• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 91

Thăm bệnh

Những thông tin mà Huyền Khôn mang về, khiến Mộ Dung Dật Phi có chút nghi ngờ, ngay cả người cũng không được gặp, người xuất hiện ngăn cản từ chối bọn họ lại là một đứa trẻ. Đây nhất định lại là kế sách của Liễu Tâm Mi cố tình bày ra để lừa gạt mọi người.

“Người đâu mau tới đây, thay y phục cho bổn vương” Huyền Khôn không vào được, vậy thì để hắn đích thân tới thăm, xem ai còn dám đứng ra ngăn cản được hắn.

“Vương gia, Vương phi vẫn còn đang bị bệnh đí”. Huyền Khôn cứ nghĩ rằng Vương gia chưa nghe rõ những lời hắn nói.

“Đúng vậy, bổn vương muốn qua đó thăm Vương phi một chút”. Với lí do này của Mộ Dung Dật Phi là ai cũng không thể bắt bẻ lại được nữa.

Hơ, vậy tùy ngài thôi, chỉ có điều tính toán với một người bệnh như vậy có được không vậy?

Y phục thường ngày của Mộ Dung Dật Phi đa phần đều là hai màu đen và trắng, chỉ có vài bộ màu sắc tươi sáng hơn chút, những bộ y phục này chủ yếu là chuẩn bị cho những dịp lễ long trọng đáng để chúc mừng. Huyền Khôn mang tới năm sáu bộ y phục để Vương gia lựa chọn, An Vương gia mặc một bộ y phục màu trắng, cổ tay áo và gấu áo thêu hoa văn màu xanh nhạt, càng tôn lên thân hình cao lớn cũng khí chất ngọc thụ lâm phòng của Vương gia.

Huyền Khôn nói thầm trong bụng: Vương gia, chúng ta có đúng là đang đi thăm bệnh không vậy? Thuộc hạ còn cho rằng người ăn mặc lộng lẫy như vậy là để đi ra ngoài chơi nữa đó.

“Vương gia giá đáo” cách cánh cửa của Như Yên Các vài chục mét nữa, Huyền Khôn đã cất cao giọng hô to.

Người ở bên trong Như Yên Các đều đã nghe thấy, nhưng Liễu Diệp Nhi không có ở đây, nên không có ai dám tự ý xông ra ngoài nghênh đón Vương gia cả.

Liễu Tâm Mi cũng nghe thấy, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, hắn thật là tuân thủ lời hứa nha, lời giao ước ngày mùng 7, kỳ thực bọn họ ai cũng không dám quên, hắn ta đây là đang làm theo lời giao ước đó mà đến đây sao.

“Liễu Diệp Nhi, ngươi đi ra ngoài nghênh đón Vương gia đi, bộ dạng này của ta không được ổn cho lắm, đầu ta cảm thấy rất nặng mà chân thì không có chút sức lực nào, quả thật không ra khỏi giường được” Liễu Tâm Mi lập tức tỏ ra yếu ớt đi mấy phần so với ban nãy, diễn kịch mà, không phải cần nhất vẫn chính là khả năng diễn xuất hay sao.

Tiểu Ngọc cũng theo Liễu Diệp Nhi đi ra ngoài, nha đầu này cũng không có gan mà ở lại trong phòng.

“Phụ Vương” Siêu phàm bất mãn nhìn Huyền Khôn, cậu đã bảo là mẫu thân vẫn đang bị bệnh chưa khỏi, không thể làm phiền người nghỉ ngơi, là do cậu không nói rõ ràng hay là Huyền thị vệ quên không nói với phụ vương vậy?

Tên nhóc này lấy đâu ra sự thù địch với ta lớn như vậy? Mộ Dung Dật Phi bực tức, mẫu thân như nào sẽ dạy được đứa con như thế, mẹ con hai người bọn họ sao lại có thể lạnh nhạt giống nhau đến thế chứ.

“Nô tỳ tham kiến Vương gia” Liễu Diệp Nhi quỳ gối hành lễ.

“Chủ tử của ngươi đâu?” Mộ Dung Dật Phi từ trên cao nhìn xuống hỏi.

“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi đêm qua ngấm nước mưa, bây giờ bị bệnh không thể ra khỏi giường để nghênh đón vương gia được, mong vương gia thứ tội”. Liễu Diệp Nhi mím chặt môi, không biết Vương gia lần này đến là phúc hay là họa nữa.

“Không phải nói là đã đỡ hơn rồi hay sao? Cớ sao vừa mới nhiễm phong hàn là ốm luôn rồi?”. Mộ Dung Dật Phi lạnh lùng nói.

Nhịp tim Liễu Diệp Nhi đập rất mạnh, thôi xong rồi, Vương gia đây là muốn kiếm chuyện, đến đây là để khiến cho Vương phi khó xử đây mà.

“Xin Vương gia trách tội, là do chúng nô tỳ không chăm sóc tốt cho Vương phi, nên mới khiến cho Vương phi bị nhiễm phong hàn”. Liễu Diệp Nhi chỉ mong bản thân có thể gánh bớt phần trách nhiệm này giúp Vương phi.

Mộ Dung Dật Phi cảm thấy so đo với một tiểu nha đầu khó tránh khỏi hạ thấp thân phận của mình, cho nên rộng lượng vẫy tay nói: “Ngươi mau đứng dậy đi, nếu Vương phi đã bệnh như vậy rồi, thì để bổn vương vào trong xem sao”.

Liễu Diệp Nhi nơm nớp lo sợ đứng lên, vội vàng đi vén mành che, Vương gia vừa đi vào, vừa dùng ánh mắt nhìn về phía Huyền Khôn. Huyền Khôn chỉ còn cách cười trừ, tâm tư Vương gia trước giờ rất khó đoán, hắn thực sự cũng không phải là con sâu ở trong bụng của ngài ấy, nào phải cái gì cũng có thể đoán được chứ.

Liễu Tâm Mi biết vương gia đã đi vào trong, nhưng lại không muốn ngồi dậy dựa vào đầu giường gặp hắn, ngay cả cử động thôi cũng không muốn.

Một lát sau, Mộ Dung Dật Phi cuối cùng cũng bước tới, đứng cách giường một thước, đôi mắt hẹp dài hứng thú say mê quan sát nàng, có lẽ là do bị sốt, khuôn mặt trắng trẻo thường này giờ có chút đỏ ửng, ngược lại càng khiến khuôn mặt của nàng thêm vài phần kiều diễm. Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt nửa điểm sợ sệt cũng không có. Do góc nhìn, nàng không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn, cho nên cũng có chút bực tức.

“Nàng bị ốm sao? Hắn nhếch môi cười.

“Vâng” Liễu Tâm Mi rất tự nhiên mà gật đầu.

“Không phải nói kẻ ti tiện nào đó rất giỏi chịu đựng sao?” Ngữ khí của hắn một chút dịu dàng cũng không có.

“Vương gia cho rằng thần thiếp không chịu đựng nổi hay sao?” nàng cũng chẳng kém cạnh, chống cằm, kiên trì tới cùng.

“Chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi”. Hắn nói một cách khinh thường.

“Chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi”. nàng một chút cũng không hề kiêng dè.

“Liễu Tâm Mi, món nợ mà nàng nợ bổn vương, nàng tính bao giờ mới trả đây?” những lời nói xấu hổ như vậy vừa nói ra, Huyền Khôn lập tức đứng người, còn trực tiếp lôi Liễu Diệp Nhi ra ngoài, trẻ con không thích hợp nghe mấy chuyện này, mặc dù bọn họ đều đã là người trưởng thành.

Chuyện gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, có những chuyện và có những người một khi đã định sẵn thì muốn trốn cũng không trốn được. Liễu Tâm Mi vẫn đang cười, nhưng trong lòng càng thêm khinh thường người đàn ông trước mặt mình, ngay cả một người bệnh cũng không tha, có còn là người không vậy?

Liễu Tâm Mi nằm xuống, nàng tự đem toàn bộ quần áo trên người cởi hết ra, dáng vẻ như cá nằm trên thớt, trong lòng không ngừng mắng mỏ mười tám đời tổ tông của Mộ Dung Dật Phi.

Một lát sau, một chiếc chăn gấm mỏng che chắn cơ thể nàng lại, Mộ Dung Dật Phi trầm giọng hỏi: “Nàng làm cái gì vậy?”.

Liễu Tâm Mi chớp chớp mở to đôi mắt khinh bỉ nhìn Mộ Dung Dật Phi, làm ơn đi, không đem theo não ra ngoài thì thôi đi, mắt cũng không đem theo nữa hay sao? Đừng giả vờ như mình vẫn là xử nam nữa đi, lão nương ta đây mẹ nhà nó còn không biết bản thân mình có còn là xử nữ hay không, nhưng cô thật sự vẫn còn trong trắng đó nhé, có được không hả?.

Cơ thể ở trong chăn khẽ run rẩy, nếu nói không lo lắng không sợ hãi thì đó là dọa người rồi, nhưng nàng vẫn cứng miệng nói: “ Ta trả nợ cho Vương gia đó, để Vương gia đỡ phải ngày nào cũng nhớ tới nó”.

Mộ Dung Dật Phi bị nghẹn họng luôn rồi, hứ, ai ngày ngày đều nhớ chứ, cái miệng của người phụ nữ này không thể không độc như vậy chứ?

“Nàng nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, bổn vương không thích một khúc gỗ” trong lời nói của Mộ Dung Dật Phi còn mang theo vài phần ghét bỏ.

Ngươi mới là khúc gỗ, cả nhà ngươi đều là khúc gỗ. Liễu Tâm Mi thầm mắng trong bụng, vừa mừng thầm, sự trinh tiết của nàng tạm thời có thể bảo toàn rồi.

Mặt nàng đỏ ửng lên, tuy giữa hai người bọn họ không có phát sinh bất cứ quan hệ nào, hắn vẫn là không nhịn được yết hầu siết lại, khẽ nuốt nước bọt. Nữ nhân này, càng ngày càng trở lên xinh đẹp rồi, đột nhiên lại không muốn cứ như vậy mà tha cho nàng, chỉ có thể nhìn mà không được đụng vào, đúng là phải chấp nhận trả giá mà.

“Mau chóng nghỉ ngơi cho khỏe, món nợ mà nàng nợ bổn vương, bản vương ắt sẽ đòi cả vốn lần lãi” hắn hung hăng nói, giống hệt như Hoàng Thế Nhân bị người ta tới tận cửa đòi nợ.

Đây là định một đêm bảy lần sao? Liễu Tâm Mi thật không dám chắc cơ thể nhỏ bé như tấm gỗ này của mình có thể chịu đựng được. Nàng cuộn chặt cơ thể của mình lại, nàng nói: “Là tự Vương gia không muốn đó nhé, ta làm gì phải trả cả lãi nữa? Vương gia muốn đòi cũng đừng có mơ”.

Mộ Dung Dật Phi không nhịn được cười, nữ nhân này là đang muốn khiêu khích tính nhẫn lại của hắn sao? Đặt tay lên trán của nàng, cảm thấy được cơ thể nhỏ bé đang khẽ run, hà hà, mới thế mà đã sợ rồi sao, vừa rồi không phải rất có khí phách hay sao?

Hắn giơ tay ra nâng cằm của nàng lên, đôi mắt sắc bén nhìn ra sự hoảng loạn trong con mắt của nàng, cười tà muội nói: “Nàng muốn đem cơ thể bệnh tật ốm yếu này tới hầu hạ bổn vương, nàng cho rằng bổn vương là người quá quắt như vậy hay sao?”.

Đôi mắt trong veo của nàng nhìn thẳng hắn, nàng hỏi ngược lại: “Không có sao? Vương gia không phải người luôn thích cậy mạnh hiếp yếu sao?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom