• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 92

Người tốn sức không phải là nàng.

Mộ Dung Dật Phi cúi đầu xuống nhìn Liễu Tâm Mi, ánh mắt của nàng trong veo sạch sẽ không dính chút bụi trần, giống như một đứa trẻ không hiểu thế sự. Nhưng người có đôi mắt như nàng sao có thể hành sự một cách lạnh lùng dứt khoát như vậy chứ?.

Liễu Tâm Mi trước giờ chưa từng bị ánh mắt của bất cứ ai nhìn từ trên xuống như vậy, đặc biệt là ánh mắt vừa mang theo vài phần uy hiếp vừa có vài phần dò xét, trong lòng cảm thấy không vui nhưng khổ nỗi không thể nào phát tác ra ngoài, hai quai hàm nghiến vào nhau ken két.

Mộ Dung Dật Phi thẫn thờ, nữ nhân ở trước mặt hắn không chỉ ngoan ngoãn hiếu thuận còn mỏng manh yếu đuối, thậm chí còn mang theo vài phần cuốn hút khiến người ta không thể rời mắt. Người dám cùng hắn trợn mắt dựng mày với hắn, Liễu Tâm Mi là người đầu tiên. Hắn vẫn luôn tò mò, không hiểu dốt cuộc đã xảy ra chuyện nghịch thiên như nào mà thê tử nhỏ bé nhu nhược này của hắn lại thay đổi tới mức khiến người ta kinh ngạc đến vậy. Nhìn một lượt, đôi hàng lông mày này, chiếc mũi cao thẳng này, đôi môi anh đào còn có xương quai xanh tinh tế này nữa, vẫn giống hệt như lần đầu hắn gặp nàng, chỉ có trái tim của nàng, hắn lại không thể nhìn thấu nó được.

Bờ môi mỏng của Liễu Tâm Mi nói ra hai chữ: Cầm thú.

Nàng đã như vậy rồi, hắn chung quy lại vẫn là không muốn tha cho nàng. Ở kiếp trước, nàng ngay cả cầm tay con trai cũng chưa từng cầm qua. Sự đụng chạm da thịt này khiến nàng không nhịn được mà muốn bỏ chạy, nhưng lại có một chút hưng phấn khó nói thành lời. Nàng cũng rất ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên lại không phải là kinh tởm tới mức buồn nôn. Nếu là nàng của kiếp trước, có lẽ sẽ giận dữ mà chống cự lại, còn lại của kiếp này chỉ có thể cúi đầu nghe theo, âm thầm mà chấp nhận. Trong lúc mâu thuẫn, nàng không biết phải làm như nào, sự đấu tranh vô ích này, trong mắt hắn lại giống như ngầm chấp thuận.

Hai con ngươi của hắn tràn đầy dục vong, làn da trắng mịn của nàng, sự nóng bỏng của nàng, đều khiến hắn muốn tiến vào sâu hơn. Lúc này, người trên giường đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Cả người giật mình một cái, Liễu Tâm Mi một lúc sau mới tỉnh táo lại, vội vàng thu cơ thể ngay cả đầu và mặt cũng đều giấu hết vào trong chăn, chết cũng không muốn chui ra. Mẹ nó, đây chẳng phải là bị đùa giỡn hay sao? Mà nàng còn phối hợp với hắn nữa chứ, chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi, cũng may đây là thế giới xa lạ với nàng, nếu không thật sự muốn đập đầu mà chết quá đi.

An Vương gia nhìn nàng cuộn cả cơ thể mình thành một quả bóng nhỏ, ý cười trên khóe miệng càng thêm sâu, định coi mình là nhím hay sao? Có cuộn tròn lại hơn nữa, cũng chẳng có khả năng chống cự. Chỉ cần là thứ mà hắn muốn, còn sợ không lấy được sao, bất luận đó là thiên hạ này hay là nữ nhân.

“Vương gia, ngài có còn là con người không vậy? Sao ngài lại đi ức hiếp một nữ nhân trói gà không chặt như ta chứ, hơn nữa ta còn đang bị bệnh đó” Liễu Tâm Mi lúc này đầu óc vẫn coi như là chưa tới mức hồ đồ, đột nhiên chỉ trích hành động lưu manh của Mộ Dung Dật Phi.

Ức hiếp nàng? Đây rõ ràng là ân sủng được không hả? Những nữ nhân khác còn vui mừng để cho ta ức hiếp kia kìa, chỉ là còn phải xem tâm trạng và hứng thú của ta nữa đó.

“Liễu Tâm Mi, tính nhẫn nại của bổn vương có hạn, ta hy vọng nàng đừng có năm lần bảy lượt khiêu khích giới hạn của bổn vương, lần sau tốt nhất nàng lên đổi một cái cớ khác đi” Mộ Dung Dật Phi càng ngày càng nghi ngờ nàng là đang cố ý lảng tránh việc tiếp xúc thân mật với hắn.

Nằm trong chăn được một lúc, Liễu Tâm Mi chui ra có chút khó khăn. Nàng để tấm chăn che hết từ vai trở xuống, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng. Tên này còn không đi nữa, muốn người ta bị ngạt chết hay sao chứ.

“Vương gia tuy hậu cung không có tới ba nghìn giai nhân, nhưng thê thiếp cũng không ít, nếu chỉ là vì phát tiết, tìm tới ai không phải cũng đều giống nhau hay sao, hà cớ làm sao phải làm khó một bệnh nhân như ta, hành sự cũng không cần phải hẹp hòi đến vậy đâu mà” Nàng giận dữ oán trách.

Phát tiết? Nàng còn có thể nói ra được à. Hàm răng trắng của Mộ Dung Dật Phi nghiến vào nhau ken két. Trong lòng nàng, hắn căn bản chẳng khác động vật đến mùa giao phối là bao.

Hắn cố nhịn lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Liễu Tâm Mi, nàng nghĩ như vậy là muốn đẩy bổn vương cho nữ nhân khác sao?”.

Tuy là điều cấm kị của người phụ nữ đặc biệt là chính thất, nhưng cảm giác được nhìn trực tiếp như thế, cũng có chút thú vị. Nam nhân có năm thê bảy thiếp đi chăng nữa, cũng sẽ hy vọng mỗi người bọn họ đều chung thủy một lòng với mình, nhìn bọn họ ghen tuông lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau kỳ thực trong lòng vô cùng đắc ý. Nhưng nữ nhân này lại chỉ mong sao có thể đem hắn dâng lên cho người khác thôi sao.

Nàng ta nhìn thấy cái gì vậy? Trong mắt hắn vừa lộ ra một chút khổ sở sao? Không đâu, nhất định là nàng sốt tới hồ đồ, nhìn hoa mắt rồi. Nàng dùng tay ra sức dụi mắt, cảm thấy có chút chột dạ mỉm cười, nói: “Không phải vậy, ta không phải là đang nghĩ cho Vương gia hay sao? Vương gia đang ở thời kì sung mãn thể lực cường tráng, ngộ nhỡ cái đó…cứ cố nhẫn nhịn chịu đựng như vậy thì thật là không tốt cho sức khỏe. Con người ta đây rất là rộng lượng, bản thân không được thì tuyệt đối sẽ không chặn đường của người khác”.

Mộ Dung Dật Phi khẽ nhăn mày, cái đó là cái gì, hắn nghe không hiểu. Nữ nhân này không những hành sự quái đản mà nói chuyện cũng có chút kì quặc, có lúc hắn không hiểu nổi ý của nàng là gì.

Liễu Tâm Mi bĩu môi, nói chuyện cùng với người thời phong kiến cũng thật là hao tâm tốn sức mà, cũng may bọn họ không phải đó, này, nọ, kia cả ngày, nếu không đầu của nàng chắc phải to thêm vài vòng nữa ý chứ?

“Nàng, đồng ý sao?” hắn hỏi lại, hy vọng nàng ghen cho dù chỉ là một chút, hắn cũng có thể mặt dày ở lại chỗ này thêm một lát nữa.

“Ta đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi”. nàng gật đầu lia lịa, giơ cánh tay ra khua khua, nói: “Vương gia đi đi, đi đi, mau đi đi, ta nghĩ sẽ có rất nhiều tỷ muội nguyện thay ta hầu hạ Vương gia đó nha”.

Hành động dáng vẻ này của nàng chẳng khác gì so với việc xua đuổi lũ ruồi nhặng là bao, trong lòng của Mộ Dung Dật Phi lại trầm xuống, đột nhiên hắn cảm thấy hắn không muốn mất đi nữ nhân này, chỉ là hắn có thể theo đuổi nàng một lần nữa không?

“Nhưng phải làm sao đây, bổn vương vẫn thích được nàng hầu hạ hơn” hắn không theo ý của nàng, kéo một chiếc ghế lại gần và ngồi xuống cạnh nàng.

“Hôm nay e là việc không thành rồi, cả người ta đều không còn chút sức lực nào cả” nàng cảm nhận được một trận khí lạnh đang ập tới, tên mặt lạnh này cũng thật không biết xấu hổ, hơn nữa còn không có điểm dừng.

“ Người tốn sức không phải nàng”. Mộ Dung Dật Phi nhàn nhạt nói.

Mẹ nó, gáy sau của Liễu Tâm Mi đỏ ửng lên, còn có thể vui vẻ nói chuyện được không vậy? Quả nhiên không có xấu nhất mà chỉ có xấu hơn.

“ Liễu Diệp Nhi, Liễu Diệp Nhi…..” nàng gân cổ lên mà gọi to, cứ như sợ người bên ngoài không nghe thấy vậy.

Đây là nàng lại muốn làm gì nữa vậy, Mộ Dung Dật Phi tỉnh bơ như không nhìn nàng, trước mặt bổn vương, ta không tin nàng còn có thể giờ trò gì khác.

Nghe thấy tiếng gọi của Vương Phi, Liễu Tâm mi to gan đi vào trong hầu hạ, tiểu nha đầu đáng thương ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, khẽ giọng hỏi: “Vương phi có gì dặn dò?”.

“ Thuốc của ta đã sắc xong chưa? Mau bưng lên đây cho ta, còn nữa, mang thêm vài cái chậu nữa, lửa trong lòng ta không giảm bớt đi, chắc chắn sẽ nôn ra khắp nơi đó”. Liễu Tâm Mi nói tới đây thực sự có chút buồn nôn, “ ọe” một tiếng, liền bịt miệng của mình lại, mong là tên này cũng thích sạch sẽ.

Mộ Dung Dật Phi đứng lên, đứng cách xa một chút, sợ nếu nàng không cẩn thận nôn ra sẽ làm bẩn quần áo trên người mình.

“ Nếu ba ngày nữa vẫn không thấy bệnh của nàng khá hơn, bổn vương sẽ đích thân mời đại phu tới cho nàng, ta sẽ bảo người bên dưới chăm sóc nàng cẩn thận hơn, qua vài ngày nữa bổn vương sẽ lại tới thăm nàng” Không đợi Liễu Tâm Mi mở miệng, Mộ Dung Dật Phi vội vàng rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom