Lấy lòng cũng là một loại may mắn
Đoàn sứ giả Đông Vấn phái ra, thân phận hiển hách như nhị hoàng tử Vân vương Sở Lân Vũ cũng tới Tây Sở.
Giữa hai nước tuy rằng ma sát không ngừng, thế nhưng tranh chấp lớn cũng cực ít xảy ra.
Có người nói, đây là bình thường chẳng qua lần này tới viếng, cũng có người nói, vị nhị hoàng tử này còn mang sứ mệnh đến Tây Sở chọn phi hòa thân. Ngay tại một ngày rất bình thường, quốc quân Tây Sở tiếp kiến nhóm người hoàng tử Đông Vấn.
Lúc nam nhân đẹp đến chói mắt xuất hiện ở trên kim loan điện Tây Sở, rất nhiều người nhãn cầu bất động. Một thân trường bào màu vàng, buộc đai hông cùng màu, cổ áo và ống tay áo, đều thêu những đóa hoa đỏ thẫm, còn chưa từng thấy qua một nam nhân ăn mặc đường hoàng như vậy. Nhưng khi mọi người xem rõ ràng gương mặt đó, trong lòng liền nghĩ nhất định cũng chỉ có nam nhân này xứng với cách ăn mặc như vậy.
Truyền thuyết nhị hoàng tử Đông Vấn có gương mặt điên đảo chúng sanh, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Da thịt trắng hơn tuyết, đến nữ nhân cũng cảm thấy không bằng; mày chữ nhất, không dài không ngắn, không dày không mỏng, không có quyến rũ như mày liễu vậy, cũng không có dương cương như mày kiếm vậy, lại làm cho người ta nhìn thế nào cũng thấy thoải mái; một đôi mắt đan phụng xinh đẹp, đuôi lông mày thoáng khơi mào, mang theo ba phần sát khí, con ngươi đen như hắc bảo thạch trong đêm, nhẹ nhàng chuyển động, lưu quang ích thể, vừa lúc bù đắp cho phần sắc bén; sóng mũi thật cao đôi môi lẳng lơ đỏ mọng, hàm răng chỉnh tề trắng noãn, chớp nhoáng ánh sáng khỏe mạnh. Ba nghìn sợi tóc đen được buộc lỏng ở giữa, cắm một cây ngọc trâm, những sợi tóc còn lại tùy ý rơi ở phía sau.
Yêu nghiệt đây là tiếng lòng tất cả mọi người trên đại điện, chẳng biết tại sao, đối với dung nhan tuyệt thế khó phân nam nữ này, không có ai dám sinh ra nửa điểm bất kính, mỗi người ở đây đều trải qua thế sự, lại cũng si ngốc không dời mắt được.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Sở Lân Vũ tiêu sái đi tới giữa đại điện, ôm quyền cười: "Đông Vấn Vân vương tham kiến bệ hạ, nguyện bệ hạ như nhật chi hằng, như nguyệt chi thăng."
Trong con ngươi Mộ Dung Dật Phi tinh quang lóe lên, liền biến mất không thấy, người này không chỉ có bộ dáng tốt, trên người cũng là tài hoa đầy mình, câu yết kiến chúc mừng trái lại cũng hoàn toàn mới lạ.
Đến Mộ Dung Vũ cũng nhìn ngây người, Tây Sở của ông trên dưới sợ rằng rất khó tìm ra một người tuấn mỹ như người này, đây là, đây là phi tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đổi nam trang, cũng thất sắc không bằng.
"A, Vân vương điện hạ, giảm bớt lễ tiết giảm bớt lễ tiết, mau mau ngồi." Mộ Dung Vũ đối đãi vị hoàng tử Đông Vấn này hết sức khách khí.
Hiến xong lễ vật, lại trình lên thư quốc chủ Đông Vấn, hắn liền đoan đoan chánh chánh ngồi ở chỗ kia, chỉ là đôi mắt kia lại liếc nhìn xung quanh. Chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Dật Phi, hắn để ý nhìn thêm mấy lần, đến khi trên mặt của An vương hiện ra vẻ hơi giận, hắn mới mỉm cười, xoay đi chỗ khác.
Trên thư đã nói rõ, Đông Vấn phái sứ giả đến đây, là muốn cùng Tây Sở thương lượng chuyện khai phóng mậu dịch ở biên quan. Bởi một trận đại chiến khi xưa, Đông Vấn và Tây Sở đều tăng cường lực lượng quân sự ở biên quan, mấy năm gần đây tuy rằng quan hệ có hòa hoãn, nhưng là vẫn như cũ canh chừng đạo phòng tuyến kia. Từ lúc Phụ quốc tướng quân Lưu Phong trấn thủ biên quan, bách tính hai nước đã len lén bắt đầu giao dịch hàng hóa, tướng lĩnh hai bên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không náo loạn, cũng sẽ không ai tận lực đi để ý tới. Cứ thế qua đi, tiếng kêu gọi trong dân gian yêu cầu khôi phục mậu dịch biên quan càng ngày càng cao, đưa tới hoàng thượng coi trọng, lúc này mới phái con trai của mình đến đây hoà đàm.
Mộ Dung Vũ xem xong thư, trầm ngâm chốc lát, để quần thần phát biểu ý kiến.
Vốn là một chuyện tốt lợi nước lợi dân, rất nhiều đại thần đều liên tiếp gật đầu đồng ý, chỉ có vài vị thần trong lòng còn hận thù cũ, cũng không nên phát ra tiếng. Ích lợi quốc gia trước mặt, so với ân oán cá nhân đúng là không đâu bằng.
Mộ Dung Dật Phi bước lên một bước, bẩm: "Phụ hoàng, nếu hai nước giao hảo, ân oán lúc trước tự nhiên xóa bỏ, như vậy nhi thần có một yêu cầu."
"Ngươi có yêu cầu gì? Tấu ngay tại đây." Hoàng thượng gật đầu đáp ứng.
Mộ Dung Dật Phi nhìn chằm chằm Sở Lân Vũ một hồi, mới chậm rãi nói rằng: "Cậu của nhi thần Đông Phương Tử Hiên đã mất tích rất lâu, có thể là ngộ nhập cảnh nội Đông Vấn, còn mong Vân vương đáp ứng hỗ trợ tìm kiếm."
Đây là một cây gai trong lòng của ngoại tổ phụ và mẫu hậu hắn, Đông Phương gia bị tin tức bất hạnh này hành hạ đến nóng lòng lực tụy, phủ đệ lớn như vậy sớm mất đi sự ngăn nắp lúc đầu.
Mộ Dung Vũ đưa mắt cũng nhìn về phía Sở Lân Vũ, hắn là phụng chỉ đến đây tìm kiếm hợp tác, tự nhiên sẽ không nghe lệnh của Tây Sở.
Sở Lân Vũ mỉm cười đứng dậy, thân cao của hắn và Mộ Dung Dật Phi không kém là bao, trên khí thế cũng sẽ không thua.
Ở trước mặt một mỹ nhân như vậy, bày ra khuôn mặt lãnh khốc, là rất khó để làm được, nhưng lại chỉ có Mộ Dung Dật Phi làm được. Sở Lân Vũ cười, phảng phất là gió xuân thổi vào mặt, đến sông băng ngàn năm cũng có thể tan rã, thế nhưng mặt của Mộ Dung Dật Phi vẫn không có vẫn là lạnh như vậy.
Bàn tay ngọc bạch của Vân vương hất nhẹ mấy sợi tóc rũ xuống đầu vai, lơ đãng toát ra phong tình vạn chủng làm cho người ta hơi hít thở không thông, còn may, hắn là nam nhân, bằng không trên đời này tuyệt không có Liễu Hạ Huệ.
Mộ Dung Dật Phi tức giận đến thắc lưng đều có chút cương thẳng, hắn còn có thể vô sỉ hơn không?
Nhẹ nhàng cười, hàm răng và mắt của hắn đều lóe ánh sáng bóng, thanh âm mang theo vài phần từ tính khó có thể kháng cự: "Đã sớm nghe nói Tây Sở An vương gia là một người mặt lạnh lòng cũng lạnh, quả nhiên đối với đồ đẹp cũng không biết thưởng thức."
Ánh mắt u oán nhìn qua, Mộ Dung Dật Phi nhịn không được rùng mình một cái, bỗng nhiên cũng cười lạnh: "Vân vương sai rồi, Mộ Dung Dật Phi thích nhất mỹ sắc, nếu không cũng sẽ không cưới nhiều thê thiếp như vậy, chỉ là bản vương thích mỹ sắc nhất định phải hiểu được làm sao lấy lòng bản vương."
"Lấy lòng?" Sở Lân Vũ mắt chớp chớp, vẫn như cũ cười: "Người có thể lấy lòng An vương cũng là may mắn."
Trong lòng Mộ Dung Dật Phi một trận ác hàn, thật là đáng sợ, Sở Lân Vũ lại dám hướng hắn ném mị nhãn. Thảo nào Huyền Khôn nói người này có long dương chi hảo, hắn sẽ không nhanh như vậy liền coi trọng mình chứ?
Hắn vội lui về phía sau môt bước, sáp thanh hỏi: "Vân vương, yêu cầu của bản vương ngươi có thể đáp ứng không a?" Sớm ngày tìm được cậu mới là đại sự trong lòng hắn.
"Nếu như An vương nói tốt muốn nhờ, bản vương có thể ngoại lệ suy nghĩ một chút." Khóe mắt nhất câu, ánh mắt liền nhẹ nhàng bay qua.
"Hanh, nếu là hợp tác, Vân vương nên đưa ra một chút thành ý." Mộ Dung Dật Phi cố nén sự buồn nôn trong lòng, hắn là thật không thích món này a.
"Thành ý a? Tự nhiên là có, chẳng qua loại chuyện này là một tay vỗ không lên tiếng." Sở Lân Vũ cười tủm tỉm nói.
Đây là hoàng tử Đông Vấn sao, thế nào cử chỉ cùng tiểu quan thanh lâu giống nhau vậy? Mộ Dung Dật Phi quả thực không thể tin được, ở ngoài không biết Sở Lân Vũ còn có thể làm ra cái chuyện gì làm người ta không rét mà run.
Bình luận facebook