Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98 - Chương 98AI ĐÚNG AI SAI
Chương 98AI ĐÚNG AI SAI
T
ôi vừa thấy Vô Danh xuất hiện là hai chân như nhũn ra, không có một đạo lý nào có thể nói với cái tên này. Vô Danh xồng xộc xông vào, khí thể hùng hổ ép tôi và Lạc Nguyệt phải lùi lại tới tận cửa phòng ngủ. Đột nhiên trước mắt tôi nhoáng lên, tiếp đó tôi thấy Lạc Nguyệt đã đứng trước mặt Vô Danh cản hắn ta lại thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bề ngoài có vẻ như Lạc Nguyệt chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, thế nhưng khi đối mặt với Vô Danh thì cô ấy lại có thể ứng đối từng chiêu của hắn.
“Tiểu Lục Nhi đi ra ngoài trước đi!”
Tôi thấy Lạc Nguyệt đã cản được Vô Danh thì lập tức muốn nhấc chân bỏ chạy, thế nhưng khi tôi mới chỉ hơi cử động thì đã vô tình nhìn thấy Lạc Nguyệt đối phó với Vô Danh dường như có chút quá sức. Vô Danh này thật sự rất lợi hại, hắn không chỉ tinh thông thuật pháp mà ngay cả võ công của hắn cũng không tầm thường, Lạc Nguyệt chỉ dựa vào thân pháp nhanh nhẹn mà có thể cản trở đối phương tạm thời, không thể duy trì được lâu.
Hai chân của tôi nặng như chì, trong đầu lập tức quên sạch chuyện Lạc Nguyệt âm thầm lừa gạt tôi mà chỉ còn lại những quan tâm chăm sóc vô cùng tận tình của cô ấy. Tôi rất muốn chạy trốn nhưng cứ thể bỏ lại Lạc Nguyệt mà bỏ chạy một mình như vậy thì tôi không làm được.
“Lo lắng cái gì?! Đi mau!” Lạc Nguyệt càng ngày càng khó chống đỡ, cô ấy là người tỉ mỉ như vậy chắc chắn không có khả năng không nghĩ đến trường hợp này. Có lẽ cô ấy sợ tôi chạy mất nhưng so với việc để tôi rơi vào tay Vô Danh thì để tôi chạy vẫn đỡ hơn.
Đầu óc của tôi mê muội, không tự chủ chạy về phía cửa viện. Vô Danh run người một cái rồi lập tức bỏ qua Lạc Nguyệt, giơ tay đánh về phía tôi. Cái tiểu viện này cũng chỉ lớn đến như vậy, dường như cả phía trước lẫn đằng sau tôi đều bị Vô Danh cản lại.
“Rầm rầm!!!”
Mắt thấy bàn tay của Vô Danh sắp đánh tới trước mặt, Lạc Nguyệt bất ngờ ôm lấy cánh tay của Vô Danh kéo ngược hắn lại khiến một chưởng của Vô Danh bị lệch, đánh vỡ một cái chum nước cách tôi không đến nửa trượng. Một cái chum nước vừa to vừa nặng như thế mà có thể bị một chưởng của hắn đánh cho nát thành bột mịn.
Tôi lập tức nhân cơ hội này ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía cửa viện, cánh cửa đã bị Vô Danh đánh vỡ cho nên tôi có thể chạy thẳng ra ngoài.
“Còn muốn chạy!” Tuy rằng Vô Danh điên điên khùng khùng nhưng hắn vẫn nhớ mấy ngày này tìm tôi vất vả như nào, vậy nên hắn thấy tôi chạy khỏi tiểu viện thì gầm lên đầy giận dữ, xoay người muốn đuổi theo.
Lạc Nguyệt sắp không chống đỡ được nữa, thế nhưng khi cô ấy thấy tôi tới gần Vô Danh thì cả người cô ấy nhoáng lên, chạy đến ôm chặt Vô Danh không thả.
Ít nhiều gì Lạc Nguyệt vẫn cho tôi một cơ hội vọt ra khỏi cửa, thế nhưng ngay sau đấy tôi nghe thấy tiếng rên khẽ của Lạc Nguyệt.
Xuyên qua bức tường nát, tôi thấy Vô Danh vỗ xuống lưng Lạc Nguyệt một cái. Một chưởng của hắn có thể đánh chết một con cọp nên Lạc Nguyệt không tránh khỏi hộc máu, cô ấy biết tôi đang nhìn cô ấy qua hốc tường nên chẳng kịp lau vết máu bên khóe miệng đã ngẩng đầu lên, mỉm cười với tôi.
“Cậu chạy đi, tôi có thể tự thoát được.” Lạc Nguyệt vừa cố gắng giữ lấy Vô Danh vừa yếu ớt nói với tôi: “Chạy thật xa vào, cậu phải nhớ tìm một người có đạo hạnh cao thâm giúp cậu trừ hồn đăng trên người, bằng không chắc chắn kẻ điên này sẽ lại tìm được câu...”
Lạc Nguyệt chỉ kịp nói với tôi mấy cậu đã bị Vô Danh ném ra, cả người cô ấy đập vào vách tường nhà bếp rồi nặng nề rơi xuống đất. Thế nhưng vừa rơi xuống là cô ấy vội vàng đứng dậy, tiếp tục đấu với Vô Danh.
Thời khắc này dường như tôi đang đối mặt với chuyện khó khăn nhất trong cuộc đời mình, tôi nên đi hay là nên ở lại? Nếu như không có sự xuất hiện bất ngờ của Vô Danh có lẽ tôi sẽ không chút do dự bỏ trốn khỏi Lạc Nguyệt, thế nhưng đến giây phút sinh tử tôi lại chần chừ.
Đầu óc tôi chưa bao giờ rối ren đến vậy, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà gương mặt của Lạc Nguyệt lóe lên trong lòng tôi hàng ngàn, ngàn vạn lần. Thế nhưng trong nháy mắt tôi nhớ đến người đội mũ đen kia, chắc chắn Lạc Nguyệt không chỉ có một mình, cô ấy có liên lạc với kẻ đó nên có khi tôi ở lại mới là không tốt.
Tôi nghĩ tới đây liền dằn lòng quay đầu đi chỗ khác, hai cái chân như chết lặng chỉ biết chạy như điên. Nếu Lạc Nguyệt đã muốn tôi chạy càng xa càng tốt thì sẽ không buông Vô Danh ngay khi tôi vừa bỏ chạy, cô ấy phải tiếp tục ngăn cản Vô Danh thì tôi mới có thể trốn thật xa.
Tôi dùng hết sức mạnh của bản thân chạy ra khỏi trấn nhỏ, bầu trời vẫn còn tối đen cùng với bờ sông mịt mờ rộng lớn khiến tôi chẳng có chỗ để trốn, tôi cũng chẳng nghĩ được quá nhiều mà chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tôi chạy đến bờ sông rồi nhảy xuống, dòng nước lạnh như băng khiến tôi không kìm được mà run cả người, nhưng giữa đêm mờ mịt chỉ cần tôi nhảy xuống nước thì Vô Danh sẽ không dễ dàng tìm được tôi. Dòng nước cuốn tôi trôi theo dòng, đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một vấn đề mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Trên đời này thế nào gọi là người tốt, thế nào gọi là người xấu?
Người ta nói Ba mươi sáu bàng môn làm xằng làm bậy, táng tận lương tâm nhưng bên trong Bàng môn vẫn có một Sở Cao Niên lòng mang thiện niệm, người ta nói Thất môn Hà Phù Tử hiệp nghĩa gan dạ lại chân thật với trái tim nhiệt huyết, thế nhưng trong Thất môn vẫn tồn tại một Tống Bách Nghĩa lòng dạ nhỏ nhen, hẹp hòi.
Ai chính, ai tà, ai đúng, ai sai... Đầu óc của một đứa trẻ mười sáu tuổi đã bị vấn đề này làm cho rối bời, tôi không biết như thế nào gọi là người tốt, như thế nào là người xấu tôi cũng không biết đáp án.
Tôi không ngờ rằng tôi dùng cả đời để tìm đáp án cho câu hỏi này.
…
Tôi trôi theo dòng nước chừng nửa đêm rồi lên bờ ở một khúc ngoặt. Cả người tôi ướt sũng, gió sông thổi qua lạnh cứng cả người nhưng tôi không dám dừng lại, lên bờ rồi lại tiếp tục chạy. Trên người tôi có hồn đăng do Vô Danh để lại nên chỉ cần tôi dừng chân là hắn có thể dựa vào hồn đăng để tìm được tôi, điểm đáng chết nhất là tôi không biết phải tắt hồn đăng này như thế nào, ngay cả Lạc Nguyệt cũng chỉ có thể tạm thời che nó lại chứ không thể tắt hẳn.
Tôi chạy một mạch từ nửa đêm tới tận hừng đông không dám ngừng phút nào, dù sao tôi còn nhỏ, căn cơ không vững nên một đêm chạy liều mạng thế này đã khiến tôi kiệt sức. Khi đi ngang qua một ngôi làng, tôi mua một chút lương khô rồi xin thêm một chút nước nóng, tìm tạm một chỗ gần cửa thôn rồi vội vội vàng vàng ăn no sau đó tiếp tục chạy trốn.
Nghìn dặm trăm dặm nói ra cũng chỉ là một câu nói, thế nhưng khi thật sự làm điều đó thì mới hiểu những khổ sở trong đó. Tôi chạy một mạch về hướng nam chừng hai trăm dặm, tuy trong lòng vẫn sợ hãi nhưng tôi mệt đến không chịu nổi nữa rồi nên đành nơm nớp lo sợ tìm một chỗ nằm xuống trên bãi sông. Trong lòng tôi bồn chồn không ngừng vì tôi biết Vô Danh chạy nhanh thế nào, hai trăm dặm này không làm khó được hắn ta.
T
ôi vừa thấy Vô Danh xuất hiện là hai chân như nhũn ra, không có một đạo lý nào có thể nói với cái tên này. Vô Danh xồng xộc xông vào, khí thể hùng hổ ép tôi và Lạc Nguyệt phải lùi lại tới tận cửa phòng ngủ. Đột nhiên trước mắt tôi nhoáng lên, tiếp đó tôi thấy Lạc Nguyệt đã đứng trước mặt Vô Danh cản hắn ta lại thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bề ngoài có vẻ như Lạc Nguyệt chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, thế nhưng khi đối mặt với Vô Danh thì cô ấy lại có thể ứng đối từng chiêu của hắn.
“Tiểu Lục Nhi đi ra ngoài trước đi!”
Tôi thấy Lạc Nguyệt đã cản được Vô Danh thì lập tức muốn nhấc chân bỏ chạy, thế nhưng khi tôi mới chỉ hơi cử động thì đã vô tình nhìn thấy Lạc Nguyệt đối phó với Vô Danh dường như có chút quá sức. Vô Danh này thật sự rất lợi hại, hắn không chỉ tinh thông thuật pháp mà ngay cả võ công của hắn cũng không tầm thường, Lạc Nguyệt chỉ dựa vào thân pháp nhanh nhẹn mà có thể cản trở đối phương tạm thời, không thể duy trì được lâu.
Hai chân của tôi nặng như chì, trong đầu lập tức quên sạch chuyện Lạc Nguyệt âm thầm lừa gạt tôi mà chỉ còn lại những quan tâm chăm sóc vô cùng tận tình của cô ấy. Tôi rất muốn chạy trốn nhưng cứ thể bỏ lại Lạc Nguyệt mà bỏ chạy một mình như vậy thì tôi không làm được.
“Lo lắng cái gì?! Đi mau!” Lạc Nguyệt càng ngày càng khó chống đỡ, cô ấy là người tỉ mỉ như vậy chắc chắn không có khả năng không nghĩ đến trường hợp này. Có lẽ cô ấy sợ tôi chạy mất nhưng so với việc để tôi rơi vào tay Vô Danh thì để tôi chạy vẫn đỡ hơn.
Đầu óc của tôi mê muội, không tự chủ chạy về phía cửa viện. Vô Danh run người một cái rồi lập tức bỏ qua Lạc Nguyệt, giơ tay đánh về phía tôi. Cái tiểu viện này cũng chỉ lớn đến như vậy, dường như cả phía trước lẫn đằng sau tôi đều bị Vô Danh cản lại.
“Rầm rầm!!!”
Mắt thấy bàn tay của Vô Danh sắp đánh tới trước mặt, Lạc Nguyệt bất ngờ ôm lấy cánh tay của Vô Danh kéo ngược hắn lại khiến một chưởng của Vô Danh bị lệch, đánh vỡ một cái chum nước cách tôi không đến nửa trượng. Một cái chum nước vừa to vừa nặng như thế mà có thể bị một chưởng của hắn đánh cho nát thành bột mịn.
Tôi lập tức nhân cơ hội này ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía cửa viện, cánh cửa đã bị Vô Danh đánh vỡ cho nên tôi có thể chạy thẳng ra ngoài.
“Còn muốn chạy!” Tuy rằng Vô Danh điên điên khùng khùng nhưng hắn vẫn nhớ mấy ngày này tìm tôi vất vả như nào, vậy nên hắn thấy tôi chạy khỏi tiểu viện thì gầm lên đầy giận dữ, xoay người muốn đuổi theo.
Lạc Nguyệt sắp không chống đỡ được nữa, thế nhưng khi cô ấy thấy tôi tới gần Vô Danh thì cả người cô ấy nhoáng lên, chạy đến ôm chặt Vô Danh không thả.
Ít nhiều gì Lạc Nguyệt vẫn cho tôi một cơ hội vọt ra khỏi cửa, thế nhưng ngay sau đấy tôi nghe thấy tiếng rên khẽ của Lạc Nguyệt.
Xuyên qua bức tường nát, tôi thấy Vô Danh vỗ xuống lưng Lạc Nguyệt một cái. Một chưởng của hắn có thể đánh chết một con cọp nên Lạc Nguyệt không tránh khỏi hộc máu, cô ấy biết tôi đang nhìn cô ấy qua hốc tường nên chẳng kịp lau vết máu bên khóe miệng đã ngẩng đầu lên, mỉm cười với tôi.
“Cậu chạy đi, tôi có thể tự thoát được.” Lạc Nguyệt vừa cố gắng giữ lấy Vô Danh vừa yếu ớt nói với tôi: “Chạy thật xa vào, cậu phải nhớ tìm một người có đạo hạnh cao thâm giúp cậu trừ hồn đăng trên người, bằng không chắc chắn kẻ điên này sẽ lại tìm được câu...”
Lạc Nguyệt chỉ kịp nói với tôi mấy cậu đã bị Vô Danh ném ra, cả người cô ấy đập vào vách tường nhà bếp rồi nặng nề rơi xuống đất. Thế nhưng vừa rơi xuống là cô ấy vội vàng đứng dậy, tiếp tục đấu với Vô Danh.
Thời khắc này dường như tôi đang đối mặt với chuyện khó khăn nhất trong cuộc đời mình, tôi nên đi hay là nên ở lại? Nếu như không có sự xuất hiện bất ngờ của Vô Danh có lẽ tôi sẽ không chút do dự bỏ trốn khỏi Lạc Nguyệt, thế nhưng đến giây phút sinh tử tôi lại chần chừ.
Đầu óc tôi chưa bao giờ rối ren đến vậy, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà gương mặt của Lạc Nguyệt lóe lên trong lòng tôi hàng ngàn, ngàn vạn lần. Thế nhưng trong nháy mắt tôi nhớ đến người đội mũ đen kia, chắc chắn Lạc Nguyệt không chỉ có một mình, cô ấy có liên lạc với kẻ đó nên có khi tôi ở lại mới là không tốt.
Tôi nghĩ tới đây liền dằn lòng quay đầu đi chỗ khác, hai cái chân như chết lặng chỉ biết chạy như điên. Nếu Lạc Nguyệt đã muốn tôi chạy càng xa càng tốt thì sẽ không buông Vô Danh ngay khi tôi vừa bỏ chạy, cô ấy phải tiếp tục ngăn cản Vô Danh thì tôi mới có thể trốn thật xa.
Tôi dùng hết sức mạnh của bản thân chạy ra khỏi trấn nhỏ, bầu trời vẫn còn tối đen cùng với bờ sông mịt mờ rộng lớn khiến tôi chẳng có chỗ để trốn, tôi cũng chẳng nghĩ được quá nhiều mà chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tôi chạy đến bờ sông rồi nhảy xuống, dòng nước lạnh như băng khiến tôi không kìm được mà run cả người, nhưng giữa đêm mờ mịt chỉ cần tôi nhảy xuống nước thì Vô Danh sẽ không dễ dàng tìm được tôi. Dòng nước cuốn tôi trôi theo dòng, đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một vấn đề mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Trên đời này thế nào gọi là người tốt, thế nào gọi là người xấu?
Người ta nói Ba mươi sáu bàng môn làm xằng làm bậy, táng tận lương tâm nhưng bên trong Bàng môn vẫn có một Sở Cao Niên lòng mang thiện niệm, người ta nói Thất môn Hà Phù Tử hiệp nghĩa gan dạ lại chân thật với trái tim nhiệt huyết, thế nhưng trong Thất môn vẫn tồn tại một Tống Bách Nghĩa lòng dạ nhỏ nhen, hẹp hòi.
Ai chính, ai tà, ai đúng, ai sai... Đầu óc của một đứa trẻ mười sáu tuổi đã bị vấn đề này làm cho rối bời, tôi không biết như thế nào gọi là người tốt, như thế nào là người xấu tôi cũng không biết đáp án.
Tôi không ngờ rằng tôi dùng cả đời để tìm đáp án cho câu hỏi này.
…
Tôi trôi theo dòng nước chừng nửa đêm rồi lên bờ ở một khúc ngoặt. Cả người tôi ướt sũng, gió sông thổi qua lạnh cứng cả người nhưng tôi không dám dừng lại, lên bờ rồi lại tiếp tục chạy. Trên người tôi có hồn đăng do Vô Danh để lại nên chỉ cần tôi dừng chân là hắn có thể dựa vào hồn đăng để tìm được tôi, điểm đáng chết nhất là tôi không biết phải tắt hồn đăng này như thế nào, ngay cả Lạc Nguyệt cũng chỉ có thể tạm thời che nó lại chứ không thể tắt hẳn.
Tôi chạy một mạch từ nửa đêm tới tận hừng đông không dám ngừng phút nào, dù sao tôi còn nhỏ, căn cơ không vững nên một đêm chạy liều mạng thế này đã khiến tôi kiệt sức. Khi đi ngang qua một ngôi làng, tôi mua một chút lương khô rồi xin thêm một chút nước nóng, tìm tạm một chỗ gần cửa thôn rồi vội vội vàng vàng ăn no sau đó tiếp tục chạy trốn.
Nghìn dặm trăm dặm nói ra cũng chỉ là một câu nói, thế nhưng khi thật sự làm điều đó thì mới hiểu những khổ sở trong đó. Tôi chạy một mạch về hướng nam chừng hai trăm dặm, tuy trong lòng vẫn sợ hãi nhưng tôi mệt đến không chịu nổi nữa rồi nên đành nơm nớp lo sợ tìm một chỗ nằm xuống trên bãi sông. Trong lòng tôi bồn chồn không ngừng vì tôi biết Vô Danh chạy nhanh thế nào, hai trăm dặm này không làm khó được hắn ta.
Bình luận facebook