• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 97

Vạn sự đã chuẩn bị

Liễu Tâm Mi sợ Mộ Dung Dật Phi thực sự đem ngự y đưa đến, liền ngoan ngoãn ăn cơm dùng thuốc, cẩn thận điều dưỡng, không qua mấy ngày, lại sanh long hoạt hổ, mấy người nha đầu rốt cục có thể thả lỏng rồi.

Buồn bực đã nhiều ngày, Liễu Tâm Mi tâm phiền, liền nghĩ đi ra ngoài xoay một vòng.

"Vương phi, vẫn là không nên, nếu là buồn bực, đi cửa hàng của mình là được." Liễu Diệp Nhi khuyên nhủ.

"Nơi đó có cái gì thú vị? Ta muốn đi dạo một vòng cho đã, chợ phía đông chợ phía tây, mỗi căn đi một lần." Ở đây cũng không có taobao, nàng cũng chỉ có thể áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất.

"Bằng không ngài đội mũ che mặt đi?" Liễu Diệp Nhi càng ngày càng nghĩ Vương phi nhà mình không nên xuất đầu lộ diện, dung mạo như vậy đi tới chỗ nào phía sau đều là có rất nhiều ánh mắt đi theo, không nói làVương gia, chính mình nhìn thấy trong lòng cũng không thoải mái.

"Vì sao?" Liễu Tâm Mi bất mãn, nàng không phải kẻ trộm, tại sao phải dấu đầu lộ đuôi.

"Ngài đã quên, Liên phi vì cái gì ghi hận ngài?" Liễu Diệp Nhi nhắc nhở.

"Cái tên Liên Trạch Hạo bản thân là một tên vô lại, là Liên gia giáo tử vô phương, liên quan gì đến ta?" Liễu Tâm Mi mới không nhận cái này.

"Còn không phải vì mỹ sắc của ngài sao? Vương phi, nghe nô tỳ khuyên một câu, vẫn là mang mũ che mặt đi" Liễu Diệp Nhi lại khẩn cầu.

"Ý của ngươi là nếu trái cây có hình dáng làm người ta phát thèm bị người đánh cắp, chỉ có thể oán nó có hình dáng quá đẹp?" Liễu Tâm Mi bị cái lý luận này triệt để đánh bại, thì ra háo sắc quả thật không sai, đầu sỏ gây nên lại là người dẫn dụ sự háo sắc của người khác. Ngươi có bộ dáng đẹp không phải lỗi của ngươi, thế nhưng đi ra rêu rao khắp nơi sẽ là ngươi không đúng. Ni ma, quan niệm rốt cục cùng thế giới hiện đại tuyệt nhiên tương phản a rốt cuộc hiểu rõ, vì sao cổ đại có nhiều hồng nhan họa thủy như vậy, người uống say không sai, sai là thứ này không nên làm loạn tâm tính của người ta.

Liễu Diệp Nhi nhíu mày nửa ngày, Vương phi nói dường như rất có đạo lý a, thế nhưng, thế nhưng, nàng nói cũng phải tình hình thực tế.

Trời nóng như thế đội một cái như vậy, hứng thú gì cũng không còn, nàng không tình nguyện ngồi ở bên cạnh bàn nghĩ đối sách. Bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, đúng a, cổ đại nữ tử am hiểu nhất không phải là nữ giả nam trang sao? Cũng không biết nam nhân nơi này đến tột cùng là kẻ ngu ngốc hay là kẻ mù, luôn dễ dàng lừa dối qua được.

"Liễu Diệp Nhi, ngươi mau đi, tìm cho ta một bộ nam trang tới." Nàng phân phó.

"Vương phi, đi đâu tìm a? Trong viện của Vương gia, nô tỳ không dám cũng không thể đi." Liễu Diệp Nhi bị làm khó.

Liễu Tâm Mi suy nghĩ một chút, y phục của Mộ Dung Dật Phi đúng là không thích hợp với nàng, tên kia dáng người cao hơn nàng một khoảng lớn, mặc đi trên đường người ta sẽ cho rằng y phục này là trộm được.

"Liễu Diệp Nhi, ngươi đi mua cho ta mấy bộ đi, cái đó, dựa theo dáng người của ta, còn có a, chất lượng phải thượng thừa." Liễu Tâm Mi cố ý dặn dò một câu, nha đầu ngốc này nghìn vạn lần đừng nghĩ rằng nàng muốn lấy lòng Mộ Dung Dật Phi.

"Vương phi, ngài cần nam trang làm cái gì?" Liễu Diệp Nhi hồ nghi hỏi.

"Như vậy ta ra vào không phải dễ dàng hơn sao?" Nàng đắc ý nói.

"Vương phi, dễ dàng sao? Đại môn Vương phủ ngài còn ra không được a" Liễu Diệp Nhi nói rằng.

Trong TV quả nhiên đều là gạt người, đúng là vậy mà, nhà cao cửa rộng, nhà nào không phải thủ vệ sâm nghiêm, có một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, sẽ không ai hỏi một câu? Liễu Tâm Mi xoa thái dương, đúng vậy, chổ Tần Bình là không thể gạt được.

"Có rồi, ngươi đi mua là được, ta có biện pháp." Nàng cao hứng kêu lên.

