• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (2 Viewers)

  • Chương 85

Mộ Dung Dật Phi cảm thấy có phần bất mãn với hai huynh đệ này rồi, mọi người đều đến để chúc thọ thái phi, nhưng tại sao cứ chuyển đề tài lên người vương phi và nhi tử chứ? Gia sự của y quan trọng đến vậy sao? Nếu mọi người đã có lòng hiếu kỳ, vậy thì cứ để họ phóng khoáng mà xuất hiện trước mặt mọi người đi!
, xuất giá tòng phụ, đây vốn dĩ là điều thiên kinh địa nghĩa, y đâu cần thiết phải thương lượng với ai? Ước hẹn bảy ngày đã sắp đến rồi, cho dù là ép buộc y cũng phải thuần phục được nữ nhân này.

Thọ yến rất náo nhiệt và long trọng, nhưng lại có một tin tức được truyền đi rất nhanh, đó chính là lần sau khi cùng y tham gia yến tiệc như vậy, sẽ là chánh bài vương phi Liễu Tâm Mi của y.

Đáy lòng Văn Nhược
Hắn nhàn nhạt đáp một câu: “Tứ đệ có lòng rồi, mẫu tử nàng vốn dĩ sức khỏe không tốt, tĩnh dưỡng mấy năm nay, đã chuyển biến tốt rồi, đợi khi khỏe hẳn, bổn vương tự nhiên sẽ đưa họ vào cung thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu.”

Đây chính là chiếu cáo thiên hạ, vương phi và thế tử của Mộ Dung Dật Phi y tuyệt đối không tệ như những tin đồn bên ngoài. Y không muốn để tâm đến ý kiến của Liễu Tâm Mi nữa, tại gia tòng phu Nhược như rơi vào vực thẳm băng giá, bỗng chốc không còn chút hơi ấm, nữ nhân đó có gì tốt, lại khiến vương gia không thể buông được như vậy? Ngoài việc có một khuôn mặt nhiễu loạn thiên hạ, luận tài trí, luận bản lĩnh quản gia, thậm chí luận năng lực ứng phó trước mặt mọi người, điểm nào mà ả không hơn nàng gấp trăm ngàn lần? Tất cả những điều này, tại sao y lại không nhìn ra chứ? Thật ra những ưu điểm này đều không quan trọng, đối với vương gia ả một lòng sùng bái ngưỡng mộ, còn Liễu Tâm mi từ khi tỉnh lại, vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y, chẳng lẽ con người đều thích theo đuổi những gì không có được sao?

Mặc dù không có hứng thú với mỹ thực trước mặt mình, nhưng giáo dưỡng của ả vẫn có thể hoàn mỹ đối phó với những trường hợp này, chỉ là nụ cười trên khuôn mặt vô cùng gượng gạo.

Cũng may ả chỉ là một vị khách, thân phận cũng không cao quý lắm, người để ý đến sắc mặt của ả cũng không nhiều. Dực vương phi Triệu Thị đang nói cười với Tề vương phi, đâu có xem một trắc phi nhỏ bé như ả ra gì chứ? Bọn họ đều là chánh thất, vốn đã chướng mắt với những nữ nhân không biết tôn nghiên leo lên trên đầu họ, tuy bọn họ không có giao tình gì với Liễu Tâm Mi, nhưng chí ít thân phận địa vị đều tương đồng, bọn họ cũng là người biết thương đồng loại a!

Khó khăn lắm mới chịu được đến khi yến tiệc tan, sau khi ả lễ phép cáo biệt mọi người, nỗi ấm ức trong lòng không thể đè nén được nữa, một mình trốn trong xe ngựa, âm thầm rơi nước mắt. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, liền vội vàng dùng khăn tay lau khô nước mắt, nhếch khóe miệng, bắt đầu nở nụ cười.

Ả không có tư cách oán trách trước mặt y, từ lúc gả qua đây ả đã biết rõ, nam nhân anh tuấn đến nỗi khiến người khác phải ngừng thở này, vốn dĩ không thuộc về một mình ả, được ân sủng như bây giờ, đều là do ả cố gắng giành lấy. Nhưng, con người không phải luôn tham lam sao? Bắt đầu từ giây phút Mộ Dung Dật Phi giao An Vương phủ cho ai cai quản, trong lòng à đã nảy sinh một ý nghĩ không thể nói với người khác, đó chính là------cướp đoạt và thay thế, trở thành chủ nhân thật sự của vương phủ.

Mọi việc quả thật là đã tiến triển theo mong muốn của ả, hai năm nay ả cai quản vương phủ vô cùng nề nếp, được sự khen ngợi của người trên kẻ dưới, chính là ở gia yến, hoàng hậu nương nương vô cùng hài lòng với biểu hiện của ả.

Ả vẫn luôn cho rằng, vị trí đó không phải là quá xa vời, chỉ cần ả cố gắng thêm một chút, mọi chuyện chắc chắn sẽ thành công. Thế là ả đã làm ra một chuyện vô cùng táo tợn, cũng chính là chuyện khiến ả vô cùng hối hận, bởi vì kết quả sau này căn bản không phải là điều mà ả muốn, nữ nhân đó quả thật mạng lớn, không ngờ lại có thể sống sót, và trở thành sự uy hiếp lớn nhất của ả.

Mộ Dung Dật Phi đi vào, phía trong thùng xe phảng phất mùi vị nhè nhẹ của rượu, có lẽ là do vẻ mặt hơi ửng đỏ, khuôn mặt tuấn mỹ đó dường như ít lạnh lùng hơn ngày thường, tỏa ra khí tức khiến người khác động lòng.

Tuy đã thành thân mấy năm rồi, tim của Văn Nhược Nhược vẫn không kìm được đập loạn xạ, nữ nhân yên tĩnh ưu nhã này, chỉ khi đối mặt với y, mới có thể giống như một thiếu nữ vừa mới bắt đầu yêu. Ả đưa tay ra thăm dò, thấy y không hề cự tuyệt, liền yên tâm to gan nhè nhẹ vuốt lấy nơi trái tim y.

Mộ Dung Dật Phi bắt lấy bàn tay mềm mại của ả, cơ thể dựa vào phía sau, đôi mắt khép hờ.

Văn Nhược Nhược bĩu môi, yên lặng, bên ngoài còn có hạ nhân đi theo, ả có thể làm gì chứ? Ả lại không hề uống rượu, nên không thể làm ra những hành vi ngông cuồng, vẫn nên không để người khác xem thường mình.

“Vương gia....” Ả nũng nịu gọi.

“Ừ?” Mộ Dung Dật Phi nhàn nhạ đáp, đều nói là uống rượu giải thiên thu, sao nỗi buồn trong lòng y lại không thể nào tiêu tan vậy?

“Nhược Nhược nghe nói,” Ả ngừng một hồi, vẫn là mở miệng nói tiếp: “Vương gia có ý muốn khôi phục thân phận của vương phi?”

“Bổn vương khi nào hạ phân vị của nàng ta?” Mộ Dung Dật Phi kỳ lạ hỏi.

Ánh mắt Văn Nhược Nhược nhất thời xuất hiện một tầng sương mù, chỉ là ả cố gắng chớp chớp mắt, cuối cùng có thể đè nén được nỗi đau đó xuống. Càng vào lúc này, ả càng không nên tùy hứng, nam nhân trước mắt này đối với ả có bao phần bao dung, trong lòng ả hiểu rất rõ.

“Trong yến tiệc Nhược Nhược cũng nghe được vài tin đồn, bây giờ vương phi và thế tử đều khỏe cả, vẫn mong vương gia thu hồi quyền quản gia của Nhược Nhược.” Mặc dù ả không can tâm, nhưng vẫn nói ra vài lời trái lòng, chỉ là trong lòng đau nhói, một nỗi đau không ai hiểu thấu.

“Chẳng qua chỉ là vài lời nói suông, mấy năm nay nghe những câu nói này còn không đủ sao? Đang yên đang lành, nhắc chuyện này làm gì? Bổn vương thấy nàng đang làm rất tốt mà” Mộ Dung Dật Phi nói xong, lại nhắm mắt.

Văn Nhược Nhược kích động đến nỗi toàn thân run rẩy, y nói đây đều là lời nói suông? Vậy chính là không cần phải để ý rồi, ả nào đâu muốn giao quyền lợi này ra chứ, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như có một ngày bị người khác cướp khỏi tay, chi bằng để ả chủ động giao ra, trước mắt xem ra ả tạm thời vẫn chiếm thế thượng phong.

Vui mừng nhất chính là câu nói cuối cùng của y, không có việc gì vui bằng sự khen thưởng của vương gia, ả vất vả uất ức bao năm nay, trong giờ phút này đều tan biến, một trái tim ấm áp, lại bắt đầu tràn đầy sức sống.

Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ là sự yên tĩnh này lại chứa đựng sự vui mừng, Văn Nhược Nhược cũng cố ý nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng bên trong.

Ánh mắt Mộ Dung Dật Phi đột nhiên lóe sáng, lại biến mất vô cùng nhanh. Ôi, nếu nữ nhân kia cũng cảm thấy đủ như vậy, y đâu cần phần muộn như vậy chứ? À Hưm, sao y lại nghĩ đến nữ nhân kia chứ? Y bắt đầu không kìm được xem nhẹ bản thân rồi, từ lúc nào mà y lại trở thành một người day dưa không dứt như vậy rồi, nếu như để Tiêu Ẩn và Mạc Li biết được, nhất định sẽ bị hai tên này cười chết mất.

Nữ nhân đó rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn y vậy? Phật nói: Không thể nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom