợ sẽ làm tỉnh giấc nam nhân đang ngủ say ở bên cạnh. Ả cũng không dám đi chỉ trích thậm chí cũng không dám ở trước mặt người đàn ông này bộc lộ sự ủy khuất của mình. Đây không chỉ là nỗi đau của ả, mà còn là nỗi đau của tất cả nữ nhân với thân phận tỳ thiếp.

Vừa nghĩ vừa khóc, bất tri bất giác trời cũng sắp sáng rồi, Mộ Dung Dật Phi thức khuya dậy sớm cũng đã thành thói quen. Phát hiện ra một bên trống không, mở to mắt ra nhìn một lượt, Văn Nhược Nhược đang ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại đầu tóc và y phục.

“ Vương gia, người ngủ có ngon không?” Văn Nhược Nhược mỉm cười hỏi.

“ Ừ, ta ngủ khá ngon” Mộ Dung Dật Phi ra khỏi giường mặc y phục, Văn Nhược Nhược bước tới hầu hạ hắn.

“ Nàng sao vậy?” Hắn cúi đầu xuống vô tình nhìn thấy hai mắt đỏ hoe của Văn Nhược Nhược, Mộ Dung Dật Phi có chút khó hiểu hỏi.

“ Thần thiếp không sao, chỉ là, chỉ là……” Văn Nhược Nhược dừng lại một lát, vừa mới sáng ngày ra, không thể nói là bị cát bay vào mắt được, ả thực sự nghĩ không ra bất cứ lí do nào cả.

Có lẽ tối hôm qua nàng ta cũng là miễn cưỡng mới thị tẩm với hắn chăng? Mộ Dung Dật Phi có chút tức giận, bắt đầu từ khi nào việc hắn ngủ lại đâu lại khiến nữ nhân trong lòng sinh oán hận đến vậy?.

“ Nếu nàng không vui, say này bổn vương sẽ không tới nữa là được”. Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng vứt lại một câu, nhấc chân rời đi.

Nếu cứ để Vương gia đi như vậy, thì Quần Phương Cự này há chẳng phải sẽ trở thành lãnh viên thứ hai sao? Văn Nhược Nhược không dè dặt thêm nữa, vội vàng bước lên vài bước, ôm chặt lấy tấm lưng khỏe khắn của Mộ Dung Dật Phi từ phía sau.

“ Vương gia hiểu lầm rồi, Nhược Nhược muốn Vương gia tới đây thường xuyên còn không được nữa là” Cả cơ thể mềm mại dính chặt vào lưng của hắn, ả sợ, sau khi Vương gia rời khỏi đây, không biết bao giờ mới quay lại. Cơ thể cứng nhắc dần dần được thả lỏng hơn chút, Mộ Dung Dật Phi xoay người lại, nâng cằm của Văn Nhược Nhược lên hỏi: “Vậy sao nàng lại khóc?”.

Văn Nhược Nhược không còn đường lui, cắn răng dứt khoát nói sự thật: “ Vương gia, ngài, ngài ở trong mơ vẫn gọi tên nữ nhân khác”.

Nói xong trong đôi mắt to tròn lúc này đều là nước mắt, những giọt nước mắt lóng lánh như pha lê không những rơi xuống.

“ Ồ, vậy sao?” Mộ Dung Dật Phi trong lòng biết rất rõ, không ngừng lắc đầu cười khổ, bản thân hắn nhớ nhung nữ nhân này tới mức cả trong mơ cũng gọi tên nàng ta hay sao?

“Là Liễu Tâm Mi phải không?” Hắn hỏi.

“ Tự Vương gia biết là được rồi, đâu cần nói ra để làm nhục Nhược Nhược như vậy”. Sắc mặt của Văn Nhược Nhược trắng bệch, trong lòng của Vương gia quả nhiên chỉ có ả tiện nhân đó.

“ Nàng không biết, bổn vương trước khi tới đây, có cùng nàng ấy cãi vã vài câu, nàng ấy còn đang bị bệnh, bổn vương lại không có chỗ nào phát tiết, chắc là trong mơ lại cãi nhau với nàng ấy phải không? Nhược Nhược không phải là bị dọa rồi chứ?”. Mộ Dung Dật Phi vỗ vỗ ả ta giống như là đang an ủi vậy.

Cãi nhau sao? Văn Nhược Nhược cũng không nhịn được mà cười khổ, trong Vương phủ này, cũng chỉ có ả tiện nhân đó mới dám cãi nhau với Vương gia mà thôi. Chỉ có điều nhìn sự tức giận vẫn còn trên mặt của Vương gia, xem ra đúng là Vương gia bị chọc cho giận rồi. Do đó, ả dịu giọng khuyên giải: “ Vương gia, vương phi bị ốm, cũng không tránh khỏi khó chịu trong lòng, nên lúc nói chuyện cũng không chú ý lời nói, vương gia ngài cũng đừng có tính toán với người bệnh mà”.

Mộ Dung Dật Phi dịu dàng nhìn nữ nhân trước mặt một lúc, thở dài nói: “Ai ya, nếu nàng ấy chỉ cần hiểu chuyện bằng một phần nào đó như nàng, như vậy hậu trạch của bổn vương cũng có sẽ không ồn ào nữa rồi”.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Văn Nhược Nhược đỏ ửng lên, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp người. Thì ra những điểm tốt của ả, Vương gia đều nhìn thấy cả ư

Những người trước mắt rõ ràng cũng đều là những người có tướng mạo xinh đẹp như hoa, tính tình còn dịu dàng khéo léo hơn rất nhiều, tại sao Vương gia còn hy vọng có một ngày nào đó, ả tiện nhân kia cũng sẽ dịu dàng như vậy với Vương gia?

“ Hì…..” tiếng cười dài đột nhiên vang lên, ánh mắt của Mộ Dung Dật Phi mang đầy ý cười bỡn cợt: “ Nhược Nhược sẽ không vì chuyện này mà khóc cả đêm đó chứ? Đôi mắt này sắp biến thành quả đào rồi đó, bổn vương lại không biết nàng cũng là một người hay ghen như vậy nha”.

Văn Nhược Nhược vừa xấu hổ, khó chịu lại vừa tức, rõ ràng là Vương gia ức hiếp người ta, bây giờ trái lại còn chế giễu ả nữa.

Một lát sau, ả vẫn không chịu buông tha: “ Vương gia lại chê cười thần thiếp rồi, sớm biết như vậy, tối qua đã đánh thức ngài, giống như Liễu tỷ tỷ, cùng ngài vui vẻ một hồi rồi”.

Giống nàng ấy sao? Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhíu lại, thiên hạ này còn có nữ nhân nào có thể giống với nàng ấy hay sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom