Lời nói của Văn Nhược Nhược dịu dàng, ánh mắt nồng nhiệt, chỉ là tâm trạng hiện giờ của Mộ Dung Dật Phi vô cùng xấu, nữ nhân đó đúng là tức chết người không cần đền mạng mà, khiến y bây giờ không còn tâm tư gì nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại dù sao cũng cảm thấy có lỗi với ả, xoay người dặn dò Mai Nhi: “Nhất định phải thấy chủ tử của ngươi uống hết canh gừng, nếu như bị bệnh, bổn vương sẽ hỏi tội ngươi.”
Mai Nhi vội vàng đáp một tiếng: “Vâng.” Ân cần dìu lấy cơ thể lạnh toát của Văn Nhược Nhược.
Đè nén sự thất vọng trong lòng, Văn Nhược Nhược xoay người rời đi, nếu còn đứng ở đây, những giọt nước mắt trong khóe mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống mất.
“Vương phi, người đi chậm chút đi” Liễu Diệp Nhi hớt hải đuổi theo.
Đi vào cửa viện, Liễu Tâm Mi cuối cùng cũng chịu đi chậm lại, nhưng toàn thân đều ướt sũng.
“Mau đi nấu canh gừng, nước nóng đến đây.” Liễu Diệp Nhi vội vàng căn dặn, còn bản thân thì giúp Liễu Tâm Mi lau khô mái tóc và cơ thể, lại bận bịu đi lấy quần áo khô đến.
“Canh gừng thì không cần đâu, ta tắm bằng nước nóng là được rồi.” Liễu Tâm Mi vẫy vẫy tay.
“Vương phi, cảm lạnh sẽ bị bệnh đó.” Liễu Diệp Nhi lo lắng nói, lại lấy tay sờ vào trán của nàng.
“Bệnh càng tốt, như vậy mới có thể không cần gặp tên khốn kiếp đó.” Liễu Tâm Mi nhẹ giọng thì thào.
“Vương phi....” Liễu Diệp Nhi kéo dài thanh âm, thực ra thái độ của vương gia gần đây đã ôn hòa không ít, vương phi cũng thật ức hiếp người quá đáng mà.
“Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau đi chuẩn bị nước nóng cho ta tắm đi” Liễu Tâm Mi đẩy cô ra ngoài.
Ngâm người trong làn nước nóng, toàn thân cơ thể trở nên thả lỏng, lỗ chân lông lạnh lẽo trên người cũng mở ra, nàng vô cùng thoải mái nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thay một bộ y phục khô ráo thoải mái bên trong, Liễu Diệp Nhi mang đến một tô lớn canh gừng nước đường đỏ, Liễu Tâm Mi uống xong, lập tức trèo lên giường đắp một chiếc chăn mỏng ngủ một giấc. Liễu Diệp Nhi cất bước nhẹ nhàng đóng cửa đi ra, lúc nãy căn phòng còn náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trên trán nàng khẽ xuất hiện những giọt mồ hôi dày đặt, cơ thể đang sảng khoái bỗng nhiên trở nên ẩm ướt. Nàng chậm rãi nhấc chân bước xuống giường, từ từ mở cánh cửa được đóng kín, một luồng gió lạnh ập vào mặt.
“Hắc xì...” Nàng vội vàng bịt lấy lỗ mũi, dày vò như vậy còn không bệnh, ông trời chính là đang giúp tên khốn đó, nàng yên tâm trở về nằm, âm thầm cầu nguyện: Cho ta bệnh đi, cho ta bệnh đi.
Còn có nguyện vọng kỳ lạ như vậy nữa chứ, ông trời nếu không cho nàng toại nguyện, cũng cảm thấy thật có lỗi với nàng.
Lúc trời chập tối, Siêu Phàm nhảy nhót lung tung đi vào.
“Mẫu thân.” Nó đưa hai tay ra, muốn chơi trò ôm hôn, nhưng Liễu Tâm Mi lại không thể nào dậy nổi rồi.
“Bảo bối ngoan, tự mình đi chơi đi” Liễu Tâm Mi dùng sức vẫy tay, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Liễu Diệp Nhi cảm nhận được sự khác thường của nàng, vừa đưa tay chạm vào trán nàng, hoảng sợ hét lên: “Không xong rồi, đang yên đang lành sao lại sốt rồi chứ?”
“Mẫu thân, người bệnh rồi sao?” Siêu Phàm cắn môi muốn phát khóc, nó sợ nhất là mẫu thân bị bệnh, lần trước nàng hôn mê rất lâu, nó cũng khóc rất nhiều, nó rất sợ nàng sẽ lại hôn mê ngủ một giấc không tỉnh như vậy.
Liễu Tâm Mi cười to “Ha ha”, vội vàng an ủi nó: “Mẫu thân không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi, chẳng qua chỉ là cảm lạnh thôi mà.”
Liễu Diệp Nhi lúc này mới phát hiện cửa sổ phía nam đều bị mở ra, vội vàng chạy đi đóng lại, nghi ngờ thì thào: “Rõ ràng hôm qua ta đã đóng hết rồi mà”
Liễu Tâm Mi trợn mắt, nói: “Có lẽ là hôm qua bị gió thổi ra, ta ngủ say rồi, nên cũng không để ý.”
“Nô tỳ đi gọi đại phu đến.” Liễu Tâm Mi hoảng sợ.
“Được rồi, mau đi đi” Lần này Liễu Tâm Mi không hề phản đối, tin tức trong vương phủ truyền đi rất nhanh, nàng chính là không tin tên cầm thú Mộ Dung Dật Phi ngay cả người bệnh cũng không bỏ qua.
“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, ngươi mau đến canh chừng vương phi, ta đi gọi đại phu đến.” Liễu Diệp Nhi không yên tâm trong nhà chỉ có một lớn một nhỏ, liền gọi Tiểu Ngọc vào hầu hạ.
Bây giờ ai cũng biết địa vị của Liễu Vương phi trong phủ không còn như trước nữa, Liễu Diệp Nhi rất nhanh chóng mời được đại phu, sau khi khám xong, đại phu viết một đơn thuốc, nói chẳng qua chỉ là cảm phong hàn, uống thuốc xong, đổ nhiều mồ hôi, thì sẽ khỏi.
Liễu Diệp Nhi lúc này mới cảm thấy yên tâm, đích thân đi sắc thuốc.
“Đưa thế tử ra ngoài đi, cẩn thận bị lây bệnh.” Liễu Diệp Nhi cẩn thận căn dặn, tên nhóc này thật sự cũng đã đến tuổi ngủ một mình rồi.
Liễu Tâm Mi gật đầu đồng ý, nó còn quá nhỏ, không có sức đề kháng cao như vậy, nếu như bị truyền nhiễm, sẽ rất phiền phức.
“Vương phi, ngồi dậy uống thuốc đi.” Liễu Diệp Nhi mang một chén thuốc đen kịt nóng hổi đi tới.
Hừ, không biết tại sao, lúc này Liễu Tâm Mi lại nghĩ đến chén thuốc độc của Phan Kim Liên, bất giác chau mày, vội vàng nói: “Cứ để đó đi, chút nữa ta sẽ uống.”
“Vương phi, thuốc này phải uống lúc còn nóng, nếu không sẽ không có tác dụng.” Liễu Diệp Nhi đâu muốn nghe theo nàng.
Ánh mắt Liễu Tâm Mi vừa chuyển, không tình nguyện nói: “Đưa cho ta đi, nhưng thuốc này xem ra rất đắng, ngươi đi tìm một chút đồ ngọt cho ta.”
Liễu Diệp Nhi cẩn thận bưng chén thuốc qua, nhìn thấy khuôn mặt Liễu Tâm Mi chau lại nuốt từng ngụm khó khăn, liền đi tìm đồ ngọt đến.
Liễu Diệp Nhi vừa đi ra cửa, Liễu Tâm Mi vội vàng nhả hết thuốc từ trong miệng ra, nhìn xung quanh bốn phía, mở cửa sổ đổ hết chén thuốc ra ngoài hồ sen, lại đóng cửa sổ, cầm lấy chén thuốc không tỏ vẻ đã uống sạch.
“Vương phi, người mau ăn đi” Liễu Diệp Nhi đưa cho nàng một đồ ngọt, Liễu Tâm Mi cầm lấy vài miếng hợp khẩu vị bỏ vào miệng, nhai sạch.
“Vương phi, bữa tối nô tỳ sẽ làm chút canh nóng cho người có được không?” Liễu Diệp Nhi mong muốn vương phi lập tức khỏi bệnh.
Chỉ ăn được nửa chén, Liễu Tâm Mi buông đũa xuống, trèo lên giường, không thèm nhúc nhích.
“Vương phi, người cứ yên tâm đi ngủ, đêm nay nô tỳ sẽ trực ở đây, người có cần gì, thì cứ căn dặn.” Liễu Diệp Nhi chuẩn bị bận rộn cả đêm nay rồi.
“Không cần không cần.” Liễu Diệp Nhi vội vàng từ chối, nàng còn đang muốn để bệnh nặng thêm chút nữa.
“Hầu hạ vương phi, vốn là việc mà nô tỳ nên làm.” Liễu Diệp Nhi không chịu đi.
“Ngươi vẫn nên chăm sóc cho thế tử thì hơn, nó vừa mới rời xa ta, sợ là không quen, lỡ như nửa đêm nó khóc, ngươi cũng có thể dỗ dành.” Liễu Tâm Mi cảm thấy bản thân quá tệ, lại có thể dùng một đứa bé làm bia đỡ đạn.
Liễu Diệp Nhi do dự một hồi, đúng vậy, thằng nhóc đó từ nhỏ đến giờ đều chưa rời khỏi vòng tay của vương phi, ở một mình e rằng sẽ lo sợ.
“Đi đi, ta không sao cả, nếu không yên tâm, thì kêu Hương Diệp canh chừng ở bên ngoài đi” Liễu Tâm Mi đưa ra kiến nghị vẹn cả đôi đường.
“Vậy cũng được! Vương phi nếu cảm thấy khó chịu, thì lập tức gọi Hương Diệp a!” Liễu Diệp Nhi vẫn là không yên tâm cho lắm.
“Đi đi, đi đi, Hương Diệp cũng rất chu đáo mà, ngày mai trời sáng, ta sẽ lại khỏe mạnh như trước mà.” Liễu Diệp Nhi nở nụ cười an ủi cô.
Bình luận facebook