"Biện pháp gì a?" Liễu Diệp Nhi tận chức tận trách hỏi.

"Cái đó, ta mỗi ngày cùng Hương Diệp đi ra ngoài, buổi tối lại cùng nhau trở về, ở nơi đó thay nam trang, muốn đi nơi nào còn không xem tâm tình của ta?" Liễu Tâm Mi khóe miệng cong lên.

Mỗi ngày? Liễu Diệp Nhi ngạc nhiên há to miệng, chủ tử đây là muốn nháo loại nào, vương phủ ở trong mắt của nàng chẳng qua là khách sạn để buổi tối quay về qua đêm, hơn nữa còn là loại không cần trả tiền.

"Vương phi, ngài mỗi ngày đều đi ra ngoài?" Liễu Diệp Nhi thận trọng hỏi.

"Đúng vậy, ta ở lại trong phủ có thể làm cái gì? Không bằng ra ngoài dạo một chút, nói thật, đối với Tây Sở ta một chút cũng không hiểu biết." Liễu Tâm Mi thở dài.

Liễu Diệp Nhi đau lòng nhìn nàng, đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, nơi Vương phi quen thuộc nhất chính là Hầu phủ và hậu trạch vương phủ, thảo nào mỗi lần đi ra ngoài một đôi mắt của nàng cũng không đủ dùng, người có thân phận ngang nhau, cũng sẽ không ai so với nàng sống đáng thương vậy. Kinh thành lại lớn như vậy, chờ xem hết những thứ mới mẻ, lòng của nàng sẽ trở lại vương phủ thôi. Nghĩ như vậy, tâm trạng cũng liền bình thường trở lại, vừa cười vừa nói: "Nô tỳ lập tức đi, nhưng còn phải mua một ít giày mũ về nữa."

Liễu Tâm Mi liên vội vàng kêu lên: "Liễu Diệp Nhi, ngươi mua thêm cho ta mấy chiết phiến nữa, thoạt nhìn rất khốc."

"Cái gì?" chiết phiến nàng gặp qua, "Khốc" là cái gì?

Liễu Tâm Mi âm thầm thè lưỡi, nhất thời không để ý, lại nói sai lời. Ai, đại não thế nào lại không có chương trình tự động chuyển đổi vậy? Để lúc nào cũng nhắc nhở nàng. Nàng vẫn luôn nghĩ nam tử cổ đại cầm chiết phiến quả thực là thần khí sỏa soái, "Ba" một tiếng, giữa lúc khép mở, thể hiện ra hết sự phong lưu. Còn có lợi hại hơn, thuận tay cầm lên để làm binh khí ngăn địch, cái cách cầm chiết phiến múa qua múa lại, cái đó gọi là mỹ.

"Liễu Diệp Nhi, ngươi không cảm thấy một chiết phiến có thể làm cho người ta nhìn vào sẽ rất phong lưu phóng khoáng sao?" Nàng hỏi.

"Không biết." Liễu Diệp Nhi thật thà nói.

Nàng cũng chưa gặp qua mấy người nam tử, Hầu gia và thiếu tướng quân đều là bội kiếm không rời người, loại vật này là sẽ không cầm trong tay. Trên người Vương gia trước giờ cũng không có loại vật trang trí nào, hình như Thành Vương điện hạ cầm qua một cây như thế, nhưng bản thân hắn mày kiếm mắt tinh, cùng chiết phiến không có quan hệ gì lớn.

Liễu Tâm Mi bỗng nhiên cũng nhớ tới khuê mật kiếp trước, nàng càng ngày càng ý thức được, có một người hiểu mình chịu dụng tâm lắng nghe mình nói, là một chuyện hạnh phúc dường nào. Nói đến chỗ vui vẻ, hợp thời cười to "Ha ha", không phải ai cũng có thể làm được.

"Được rồi, mau đi đi, nếu là thích, cho ngươi và Hương Diệp cũng mua mấy bộ." Liễu Tâm Mi thuận miệng phân phó.

Không thể không nói, nàng đã quen cuộc sống bên người có người hầu hạ, thảo nào xuyên qua là nhiệm vụ khổ nhất thế gian, nàng mới tới bao lâu a, lại bị dính loại tạp khí này.

Liễu Diệp Nhi liền vội vàng gật đầu đáp ứng, lần này yên tâm rồi, chỉ cần có người đi theo bên cạnh, Vương phi chắc là sẽ không gây ra loại chuyện lớn nào, tốt xấu cũng có người nhắc nhở.

Liễu Tâm Mi nhìn vào gương nhìn kỹ khuôn mặt mình, ai, lão Thiên sao lại không cho nàng bộ dáng trung tính một ít, cho dù thay đổi trang phục, nàng cũng chỉ có thể làm một văn nhược thư sinh. Còn có a, trên lỗ tai cũng không thể đeo những thứ linh tinh này đi ra ngoài đi?

Lấy ra hộp son phấn, nàng cẩn thận điều hòa, cho đến lúc màu sắc tiếp cận màu da, mới đem nó nhẹ nhàng bôi lên vị trí lổ tai, lập lại vài lần, hầu như nhìn không ra vết tích.

Liễu Tâm Mi đắc ý cười cười, kỹ thuật hoá trang cũng không phải học không, đa kỹ không áp thân a, hiện tại được rồi, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió đông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom