• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 82

Rõ ràng trong lòng vô cùng tò mò, Mộ Dung Dật Phi vẫn cố gắng dừng bước. Chẳng qua chỉ là một khúc nhạc thôi mà. Nếu như muốn nghe, lập tức có thể tìm người đến diễn tấu cho y, Tây Sở này trước giờ không thiếu người có tài nghệ.

Bước chân của nữ nhân đi theo tiếng gọi của con tìm, con tim ở đâu, bước chân sẽ vượt qua thiên sơn vạn thủy đi theo đuổi; Trái tim nam nhân, lại phiêu bạt theo bước chân, bước chân dừng ở đâu, con tim sẽ dừng lại nơi đó. Thật không may, Mộ Dung Dật Phi khống chế thành công bước chân của mình, xoay người một cái, lại kéo dài khoảng cách vốn dĩ đã quá xa vời.

Sự buồn rầu trong lòng Văn Nhược Nhược đã tiêu tan hết, hai người quá cao ngạo không thích hợp ở bên nhau, ả biết An vương lạnh lùng, nhưng không ngờ Liễu Tâm Mi cũng vô cùng cao ngạo.

Người ngoài cuộc luôn nhìn thấu mọi chuyện, Ả thấy Liễu Tâm Mi từ đầu đến cuối đều chưa bao giờ nhìn thẳng Mộ Dung Dật Phi, không lọt vào tầm mắt, chắc chắn cũng không thể lọt vào trong tim. Liễu Tâm Mi này không phải đang cố tình, hiểu rõ nữ nhân nhất cũng chính là nữ nhân. Trên thế gian này tình cảm không có hy vọng nhất, không phải thù hận hoặc lãng quên, mà là ánh nhìn lạnh lùng, cách xa của nàng.

Cách duy nhất để hóa giải mâu thuẫn của hai người, đó là phải có một người tình nguyện bỏ đi khuất mắt trong lòng. Chỉ là hai người họ đều không muốn là người nhường bước trước, Mộ Dung Dật Phi có thể cúi đầu, nhưng tuyệt đối không thể khom lưng. Liễu Tâm Mi cứ lần lượt cự tuyệt, càng kéo dài khoảng cách của bọn họ, trời sinh hắn không biết dỗ ngọt nữ nhân, nhưng Văn Nhược Nhược ả lại khác, vì người nam nhân này, ả bằng lòng từ bỏ tất cả tôn nghiêm của mình.

Lần nữa gập gối nở nụ cười, Văn Nhược Nhược xoay người rời đi. Một ánh nhìn xâu sa theo sau, trên con đường đá xanh, Ả tựa như đi trên hoa sen, ả bằng lòng ở trước mặt nam nhân này biểu hiện tất cả những gì tốt đẹp nhất, cho dù chỉ là một lần một chút.

Nữ nhân đi về hai phía khác nhau, ẩn chứa hai loại tâm trạng khác nhau. Mộ Dung Dật Phi thu hồi lại tầm mắt, cũng thu lại tâm trạng đang hoang mang của mình.

Chẳng qua chỉ là cách một bức tường, một cái cửa viện, thế giới bên trong và bên ngoài tường, giống như là băng hỏa lưỡng trùng thiên.

Liễu Tâm Mi trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nhẹ nhàng nâng tay lên, một tràng âm thanh liên tục phát ra dưới tay cô. Bắt đầu là âm thanh cao vút sau đó là tiếng đao thương chạm vào nhau đến cuối cùng là bi tráng thê lương, tựa như cảnh tượng chân thật hiện lên trước mặt mọi người, để bọn họ vui mừng thưởng thức. Tiếng đàn ngừng được môt lúc, nhưng dáng vẻ của họ vẫn say sưa, tiếng nhạc đó không chỉ vang vọng bên tai, còn vang vọng trong lòng của mỗi người.

“Mẫu thân, hay thật đó” Siêu Phàm vỗ tay reo lên, khen ngợi vô cùng đơn giản và trực tiếp.

“Đúng là hay thật.” Mấy tiểu nha đầu cũng gật gật đầu.

Liễu Diệp Nhi lại nhìn Liễu Tâm Mi một hồi, đây đúng thật là tiểu thư của cô sao? Không phải bị hồ tiên phụ thể rồi chứ? Từ nhỏ cô đã đi theo Liễu Tâm Mi, nhưng bây giờ cũng không dám nói là người hiểu rõ nàng nhất.

Trong ký ức của cô, tiểu thư xinh đẹp dịu dàng, dịu dàng của nàng có chút khiêm tốn nhu nhược, ánh mắt lúc nào cũng bất định. Giáo dưỡng của tiểu thư rất tốt, những ma ma mà phu nhân gọi tới đều từng làm việc trong cung, nàng mỗi ngày đều làm những động tác và cử chỉ lặp đi lặp lại đó, căn bản không có thời gian đi học cầm kỳ thi họa mà các thiên kim tiểu thư dùng để khoe mẽ đó. Tàng thư trong nhà tuy phong phú, nhưng cô thật không biết tiểu thư đã học được những gì.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Liễu Tâm Mi không định giải thích, nói ra việc cẩu huyết như vậy, ai tin chứ?

“Nếu thích, sau này ta sẽ đàn cho các ngươi nghe, điều ta biết rất nhiều đó” Liễu Tâm Mi không khiêm tốn chút nào.

“Cái này gọi là gì vậy?” Siêu Phàm hỏi.

Ồ, là đàn tranh, chữ “Cổ” không nhất thiết phải nói ra.

“Mẫu thân dạy con một bài thơ nha” Ôi, thật hết cách, ta chính là đa tài đa nghệ như vậy đó.

“Cẩm sắc đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên. Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên. Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sanh yên. Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.” Tự cổ chữ tình luôn làm tổn thương người khác, may mà nàng vẫn chưa bị sa vào.

Đôi mắt nhỏ không ngừng chuyển động, đôi môi đỏ mọng chu lên: “Mẫu thân gạt con, làm gì có năm mươi dây đàn chứ?”

Hử đây không phải là trọng điểm được không? Tất cả thê mỹ đều bại trận dưới sự ngây thơ của con trẻ.

“Đợi con lớn thêm một chút, hoặc là đọc nhiều sách thêm một chút, có lẽ sẽ hiểu được.” Đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ không hiểu được nỗi khổ bên trong đâu. Nhưng, nàng thật sự không biết, đứa trẻ này có đọc bài thơ này hay không. Lý Thương Ẩn được sinh vào tiền triều hay hậu thế của Tây Sở, đến bây giờ nàng cũng không cách nào biết được.

“Khúc nhạc vừa rồi của mẫu thân tên là gì vậy?” Bàn tay nhỏ của nó không kìm được đùa giỡn dây đàn, nhưng chỉ phát ra vài âm thanh kỳ lạ, giống như cây bông “Bang”, “Bang” mãi không ngừng.

“Thật khó nghe.” Siêu Phàm chê bai nói: “Tại sao khi mẫu thân đàn, lại không giống như vậy chứ?”

“Ha ha.....” một câu nói làm cho mọi người đều bật cười.

“Chữ trên sách không phải đều giống nhau sao, nhưng người đọc chúng, lãnh ngộ không phải đều khác nhau sao.” Nói lý lẽ cho trẻ nhỏ thật phiền phức mà, rõ ràng là đạo lý vô cùng cao thâm, nhưng lại phải dùng những từ ngữ tầm thường dễ hiểu để giải thích.

“Cái này con có thể học được không?” Nhóc con này nhìn cái gì cũng rất tò mò, cái gì cũng cố gắng thử cho bằng được.

“Đương nhiên là có thể rồi, nhưng mẫu thân vẫn hy vọng con học thổi sáo hơn.” Liễu Tâm Mi thích nhất chính là dưới một gốc hoa đào, cánh hoa rơi trong gió, một nam tử y phục trắng hơn tuyết, bới mái tóc đen lên cao, thổi sáo ngọc, một khúc nhạc tiên du dương uyển chuyển lúc ẩn lúc hiện.

“Sáo là gì vậy?” Siêu Phàm khởi động tính năng của một bảo bảo hiếu kỳ, quả thật hết cách, trên đời này có rất nhiều người và việc nó không thể hiểu được.

“Cũng là một loại nhạc cụ a, giống như đàn tranh vậy, đều có thể phát ra âm thanh mỹ miều, kỳ diệu. Hơn nữa, trong mắt của mẫu thân, nam tử biết thổi sáo là nam tử soái khí nhất.” Liễu Tâm Mi không chút giấu giếm nói.

“Phụ vương biết không?” Nó nghiêng đầu hỏi.

Liễu Tâm Mi ngượng ngùng lắc đầu, nàng làm sao biết được chứ? Nhưng người lạnh lùng như vậy không xứng làm bạn với sáo ngọc, trong tay y nên có một cái sáo bằng sắt mới đúng.

“Tứ hoàng thúc chắc biết chứ?” Nó hỏi cho đến cùng.

“Mẫu thân không biết, lần sau con có thể tự mình đi hỏi.” Trong lòng Liễu Tâm Mi có chút cảm thấy tội nghiệp đứa bé này, trong cuộc sống của nó chỉ quen biết hai người nam nhân này thôi sao?

“Thúc ấy đã lâu không đến thăm con rồi.” Đứa trẻ nhỏ than một tiếng thật to.

Một thân y phục màu xanh nhạt đó dường như lại xuất hiện trước mặt, đôi mắt dịu dàng, nụ cười thanh thoát, người ôn hòa thanh khiết như ngọc đó, nếu được đặt vào cảnh tượng lúc nãy, chắc chắn vô cùng kinh người.

Nụ cười trên khóe miệng Liễu Tâm Mi đột nhiên cũng trở nên dịu dàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom