Trời tạo ra mưa, người tạo ra họa, lúc này Liễu Tâm Mi thật sự đổ bệnh rồi, cơ thể nóng như lửa đốt.
“Đã uống thuốc rồi mà, sao càng ngày càng nghiêm trọng vậy chứ?” Liễu Diệp Nhi thắc mắc không có lời giải, đại phu cũng từng nói, đổ chút mồ hôi, ngủ một giấc là không sao rồi mà, Liễu Diệp Nhi vô cùng lo lắng.
Không uống thuốc, không ăn uống đàng hoàng, còn âm thầm hứng gió lạnh, nhất là trong lúc cơ thể đang đổ mồ hôi, cho dù là người sắt cũng chịu không nổi, huống hồ gì Liễu Tâm Mi là người bằng da bằng thịt chứ!
“Phải làm sao đây? Có cần báo với vương gia hay không?” Liễu Diệp Nhi không biết làm thế nào.
“Đừng báo....” Liễu Tâm Mi rên rỉ nói, nàng bây giờ vừa vui mừng vừa khó chịu, vui mừng vì không cần gặp tên khốn đó, khó chịu vì cơ thể đang phải trả giá đau đớn như vậy, bây giờ xương khớp của nàng không có chỗ nào là không đau nhói, cổ họng cũng giống như bị thiêu cháy, rất cần sự cứu hộ của nước.
Liễu Diệp Nhi nghe thấy âm thanh yếu ớt đó, nhưng có cần làm theo không? Lúc trước khi còn ở Lãnh Viên, bệnh nghiêm trọng hơn bây giờ cũng có, cũng không ai đến thăm hỏi, cũng may ông trời thấy thương tình, mỗi lần đều may mắn vượt qua. Nhưng bây giờ vương gia lại tỏ ra ý tốt, cô bây giờ có nên đứng cùng vương phi trên một chiến tuyến hay không?
“Vương phi, vẫn nên đi bẩm báo một tiếng?” Liễu Diệp Nhi bưng qua một ly nước ấm, nhẹ nhàng đút cho Liễu Tâm Mi.
Cổ họng khô khan gặp được làn nước mát, nhất thời trở nên dễ chịu, Liễu Tâm Mi cố gượng dậy, cơ thể dựa vào đầu giường, miễn cưỡng mở mắt, nói: “Lại không phải là bệnh gì nặng, vẫn là không nên kinh động đến người khác, nếu không sẽ bị người khác nói là đang làm nũng, các ngươi cũng đừng cứ mãi xoay quanh ta, ta nghỉ ngơi một chút, sẽ mau chóng khỏi bệnh thôi.”
“Nhưng đại phu rõ ràng nói không đáng ngại mà, nhất định là đang gạt người, hừ, còn tưởng chúng ta giống lúc trước dễ dàng ức hiếp sao?” Liễu Diệp Nhi tức giận nói.
Lời này quả thật là hàm oan cho người ta rồi, Liễu Tâm Mi cảm thấy vô cùng có lỗi với đại phu, là do nàng không nghe theo lời đại phu, vấn đề xảy ra trên người nàng, lại để người khác phải gánh tội, cái tội này thật sự là vô cùng oan ức mà.
Hương Diệp tiếp lời nói: “Việc này đâu khó gì? Trong tay vương phi có tiệm thuốc mà, lát nữa ta sẽ nói với Vân tiên sinh, bốc một thang thuốc tốt cho vương phi, bảo đảm thuốc đến là khỏi bệnh.”
“Đúng, đúng, chủ ý này thật tốt, vẫn là người mình đáng tin, để Tiểu Ngọc theo ngươi đi đi, tránh việc ngươi phải đi đi về về.” Liễu Diệp Nhi lúc này mới yên tâm, tại sao cô lại quên chứ, nhà mình có một cửa tiệm như vậy mà, hơn nữa bây giờ bọn họ ra phủ, nói là phụng mệnh của vương phi, sẽ không ai dám ngăn cản.
Liễu Tâm Mi lặng lẽ nằm xuống, có nhiều người nhiệt tình như vậy, bệnh của nàng không nhanh khỏi mới lạ, tại sao không một ai hiểu được dụng ý của nàng vậy? Những nha đầu này làm bà mai đều rất hợp đấy, từng người đều mong nàng sớm này rơi vào móng vuốt của tên nam nhân đó.
Tiểu nha đầu lại mang đến một bát cháo nóng hổi, nhẹ nhàng thổi, dùng muỗng bạc đút từng muỗng cho nàng, Liễu Tâm Mi nén lại nỗi khổ tâm trong lòng, rất phối hợp nuốt xuống, nếu như nàng cố tình ngậm không nuốt, thì mọi người sẽ sinh nghi, sau đó những chén thuốc đắng chát đó lại tuôn vào trong cổ họng, cho nên nàng vẫn phải ăn khoảng nửa chén, ăn xong Liễu Tâm Mi liền đẩy tay của Liễu Diệp Nhi ra, nàng hiểu rõ ăn như vậy đã đủ duy trì năng lượng của cơ thể rồi.
Vân Duệ nghe nói vương phi bệnh rồi,tỉ mỉ hỏi Hương Diệp bệnh trạng như thế nào, gấp rút đi bốc thuốc, thật ra những gia đình lớn đều có đại phu riêng, nếu An Vương phủ muốn mời hết ngự y đến đều không thành vấn đề, vương phi làm như vậy, rõ ràng là không tin tưởng một vài người, cho nên bản thân không thể phụ lòng kỳ vọng của nàng được.
“Vân đại ca, thật sự không đáng ngại sao?” Hương Diệp rất thân với hắn, cho nên nói chuyện cũng không cần câu nệ lễ tiết rườm rà.
“Ừ, chỉ là phong hàn bình thường, chỉ cần hạ sốt, rất nhanh sẽ bình phục.” Vân Duệ vừa viết vừa nói.
“Chườm lạnh có được không?” Tiểu Ngọc hỏi một câu, khi cô ta bị sốt, mẫu thân của cô ấy đều làm như vậy.
“Được,.” Vân Duệ muốn cười, vương phi cũng là người mà, chẳng qua là sức khỏe có chút khác người, chẳng lẽ bệnh này cũng được phân làm nhiều loại khác nhau sao? Nhân sâm là đồ bổ, nhưng nếu như dùng sai cách, chẳng khác nào đang dùng thạch tín. Nghề này của hắn chú trọng nhất chính là dùng thuốc đúng bệnh, có khi những loại dược thảo không đáng tiền nhưng lại có thể phát huy tác dụng rất tốt.
“Được rồi, cô mau trở về đi, Liễu Diệp Nhi tỷ tỷ nhất định đợi đến sốt ruột rồi.” Hương Diệp hối thúc cô ta.
Tiểu Ngọc cà nhắc cà nhắc đi ra ngoài, Vân Duệ nhìn rất lâu bóng ảnh của cô ta, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài được, chỉ là hơi hiếu kỳ một người tàn phế như vậy sao lại được hầu hạ bên cạnh vương phi chứ?
Hương Diệp đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, vội vàng hỏi: “Vân đại ca, chân của cô ta là do bị ngựa đá mới trở thành như vậy, có cách nào để chữa khỏi không?”
Vân Duệ trầm ngâm một hồi, nói: “Ta chẳng qua cũng chỉ là một đại phu bình thường, lại không có y thuật cao minh gì, ngươi cũng thật đề cao ta quá rồi đó, tưởng ta là Hoa Đà tái thế sao? Nhưng nếu không phải do ông trời sắp đặt, gặp được người đại phu y thuật cao minh hiểu rõ về gân cốt, không phải là không có hy vọng.”
Hương Diệp có hơi thất vọng, cô ta còn tưởng không có chuyện gì mà Vân Duệ không làm được, nhưng cũng không sao, nghe lời của hắn nói vẫn còn có vài phần hy vọng, chỉ là không biết lúc nào mới có thể gặp được người như Vân đại ca nói, chỉ có thể xem tạo hóa của cô ta thôi.
Tiểu Ngọc không biết Hương Diệp vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, cô ta vội vàng trở về, tự giác đi vào góc bếp sắc thuốc, trong lòng cũng hy vọng vương phi mau chóng khỏe lại, làm theo lời dặn của Vân Duệ, cẩn thận canh chừng nồi thuốc.
Đồ ngọt sớm đã được chuẩn bị xong, khi Liễu Diệp Nhi bưng chén thuốc đến, khuôn mặt của Liễu Tâm Mi lại nhăn như quả hồ đào. Hai nha đầu đứng trước giường một bên trái một bên phải, nàng không muốn uống cũng không được rồi, động tác chậm chạp nhận lấy chén thuốc, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
Đồ ngọt đã được đưa đến, nàng chỉ có thể vuốt vuốt lồng ngực, “Ực ực ực ực” Nuốt hết xuống.
“Thuốc mà Vân tiên sinh bốc sẽ không lầm đâu, vương gia nghỉ ngơi cho khỏe đi” Liễu Diệp Nhi đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân từ từ đi xa, Liễu Tâm Mi vội vàng bò dậy, ngón tay nhấn vào chân lưỡi, dạ dày bỗng nhiên trào ngược, “Ộc” một tiếng, mùi thuốc đắng chát dâng lên trên khoang miệng, liên tục nhổ vào cái thau bên cạnh.
Một lúc sau, nàng yếu ớt đến nỗi không thể nào đứng dậy, dựa vào tường, từ từ đi đến cạnh giường, nằm xuống một cái bộp, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt xanh xao của nàng, bao nhiêu nữ nhân vì muốn leo lên giường nam nhân quyền cao chức trọng này, dùng hết mọi thủ đoạn, còn nàng thì ngược lại, vì để né tránh cuộc hoan ái này, dày vò bản thân đến chết đi sống lại. Nếu như Văn Nhược Nhược bọn họ biết được, có cười bản thân mình quá ngốc ngếch hay không?
Chỉ là giao hết toàn bộ bản thân cho tên nam nhân này, nàng quả thật không bằng lòng, có lẽ nàng tránh được nhất thời, nhưng đời người dài như vậy nàng làm sao bảo vệ được mình chứ?
Bình luận facebook