Lão thái phi nghe thấy mỗi người một câu, lập tức hiểu rõ vài phần, bà ta là người từng trải, lại sống đến từng tuổi này, còn có chuyện gì nhìn không thấu đoán không được chứ? An vương phi dường như là nhân vật trong truyền thuyết, vẫn luôn sống trong sự suy đoán của mọi người. Khi còn ở Hầu phủ, vị đại tiểu thư này được nuôi dưỡng trong thâm khuê không ai biết; cho đến khi xuất giá, nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng cũng không được mấy người. Nhưng bất luận là Hầu phủ hay là vương phủ, hạ nhân đều nói, đây là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a!
Lễ mừng thọ mấy năm nay của bà, Văn Nhược Nhược đều đến tham gia thọ yến, đem đến những lễ vật đều rất hợp ý bà ta, con người lại rất được yêu thích, muốn không thích cũng rất khó. Nhìn thấy Dực vương phi hình như cố ý nhằm vào cô ta, vội vàng cười giải vây: “Đúng vậy, đều là người một nhà, náo nhiệt mới tốt. Nhìn thấy các người ta liền nhớ lại lúc ta còn trẻ, nương nương trong cung cũng vậy, chư vị vương gia và phi tử cũng vậy, đi đến đâu cũng rất hòa khí, vừa cười vừa nói. Bây giờ tuy là có tuổi rồi, ngược lại tình cảm cũng thân mật hơn trước, cũng được xem là không để các tiểu bối các người phải chê cười.”
Triệu vương phi cười ngượng ngùng, gừng càng già càng cay, nói ra những lời ám chỉ này, chắc lão thái phi đã luyện rất lâu rồi. Những câu nói như có như không này, tên ngốc cũng có thể hiểu được, trưởng tẩu như ả cũng phải làm ra dáng chứ.
“Thái phi nói chí phải, nếu không thái phi người làm sao có thể tề thiên hồng phúc như vậy? Nếu người đã có đức độ như vậy, ông trời sẽ không quên từ bi của người đâu” Khuôn mặt Văn Nhược Nhược cười đắc thế, cung kính nói.
“Ha ha, miệng lưỡi của Văn....Phi này đúng là ngọt mà! Chả trách An Vương yên tâm giao một gia đình lớn như vậy cho ngươi cai quản, người Dật Phi đã nhìn trúng, chắc chắn sẽ không sai đâu.” Lão thái phi cũng rất biết đáp lễ, khen Văn Nhược Nhược lên tận trời mây.
Mộ Dung Dật Phi cười nhạt, liền cáo lui đi đến hậu đường, trong lòng có thêm một phần nào an ủi, Văn Nhược Nhược là một người quen với những cuộc gặp lớn như vậy, ứng phó với mọi việc, đều vô cùng thuần thục, cộng thêm việc lão thái phi rõ ràng là đang bênh vực ả, chắc chắn sẽ không làm mất mặt An vương phủ. Nam nhân ắt có chốn của nam nhân, y đâu có sức để nghe bọn họ mài răng ở đây chứ.
Y đi đến chánh viện, trên đường những người chào hỏi y không ngớt, y cũng đáp lại từng người một.
Mấy người đang đứng xung quanh một nam tử nói cười náo nhiệt, người đó thần thái ngút trời, nói đến chuyện cao hứng, đôi mắt dài cũng theo đó nhảy múa trong không trung.
Người này chính là Dực vương Mộ Dung Dật Thanh, hắn là huynh trưởng của con thứ. khi còn chơi đùa trong cung, cũng hòa thuận lắm, chỉ là sau khi khai phủ phong vương, huynh đệ họ đều cho đối phương sự tôn kính đáng có. Một là trưởng, một là đích, thân phận đều tôn quý. Chỉ là gần đây thế cục có chút thay đổi, Dực vương vẫn luôn an phận bỗng chốc hoạt bát khác thường, tức cực tham gia các cuộc chính vụ, còn ung dung phát biểu ý kiến của mình trước triều đường, thậm chí còn muốn đi nhậm chức trong đội quân, để rèn luyện bản thân. Bây giờ môn hạ thực khách của Dực vương rất nhiều, có nhiều đại thần trong triều qua lại cũng mật thiết với hắn hơn.
Tự cổ đến nay, sự kế thừa của hoàng vị chính là có đích lập đích, đích lập trưởng, nhưng hành vi của vị hoàng trưởng tử này dường như có phần vượt quá giới hạn. Nhưng thiên hạ này từ trước đến nay đều là thành vương bại khấu, bất luận ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần khi ngươi quân lâm thiên hạ, đều có thể ung dung nói một câu: “Thiên mệnh hữu thường, duy hữu đức giả cư chi.” Lúc đó sẽ không ai dám dị nghị.
Thực lực của Mộ Dung Dật Phi không thể xem thường được, người vây xung quanh Dực vương, có chút biết điều đã rời ra.
Ánh mắt Dực vương quét qua, liền chú ý đến bên trong chánh viện có một nhân vật quan trọng, vội vàng rời khỏi đám người đi đến, chắp tay: “Ha ha, ta còn tưởng là ai chứ? Nhị đệ đến rồi”
Mộ Dung Dật Phi cũng ôm quyền trước ngực nói: “Hoàng huynh an hảo.”
“Được được, đợi chút nữa huynh đệ chúng ta không say không về.” Hắn thân thiết ôm lấy vai Mộ Dung Dật Phi.
Mộ Dung Dật Phi nhẹ nhàng rút vai khỏi người hắn, khiêm nhường nói: “Hoàng huynh,”
“Nhị đệ, cơ thể đệ muội và hoàng điệt của ta vẫn không tốt hay sao, tại sao vẫn không thấy đệ đưa họ ra ngoài?” Đây là áp lực duy nhất mà hắn có thể gây ra cho Mộ Dung Dật phi vào lúc này.
“Lần sau đi” Mộ Dung Dật Phi không có nửa phần phẫn nộ.
Trong lòng Mộ Dung Dật Thanh khẽ động, trừ khi những tin đồn trong kinh thành đều là thật, bây giờ Liễu vương phi và thế tử đều khác trước rồi? Tuy là cốt nhục tình thân, nhưng người của hoàng thất đối với mẫu tử Liễu Tâm Mi lại vô cùng xa lạ. Nàng gây chú ý với hoàng thất chỉ có hai lần, một là vào ngày đại hôn, nhìn thấy dung nhan của tân nương tử đều khen ngợi không ngớt, An Vương phi xinh đẹp không ai sánh bằng, lần thứ hai là khi nàng thuận lợi hạ sinh Lân Nhi, đó là đích trưởng tôn của Tây Sở, trước mắt cũng là nam nhi duy nhất dưới quyền của hai người họ.
Điều này khiến cho phụ vương của họ Mộ Dung Vũ vô cùng vui mừng, Tây Sở cuối cùng cũng đã có người kế nghiệp rồi, được ban thưởng hùng hậu khiến cho ai nấy đều ganh tỵ đến đỏ cả mắt, hận không được sủng hạnh thêm vài nữ nhân, để sớm ngày có thể sanh ra một đứa nam nhi.
Chỉ là không ngờ, An vương phi sau khi sanh xong, vẫn trầm tĩnh như trước, ngay cả đứa bé đó cũng giống như mẫu thân của nó, chưa từng bước ra khỏi An vương phủ nửa bước. Bất kể ai hỏi, Mộ Dung Dật Phi đều trả lời như một: “Vương phi sức khỏe không tốt, thế tử nhiều bệnh, không tiện gặp người ngoài.”
Lời này tuy rằng có thể bịt miệng người khác, nhưng lại không ngăn cản được sự suy đoán của mọi người. Những tin đồn bắt đầu truyền đi, đều nói đôi mẫu tử này chỉ được vẻ bề ngoài, nhưng trong đầu và trong bụng đều trống rỗng, Mộ Dung Dật Phi trước nay chưa từng để ý đến những tin đồn đó, mỗi dịp cung yến gia yến đều dẫn theo trắc phi tham dự.
“Đại hoàng huynh, nhị ca.” Mộ Dung Dật Phi vẫn là cẩm y xanh nhạt đó, vẻ mặt dịu dàng mang theo nụ cười thân thiện.
“Tứ đệ.” Bọn họ cũng khách sáo chào hỏi.
“Nhị ca, có hài lòng với sư phụ của thế tử không? Có một mẫu thân kiến thức bất phàm như vương tẩu đây, thế tử ắt tiền đồ vô lượng a!” Trong lòng hắn cảm thấy nhớ tên nhóc đáng yêu đó, và....mẫu thân của nó nữa.
Trong lòng Mộ Dung Dật Phi thầm không vui, bắt đầu từ lúc nào mà giữa huynh đệ y, mẫu tử Liễu Tâm Mi lại trở thành đề tài duy nhất để nói rồi?
Người nói có ý, người nghe có lòng. Trong lòng Mộ Dung Dật Thanh dâng lên một ngọn sóng, kiến thức bất phàm? Từ trước đến nay hắn chưa từng nghe nói người khác đánh giá An Vương phi như vậy. Còn nữa, thế tử bắt đầu đi học rồi sao? Hắn đưa tay tính toán, cũng gần đến tuổi đi học rồi, chỉ là tin tức này khiến hắn có chút bất ngờ.
“Ha ha, không ngờ tứ đệ và nhị đệ lại thân thiết đến như vậy, nhất định là khách quý thường xuyên của An Vương phủ rồi? Mộ Dung Dật Thanh có chút không vui gượng cười.
“Đâu có? Đều là huynh đệ cả, tiểu đệ nào dám thiên vị ai chứ? Chẳng qua chỉ là rất có duyên với tên nhóc đó.” Nụ cười của Mộ Dung Dật Ninh tựa như gió xuân ngập tràn.
Bình luận facebook