Rốt cục không có ngu chết
Một thân trường sam ngân bạch, một chiết phiến cán trúc, một mái tóc nửa cột nửa xả, một cây ngân trâm xéo xéo cắm vào búi tóc, Liễu Tâm Mi mang đôi giày quan màu phấn nhất bộ tam diêu từ hậu sảnh Bách Thảo Đường đi ra.
Hương Diệp nhịn cười, ở một bên đi cùng, trong tiệm người tới tới lui lui, tất cả mọi người đều bận rộ tiếp đãi khách nhân, cũng không có ai chú ý tới một màn này, đều nghĩ là khách thương đến bàn chuyện làm ăn.
Liễu Diệp Nhi cũng ra dáng một gã sai vặt, mặc một thân màu xanh, một đôi giày đế mỏng, nhất thời còn có chút nhăn nhó.
"Liễu... Công tử đi thong thả." Hương Diệp thiếu chút nói lỡ miệng, cũng may đúng lúc phản ứng lại.
"Chưởng quỹ, hẹn gặp lại." Liễu Tâm Mi tiêu sái ôm quyền, cũng rất ra tướng ra dáng.
"Vương... Công tử, chúng ta đi đâu a?" Liễu Diệp Nhi hỏi.
Chiết phiến nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Liễu Diệp Nhi, Liễu Tâm Mi trách mắng: "Công tử ta họ liễu, cái này cũng không nhớ sao?"
Còn vương... cái này cùng cách vách không có bất kỳ quan hệ nào, người nào đó nghĩ lệch.
"Đã biết, ngài một ngày thay đổi ba lần, nô... Tiểu nhân đều bị làm cho hồ đồ." Liễu Diệp Nhi xoa xoa chổ bị đánh, oán trách.
Vương phi, Liễu tiểu thư, Liễu công tử, ba thân phận này, ngài tùy ý biến đổi để chơi, người ta dù sao cũng phải có một quá trình thích ứng đi?
"Không được không được, một chút cũng không giống, thanh âm này giọng nhỏ hơi yếu, vừa nghe là biết nữ hài tử, giống ta, đè giọng xuống, thanh âm trầm thấp tí, còn có a, cổ áo này kéo lên trên một chút, nơi không nên phát dục lại phát dục tốt vô cùng." Liễu Tâm Mi xoi mói vạch ra một đống lớn khuyết điểm.
Liễu Diệp Nhi đỏ mặt liếc mắt nhìn nơi nhô ra của mình, nơi đó là không nên phát dục sao? Nàng là nữ nhân a, có biện pháp nào sao. Đưa mắt nhìn Liễu Tâm Mi, ngạc nhiên chỉ vào nơi bằng phẳng hỏi: "Công tử, ngài là làm sao làm được?"
Liễu Tâm Mi trợn mắt: "Ngốc a, lấy một ít vải quấn quanh là được rồi."
Đều là người trưởng thành rồi, thời gian ràng buộc mỗi ngày cũng không quá dài, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe.
Có phải hay không rất đau? Liễu Diệp Nhi len lén quan sát thần tình của Vương phi, nhìn không ra có chút đau nào.
Y phục của cổ nhân đều rất rộng lớn, che giấu dáng người không phải việc gì khó, Liễu Tâm Mi đối với năng lực ứng biến của mình là rất hài lòng, hoàn hảo, cái té này là thanh tỉnh, nếu là té ngu rồi, đó mới gọi là thảm.
"Vậy, chúng ta đi đâu?" Liễu Diệp Nhi lần nữa hỏi.
Chiết phiến lay động, Liễu Tâm Mi lắc đầu hoảng não nói: "Tùy ý thôi. "
Hình dáng hoạt kê chọc cho Liễu Diệp Nhi cười to.
"Đúng rồi, tên cũng phải đổi, chữ Diệp liền đổi thành chữ Dạ đi." Trời ạ, thật là phiền phức.
Ở chợ phía đông tùy ý đi dạo, tiếng kêu mua tiếng kêu bán, thanh âm thét to nghe ra ý nhị mười phần, hai bên đường đều là cửa hàng san sát, mà trên đường, chính là thiên hạ của tiểu thương và người bán hàng rong. Liễu Tâm Mi nơi này lật lật, nơi kia xem xem, đối với một số thứ ly kỳ yêu thích không buông tay được. Một búp bê tròn trịa, mặt nạ hình dáng rất thật, cầm trên tay không muốn buông xuống. Nàng một đường đi một đường chọn, không tốn bao nhiêu công phu, trong lòng cũng đã ôm một đống, Liễu Diệp Nhi thỉnh thoảng móc những đồng vụn hoặc bạc lớn đưa qua.
"Ai da"
Liễu Tâm Mi đang cúi đầu thưởng thức bảo bối của nàng, thình lình bị người đụng phải một cái, thân thể hơi nghiêng, đồ đạt liền rơi tán loạn đầy đất.
"Xin lỗi, xin lỗi." Người kia bất quá cũng là trên dưới hai mươi tuổi, một bên cúi đầu khom lưng nhận lỗi, một bên liền ngồi xổm xuống đi thu thập đồ vật trên đất.
"Ngươi người này xảy ra chuyện gì? Chân tay lông bông, may mà công tử nhà ta ngày hôm nay mua không phải là vật đáng giá, nếu không ngươi lấy cái gì bồi thường?" Liễu Diệp Nhi cũng càu nhàu thấp người xuống.
"Vâng vâng, đều tại ta, còn may cũng không có rớt hư, nếu không gạo của nhà ta tháng này phải bán đi để trả nợ." Người nọ tính tình tốt cẩn thận xin lỗi.
Trong lòng Liễu Diệp Nhi ôm đầy đồ vật, người nọ đứng lên, vẫn là ăn nói khép nép xin lỗi, gương mặt băn khoăn.
"Bỏ đi bỏ đi, lần sau đi đường chú ý một chút, không phải ai cũng như công tử nhà ta dễ nói chuyện như thế." Liễu Diệp Nhi vẫy tay cho hắn rời đi.
"Đa tạ công tử, đa tạ vị tiểu ca này." Sau khi nói lời cảm tạ, người nọ vội vả rời đi.
Mới vừa đi ra hơn mười mét, người nọ đột nhiên chân chạy như bay, đảo mắt liền thoát ra thật xa.
"Quỷ mất hồn này, nghìn vạn lần không nên lại đụng phải người nào mới tốt." Liễu Diệp Nhi nói thầm, Liễu Tâm Mi lại nghĩ hình như có chỗ nào không đúng.
"Trạm" một tiếng gào to, một thân ảnh như gió xoáy đi qua, Liễu Tâm Mi thấy hoa mắt, chợt nghe "Phụp" một tiếng, một người bị ném tới dưới chân của nàng.
"Ta lại chưa từng đắc tội ngươi, bắt ta làm chi?" Người nọ giùng giằng, muốn đứng dậy, lại bị người kia một cước đá quỳ xuống.
Người đang quỳ, chính là tiểu tử vừa đụng vào Liễu Tâm Mi, mà người đá hắn lại làm cho Liễu Tâm Mi nhìn tới mắt cũng không chớp.
Quá đẹp trai, quá đẹp, quá yêu nghiệt người này quả thực tuấn mỹ tới không giống loài người, nam nhân Liễu Tâm Mi hai đời gặp qua cộng lại cũng không có đẹp bằng hắn.
"Này, trên mặt ta có chữ sao?" Thanh âm từ tính vang lên.
Oa, tại sao có thể? Người đã soái tới không còn biết gì nữa, thanh âm này còn mê người như vậy? Đã có thể cầm đi bán lấy tiền a Liễu Tâm Mi rất không hình tượng nuốt nước bọt.
"Đa tạ công tử trượng nghĩa giúp." chiết phiến của Liễu Tâm Mi nhẹ lay động, hơi khom người.
"Công tử, ngài tạ ơn hắn để làm chi?" Liễu Diệp Nhi không hiểu được hỏi.
"Hanh, đồ ngu xuẩn, xem xem túi tiền của ngươi còn sao?" Chiết phiến trong tay Liễu Tâm Mi liền hướng về phía đầu Liễu Diệp Nhi.
Còn một tay trống đưa ra bên hông sờ sờ, sắc mặt của Liễu Diệp Nhi nhất thời thay đổi, túi tiền quả nhiên không thấy.
"Rốt cục cũng không có ngu chết." Người nọ "Ha ha" cười.
"Công tử gặp được người ngu chết? Vậy làm sao không có bị hắn làm cho tức chết a?" Liễu Tâm Mi kinh ngạc hỏi.
Sở Lân Vũ mỉm cười đánh giá nàng, ánh mắt kia như đang lựa chọn một kiện hàng hóa, làm cho trong lòng người ta rất khó chịu.
"Ừ, bộ dạng không tệ, đáng tiếc nhỏ một chút." Hắn tiếc hận nói.
"Chổ nào của ta nhỏ?" Liễu Tâm Mi không phục trợn to hai mắt, còn cố ý ưỡn ngực, chợt nhớ tới thân phận của mình bây giờ, lại rụt về sau một cái. Nhưng mà, cho dù nàng ngẩng đầu lên, so với bờ vai cao lớn rộng rãi kia chỉ hơn một tí.
Liễu Tâm Mi vốn là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, đổi nam trang càng giống nhân vật trích tiên, đến người luôn tự ngạo như Sở Lân Vũ cũng không khỏi nhìn nhiều hơn.
Người trên mặt đất, thừa dịp liền muốn bỏ chạy, Sở Lân Vũ nhìn cũng không nhìn nói: "Ngươi nếu dám nhúc nhích, ta cho ngươi nửa đời sau cũng dậy không nổi, nếu không tin, cứ việc thử."
Thanh âm êm tai như thế lúc uy hiếp người, cũng là làm cho lòng người phát lạnh, người nọ ngập ngừng nói, rốt cuộc cũng bất động. Tốc độ như lông bay của chân hắn, muốn người còn không phải chuyện dễ dàng sao, thế nhưng nam nhân này lại không tốn sức chút nào làm xong rồi.
Bình luận facebook