• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 86

Ngày của tháng sáu, khuôn mặt của trẻ con, nói thay đổi là thay đổi. Lúc này khí trời còn vô cùng trong xanh, trong phút chốc liền thay đổi, những đám mây đen bắt đầu cuồn cuộn kéo tới, chạy đua, rất nhanh giăng kín cả bầu trời, một luồng gió lạnh cũng theo đó mà kéo tới.

Phu xe lấy ra một chiếc áo rơm, vung cây roi trong tay, từng tiếng bang bang phát ra trong không trung.

Văn Nhược Nhược vén một góc của tấm rèm lên, nhìn về phía bên ngoài, người đi đường bắt đầu cất những bước đi thật nhanh, “Trời sắp mưa rồi” Ả nói nhỏ, không biết là muốn nói cho ai nghe.

Trời mưa rồi, tên ngốc cũng biết chạy về nhà, nhưng Liễu Tâm Mi lại cầm một cây dù, đi đến cái đình nhỏ trong lòng hồ của hoa viên. Nàng thích nhất là nhìn hoa sen trong mưa, cảm nhận không khí tươi mát sau khi trời mưa, cơ hội tốt như vậy sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ?

“Vương phi, cẩn thận dầm mưa sẽ bệnh đó.” Liễu Diệp Nhi khổ sở ngăn cản.

Bệnh? Ánh mắt Liễu Tâm Mi sáng lên, khóe miệng nở nụ cười tươi như hoa. Được đấy, nhất cử lưỡng tiện, nàng càng không có lý do để từ chối tâm hồn đang buông thả này được rồi.

Nhấc chân váy lên nàng vội vàng lao đi, thấy không ngăn cản được, Liễu Diệp Nhi chỉ đành nhấc váy chạy theo.

Từng giọt từng giọt mưa rơi xuống, mặt nước xuất hiện từng đợt gợn sóng, từng đợt từng đợt tan biến về phía xa, lá sen trong mưa bị những cơn gió thổi tung lên, bỗng chốc trở thành sứ giả bảo vệ hoa, bao vây những bông hoa kiều diễm thật chặt, bỗng chốc lại cố ý buông lơi, để những giọt mưa rơi vào mình, phát ra những tiếng kêu “Soạt soạt”, từng giọt từng giọt mưa giống như những viên trân châu lấp lánh rơi xuống.

Liễu Tâm Mi hít một hơi thật sau không khí mang theo khí tức của trời đất, hương thơm nhè nhẹ trực tiếp đi vào trong phổi, nàng hát thì thầm: Thái liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu, đê đầu lộng liên tử, liên tử thanh như thủy, trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt để hồng, ức lang lang bất tri, ngưỡng thủ vọng phi hồng......

Tuy không hợp thời hợp cảnh, nhưng trong nhất thời nàng không thể nghĩ được lời nào thích hợp hơn.

Đúng vào lúc này, xe ngựa của Mộ Dung Dật Phi tiến vào cửa lớn. Hạ nhân vội vàng mang dù qua tiếp đón, ngay cả nửa giọt mưa cũng không thể nào rơi vào người Mộ Dung Dật Phi và Văn Nhược Nhược, hai người rất nhanh đã đứng ở hành lang, đúng lúc tiếng ca mỹ miều đó lọt vào tai .

Mộ Dung Dật Phi đã từng bị tiếng ca của nàng kinh động, chỉ là hôm nay nghe thấy, âm thanh trong trẻo, tựa như hoàng oanh vừa biết hót, vô cùng dễ nghe, nhất thời nhập thần.

Ức lang lang bất tri, ngưỡng thụ vọng phi hồng. Trong lòng nữ nhân này cũng hiểu nỗi khổ sở của tương tư sao? Chỉ là người mà nàng tương tư có phải là y không? Mộ Dung Dật Phi không dám nghĩ, càng không dám hỏi.

Văn Nhược Nhược càng thêm hận, nàng đều dùng những phương thức lạ lùng vô tình như vậy để câu dẫn trái tim của vương gia, một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nhưng lại có những thủ đoạn thâm sâu như vậy, nàng thật sự rất giỏi nhẫn nhịn, nhiều năm như vậy mới lộ rõ bản tính.

Do dự một hồi, Mộ Dung Dật Phi cũng đi qua đó, người bên cạnh đưa dù lên thật cao, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt đất.

Văn Nhược Nhược một mình ở lại hành lang, những hạt mưa bị gió thổi một cái, liền bay nhào vào người ả, nhưng ả lại không có ý muốn né tránh. Lạnh sao? Tất nhiên là lạnh, nhưng so với sự lạnh lẽo trong lòng, một chút lạnh này có thấm vào đâu chứ?

Mai Mai nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của ả, ả quay đầu, miễn cưỡng cười, Mai Nhi cảm thấy nụ cười này của Văn Phi nương nương so với khóc không khác biệt là bao, trong lòng đột nhiên cũng trở nên đau buồn.

Liễu Diệp Nhi nhìn thấy vương gia đi qua, không kịp nói với Liễu Tâm Mi, Bản thân tự hành lễ trước: “Nô tỳ tham kiến vương gia.”

Liễu Tâm Mi hồi thần lại, đôi mày khẽ chau, y không phải cố ý đến để nghe mình hát chứ? Khẽ cúi người, nàng nhàn nhạ nói: “Tham kiến vương gia, thần thiếp chẳng qua là tự tạo niềm vui cho mình, không phải lại kinh động đến vương gia chứ? Nếu vậy thần thiếp xin phép cáo lui.”

Nói xong kéo theo Liễu Diệp Nhi đi khỏi, không thèm ngoái lại nhìn một lần.

Nàng đây là có bao phần không muốn gặp mình a! Trong lòng Mộ Dung Dật Phi khẽ nhói đau, một trăm cảm giác khổ sở ngập tràn trong lòng.

“Đứng” Y thấp giọng nói, trong âm thanh không có vài phần phẫn nộ.

Liễu Diệp Nhi ung dung dừng bước, kéo theo cơ thể Liễu Tâm Mi cũng ngừng lại.

Khóe miệng Liễu Tâm Mi nở ra một nụ cười gượng gạo: “Sao vậy, vương gia còn có gì dạy bảo sao?”

Nếu đụng không được vậy ta tránh cũng không được sao? Từ nay về sau ta sẽ cách xa ngươi một chút, để tránh khi ngươi nhìn thấy ta lúc nào cũng làm ra bộ mặt khinh bỉ ta như vậy.

Dạy bảo? Giữa họ chỉ còn lại thứ này thôi sao? Mộ Dung Dật Phi bất lực hỏi bản thân, chỉ là nửa ngày cũng không nghĩ ra được giữa bọn họ còn có những gì.

“Trời lạnh, cẩn thận nhiễm phong hàn.” Trầm mặc một hồi, y nói ra được một câu.

Đây là đang quan tâm nàng sao? Trong khi Liễu Diệp Nhi đang vô cùng cảm động thì nàng lạnh lùng nói: “Không cần vương gia lo lắng, số thần thiếp vô cùng khổ, điều kiện khắc khổ như thế còn trải qua được, một chút gió mưa như vậy, không làm khó thần thiếp được đâu.”

Liễu Diệp Nhi suýt chút nữa lại quỳ xuống, chủ tử ương bướng như vậy có tốt không? Nếu không chịu nhận sự quan tâm, thì cũng đừng nói ra chứ, đầu của cô đã rơi xuống ngực rồi, đến nhìn cũng không dám nhìn vương gia, chỉ cầu mong vương gia đừng tức giận.

Mộ Dung Dật Phi lặng người, toàn bộ lời nói đều nghẹn trong lòng, không nói ra được cũng không nuốt xuống được, giống như một cây kim đâm vào hắn nhưng không cảm nhận được cảm giác đau. Rõ ràng là muốn ôm nàng vào lòng để thương yêu, nhưng phát ra lại là một lời nói trái lòng: “Bổn vương làm gì để tâm đến việc sống chết của ngươi, chẳng qua chỉ là nghĩ đến ngày mai đã là ước hẹn bảy ngày rồi, sợ sẽ làm mất hứng của bổn vương thôi.”

“Biết sẽ như vậy mà, nam nhân đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ mọi chuyện, thần thiếp chưa từng mong đợi điều gì, thần thiếp trở về tĩnh dưỡng cơ thể đây.” Liễu Tâm Mi khẽ cúi người, từ từ cất bước rời đi.

Nàng đi rất nhanh, dường như lo sợ sẽ bị gọi lại lần nữa, tựa như trốn chạy mà đi khỏi, Liễu Diệp Nhi cáo lui đuổi theo, đưa đôi vai ra che lấy những hạt mưa nặng nề rơi xuống người nàng.

Sắc mặt Mộ Dung Dật Phi bị nàng làm tức đến nổi cả gân xanh, cái gì gọi là nam nhân dùng nửa thân dưới để suy nghĩ mọi chuyện chứ, y, y là một tên ma quỷ háo sắc sao? Y thật sự muốn hỏi một câu, nữ nhân dùng cái gì để suy nghĩ vậy? Đầu óc sao? Đó là một thứ đồ tốt đấy, nhưng không biết nàng có hay không?

Người bên cạnh không nhúc nhích đứng ở một bên, giống như một bức tượng gỗ, hắn cũng thật sự hy vọng vương gia có thể xem hắn là một bức tượng gỗ.

Nhìn thấy bóng dáng cao ngạo đó biến mất trong mưa, sắc mặt Mộ Dung Dật Phi không chút biểu cảm đi về, Văn Nhược Nhược ngốc nghếch vẫn đứng đợi ở đó, có lẽ là do gió lạnh thổi qua, cơ thể run rẩy không ngừng.

“Mưa này càng ngày càng lớn, nàng trở về nghỉ ngơi sớm đi, đừng quên cho người nấu một chén canh gừng nóng.” Mộ Dung Dật Phi dặn dò mang theo ý quan tâm.

“Đa tạ vương gia, chút nữa thần thiếp cho người mang một chén cho chàng.” Văn Nhược Nhược dịu dàng nói.

Ôi, đều là nữ nhân như nhau, tại sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom