Đi một chuyến nữa tới Như Yên Các.
Ngủ nguyên cả buổi sáng cũng không thể khiến cơ thể của Liễu Tâm Mi khôi phục lại hoàn toàn trạng thái ban đầu, nhưng cũng khiến nàng cảm thấy khá hơn chút. Nhân lúc không có ai, nàng đem toàn bộ thuốc đã uống nôn ra hết sạch. Đúng lúc đó, Liễu Diệp Nhi mang cơm trưa tới, sắc mặt của tiểu nha đầu này xanh lét lại. Cô vừa nhìn thấy chuyện gì vậy? Vương phi lại nôn hết toàn bộ thuốc vừa uống hồi sáng ra ngoài.
Liễu Tâm Mi đã tỉnh lại, dựa lưng vào đầu giường nghỉ ngơi, tinh thần có vẻ khá là ổn.
“Vương phi, người, người lại nôn nữa à?” Trên mặt của Liễu Diệp Nhi mang đầy vẻ không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Nhìn thấy rồi còn hỏi? Nàng mỉm cười nói: “ Ngươi nhỏ tiếng chút, cũng may là ta đang bị bệnh, chứ nếu không nghe thấy ngươi nói như vậy người khác sẽ hiểu lầm là ta đang mang thai nữa đó”.
“Nương nương bị bệnh tới mức như vậy rồi, người còn có tâm trạng để đùa nữa hay sao?” Liễu Diệp Nhi hoàn toàn bị Liễu Tâm Mi trọc giận.
Ai ya, nếu thực sự là mang thai, Như Yên Các lại có thêm một lớp bảo vệ nữa rồi. An Vương Phủ cái gì cũng không thiếu, chỉ là nó quá lạnh lẽo vắng vẻ. Cũng kì là thật, để sinh con nối dõi cho hoàng thất, Vương gia lần lượt lấy về tổng cộng năm thê thiếp, nhưng đến tận hôm nay, cũng chỉ có tiểu thế tử là đứa con trai duy nhất trong Vương phủ này, phía dưới một vài vị nương nương khác đều sinh công chúa, ai ai cũng đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào tiểu thế tử và Vương phi.
“Vương phi, xem ra bệnh của người lần này không hề nhẹ chút nào, ngay cả thuốc người cũng không nuốt được, chi bằng, chi bằng để tiểu nhân đi thỉnh cầu Vương gia tìm cho người một đại phu y thuật cao minh tới đây nhé?” Liễu Diệp Nhi do dự một lúc rồi mới mở miệng.
“Không cần đâu, ta chỉ là cảm thấy có chút khó chịu trong người nên mới không uống nổi thuốc đó. Thức ăn những hôm gần đây làm thanh đạm hơn chút, ta chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi. Chúng ta gần đây cũng đã đắc tội với không ít người, hành sự vẫn nên cẩn thận chút mới được” Liễu Tâm Mi yếu ớt nói.
Đúng vậy, kể từ khi bọn họ quay về Như Yên Các, Văn tắc phi và Liên Tắc phi trong sáng trong tối lúc nào cũng âm thầm tìm bọn họ gây chuyện, chỉ có điều đều bị Vương phi biết trước được liền tìm mọi cách để ngăn chặn. Nói một cách công bằng, ngoài mấy người ở bên cạnh có thể tin tưởng được ra, thì chẳng còn ai muốn thấy Vương phi của bọn họ Đông Sơn tái khởi, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là người nào đó sẽ mất đi cơ hội leo lên cao hơn.
“Vương phi, thực sự chúng ta không cần nóng vội sao?” Liễu Diệp Nhi vừa lo vừa sợ, cô cũng không muốn mang thêm phiền phức tới cho Vương phi nữa, và cũng mong Vương phi sớm ngày hồi phục.
“Ngươi là không tin ta, hay là không tin Vân Tiên sinh?” Vân Duệ tuy không phải danh y nổi tiếng nào trong thiên hạ, nhưng ở kinh thành cũng là người có chút tiếng tăm, đặc biệt là người này tuyệt đối sẽ không có bất cứ ý đồ hay tâm địa độc ác nào với Liễu Tâm Mi.
Tiểu Ngọc theo lời dặn dò của Vân Duệ, lấy khăn lạnh đắp lên trán của Liễu Tâm Mi, thi thoảng lại thay khăn mới. Cách chữa trị này rất có hiệu quả, Liễu Tâm Mi đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, chỉ có điều huyện thái dương vẫn còn khá đau, nghĩ rằng có lẽ do đêm qua nghỉ ngơi chưa tốt.
Siêu Phàm nhón từng bước chân khe khẽ đi vào trong phòng, khuôn mặt nhăn lại, cậu rất lo lắng cho mẫu thân, không biết người đã đỡ hơn chút nào hay chưa.
Liễu Tâm Mi cười vẫy vẫy hài nhi của mình, lông mày của cậu bé đang nhăn lại lập tức cũng vì thế mà giãn ra, nụ cười của mẫu thân vô cùng ấm áp, chỉ cần nhìn thấy nụ cười dịu dàng này của người, cậu bé sẽ không còn sợ bất cứ điều gì nữa.
“ Mẫu thân, người đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?” dáng vẻ giống như tiểu đại nhân của cậu bé sờ trán của Liễu Tâm Mi, còn áp chán của mình vào trán của nàng, thấy được trán nàng không còn nóng như này hôm qua nữa, chiếc miệng nhỏ mới nở nụ cười vui vẻ.
“Hài nhi ngoan, mẫu thân đỡ nhiều rồi, con tự mình ra ngoài chơi đi nhé, vài ngày nữa mẫu thân sẽ chơi với con, được không?”. Liễu Tâm Mi xoa đầu cậu bé, khẽ mỉm cười.
“Vâng, thưa mẫu thân” Cậu bé rất hiểu chuyện đáp lại một tiếng, tuy rằng bước đi nhưng trong lòng lại không lỡ, ánh mắt lưu luyến nhìn Liễu Tâm Mi khiến trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào vô cũng, cậu bé này thực sự không muốn rời xa nàng mà.
Lúc ăn cơm tối, khóe miệng của Mộ Dung Dật Phi thi thoảng lại nở nụ cười nhàn nhạt. Huyền Khôn liếc vài món ăn trên bàn, tuy đều là những món Vương gia thích ăn, cũng vừa là những món thường xuyên có trong bữa ăn hàng ngày, chắc chắc Vương gia không phải vì chuyện này mà vui vẻ tới vậy.
“Xem ra tâm trạng hôm nay của Vương gia rất tốt” Huyền Khôn cười, nói.
“Có ngày nào tâm trạng của bổn vương không tốt chứ?” Mộ Dung Dật Phi giấu nụ cười đi, một lát sau mới nói.
“ Trước giờ vẫn rất tốt, trước giờ vẫn rất tốt” Huyền Khôn cười xòa. Đây không phải là tự xem thường chính mình à, rõ ràng là đang nói dối không chớp mắt mà. Chẳng nói đâu xa, hôm qua không biết là ai, sắc mặt còn xấu y hệt thời tiết nữa kìa.
Biết rõ Huyền Khôn đang nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng Mộ Dung Dật Phi cũng chả buồn tranh luận với hắn, Mộ Dung Dật Phi vẫn bình thản như không gắp đồ ăn rồi lại uống canh, khó khăn lắm mới có khẩu vị tốt như vậy, nên hôm nay Mộ Dung Dật Phi cũng ăn nhiều hơn thường ngày nửa bát.
“ Người nào đó ở Như Yên Các đã đỡ hơn chút nào chưa?” Mộ Dung Dật Phi ngẩng đầu lên hỏi.
Ái chà, Vương gia từ bao giờ lại quan tâm tới chuyện này như vậy, cũng không phải là tân nương Yến Nhĩ, quan tâm như vậy không lẽ đã thành thói quen rồi sao?
“Khởi bẩm vương gia, Vương phi nương nương vẫn đang bị bệnh, Vương gia ngài có nên tới thăm Vương phi một lát không ạ?” Huyền Khôn mở lời nhắc nhở Mộ Dung Dật Phi.
“ Bổn vương không có hay quên như vậy, chẳng qua chỉ là bệnh phong hàn cỏn con, có lẽ cũng khá hơn nhiều rồi đó”. Mộ Dung Dật Phi nói.
Huyền Khôn không kiềm chế được bĩu môi, hắn còn không biết sao, Vương gia cũng là một tên háo sắc đó.
“Có cần thuộc hạ đi một chuyến nữa tới Như Yên các không?” Huyền Khôn cúi đầu chờ lệnh.
Mộ Dung Dật Phi im lặng không nói gì, chí ít trong lòng hắn cũng không hề phản đối.
Huyền Khôn thấy Mộ Dung im lặng lâu như vậy, liền hiểu ý lui ra ngoài, đi về phía Như Yên Các.
“Huyền thị vệ” Siêu Phàm từ xa đã nhận ra hắn.
“Thuộc hạ tham kiến Thế tử” Huyền Khôn chắp tay hành lễ.
“Lại là phụ vương phái ngươi tới đây sao? Mẫu thân đang bị bệnh, ngươi đừng làm phiền người nghỉ ngơi, ngươi xem, ta không phải đang chơi một mình ở đây sao?” Cậu bé rất muốn bảo vệ mẫu thân của mình.
“Vương phi vẫn đang bị bệnh sao? Đã cho mời đại phu tới khám bệnh cho Vương phi chưa ạ?”. Huyền Khôn chỉ còn cách hỏi qua loa đại khái.
“Xem thì cũng xem qua rồi, nhưng mẫu thân vẫn không dậy được, hình như khá là nghiêm trọng” trong đôi mắt của thế tử đầy vẻ lo lắng.
Không dậy nổi? Như vậy hắn không thể vào được rồi, sợ là sẽ không phù hợp với lễ nghĩa.
“ Vậy còn Liễu Diệp Nhi cô nương đâu?” Huyền Khôn vẫn là quen với nha đầu này hơn chút.
“Vẫn đang chăm sóc cho mẫu thân ta, Tiểu ngọc cũng đang ở đó, không còn ai chơi cùng với ta nữa rồi”. Cậu bé bĩu môi oán trách.
“Vương gia gần đây rất bận, cũng nên tìm cho thế tử một thư đồng rồi” Huyền Khôn tự mình lẩm bẩm một mình.
Nhưng những lời này đều bị Siêu Phàm nghe được, cậu bé mở to hai mắt hỏi: “Thư đồng là cái gì???”.
“Chính là người có tuổi tác xấp xỉ với thế tử người, mỗi ngày cùng đọc sách, luyện võ công và chơi đùa với thế tử”.
Vương gia sao lại không biết quan tâm hơn một chút tới con trai vậy chứ, thế tử thực sự là con trai ruột của người sao?
“Được đó, đợi mẫu thân ta khỏe hơn rồi, ta nhất định sẽ bảo mẫu thân tìm cho ta một người giống như thế tới” Cậu bé hào hứng vỗ Tiểu Nhi.
“Thế tử cũng có thể thỉnh cầu Vương gia mà”. Huyền Khôn nói, tình cảm cha con của hai người này không thân thiết giống như những cặp cha con khác.
“Vẫn là không cần đâu, ta không muốn mang thêm phiền phức tới cho phụ vương” Siêu Phàm lắc đầu từ chối.
Đừng nói là muốn gì từ phụ vương, chỉ là đứng từ xa nói một câu với phụ vương thôi, cậu cũng đã phải lấy toàn bộ dũng khí rồi. Phụ vương mà cậu bé nhìn thấy, là người cả ngày chỉ biết trưng bộ mặt nghiêm túc, giống như là không biết cười là gì. Phụ vương ghét cậu lắm sao? Nếu không sao lại đối với cậu lạnh nhạt như vậy, chẳng dịu dàng giống như mẫu thân đối với cậu gì cả?
Huyền Khôn nói rồi, nghe thế tử còn nhỏ đã có thể nói ra những lời hiểu chuyện như vậy, suy cho cùng cũng là vì khoảng cách hai cha con họ quá lớn. Trong kí ức của hắn, Vương gia hình như chưa từng ôm đứa con trai này một lần nào, ngay cả một ánh mắt dịu dàng cũng chưa từng nhìn qua.
“Cũng được, Vương phi cẩn thận tỉ mỉ như vậy, nhất định sẽ tìm một thư đồng tốt nhất cho thế tử” Huyền Khôn tự tìm cho mình một đường lui.
Bình luận facebook