• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 97 - Chương 97CẨN THẬN MẤY CŨNG CÓ SƠ SÓT

Chương 97CẨN THẬN MẤY CŨNG CÓ SƠ SÓT

N



ếu như trên người tôi có thứ đáng giá khiến người khác thèm muốn thì cũng chỉ có Tục Mệnh Đồ thôi. Người mơ ước thứ này không phải chỉ một hai người, dẫu sao Tục Mệnh Đồ cũng có thể cho người ta thêm một cái mạng mà.



Thế nhưng hiển nhiên là Lạc Nguyệt thông minh hơn người khác một chút, cô ấy biết không thể cắt phăng Tục Mệnh Đồ trên người tôi xuống là người khác có thể sử dụng được cho nên sau khi biết thân phận của tôi vẫn rất bình tĩnh, không lộ ra chút khác thường nào.



Tôi không biết là mắt của tôi có vấn đề hay là đầu óc có vấn đề mà khi tôi nhìn Lạc Nguyệt vẫn không cảm thấy cô ấy là loại con gái âm trầm ác độc như vậy, thế nhưng cuộc đối thoại của cô ấy với người đội mũ đen kia tôi đã nghe thấy rõ ràng.



Chúng tôi ngồi xe ngựa vòng quanh thôn cả buổi chiều, lúc chạng vạng về đến nhà Lạc Nguyệt giúp tôi nấu thuốc, cô ấy nói bệnh cảm của tôi đã tốt rồi chỉ cần uống thuốc hai lần nữa là khỏi hẳn.



Thuốc nấu xong tôi không dám uống, lần này vẫn lén lút nhổ ra như lần trước. Trong thuốc vẫn có một thứ mùi là lạ xen lẫn mùi thuốc đông y nồng nặc, có lẽ loại thuốc Lạc Nguyệt thêm vào này sẽ khiến tôi ngủ đến thiên hôn địa ám, sét đánh bên tai cũng không tỉnh lại.



Lạc Nguyệt thấy tôi uống xong liền dặn tôi nghỉ ngơi cho tốt, tôi nằm trên giường biết nửa đêm cô ấy sẽ tới nên tôi ngoan ngoãn chờ xem rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì.



Quả nhiên chừng hơn một canh giờ sau Lạc Nguyệt tới, đầu tiên là gọi tôi mấy câu rồi lật mí mắt của tôi thăm dò, xác định tôi hoàn toàn không có phản ứng. Tiếp đó Lạc Nguyệt lấy một thứ gì đó đặt cách mi tâm của tôi chừng hai đốt ngón tay, nhẹ nhàng gạt tóc của tôi ra.



Tôi không biết cô ấy muốn làm cái gì mà cũng không dám lộn xộn, sau đó tôi cảm thấy có thứ gì đó trong đầu tôi đang bị kéo ra. Lạc Nguyệt làm rất nhẹ tay lại cẩn thận, cô ấy đè một đầu ngón tay lên da đầu của tôi khiến tôi không cảm thấy không đau không ngứa cũng không có cảm giác gì đặc biệt.



Lạc Nguyệt nhấn một cái rồi thu tay về, sau đó đắp chăn cho tôi rồi lén lút đi ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh, chắc hẳn cô ấy đã đi ngủ rồi.



Nửa ngày sau tôi mới dám đưa tay lên đầu sờ sờ, nếu không tận mắt chứng kiến hành động của Lạc Nguyệt thì có lẽ tôi không hề biết trong đầu mình có thứ gì đó. Tôi sờ sờ hai cái liền cảm thấy chỗ Lạc Nguyệt vừa động vào có một cục máu đông nho nhỏ.



Cái thứ này nằm trên da đầu của người ta chỉ lớn chừng hạt đậu xanh, trên bề mặt có những hình khắc giống như bùa chú.



Tôi nhíu mày, lúc đầu tôi định trốn dưới sự chăm sóc của Lạc Nguyệt nhưng xem tình hình lúc này thì tôi có chút chột dạ. Nhất định tôi phải đề phòng cô ấy, có lẽ cô ấy có rất nhiều mấy trò vặt vãnh cho nên nếu tôi không cẩn thận thì về lâu dài sẽ thành bất lợi cho tôi.



Tôi lăn qua lộn lại trên giường nghĩ cách, xem ra tôi phải tìm một kế sách thoát thân thôi cho dù sau khi trốn được tôi cũng phải nhịn không đi tìm đám Bàng Độc.



Ngày hôm sau tôi bần thần đến tận buổi trưa mới rời giường, Lạc Nguyệt đưa cơm tới, tôi liền thử dò xét xem lúc nào cô ta định quay về Bách Xuyên.



“Không vội, Tiểu Lục Nhi không biết đó thôi, quan lại của thành Bách Xuyên đều là kẻ tham ô không hoàn thành trách nhiệm. Trong thanh lâu có người chết thì những người có mặt lúc đó đều bị bọn họ bắt đi tra hỏi từng người một, nếu không kiếm chút tài vật thì sẽ không thả người cho nên việc này muốn kết thúc cũng phải một, hai tháng thì mới xong được.” Lạc Nguyệt nhẹ nhàng cắn đũa, đôi mắt đột nhiên sáng lên: “Cậu muốn về nhà sao? Đằng nào bây giờ tôi cũng không về thành Bách Xuyên được thì chẳng thà tôi về nhà cậu nhé, cứ ở đây tôi không buồn bực chết thì cũng ngộp chết mất thôi, cứ coi như tôi ra ngoài chơi một chuyến!”



“Cái này... cái này...” Tôi cười khan hai tiếng, quả nhiên Lạc Nguyệt không tính thả tôi đi, thế nhưng tôi cũng không có ý định từ chối, từ đây lên phía bắc đường xá xa xôi chắc chắn sẽ có cơ hội để tôi chạy trốn: “Được, nhưng chỗ tôi là thâm sơn cùng cốc, phân chim cũng không có! Mỹ nhân như tiên nữ giống cô chắc chắn sẽ bị bọn họ dòm ngó đấy.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



“Cậu nói thật đi.” Lạc Nguyệt cầm đũa, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Tôi có đẹp không?”



“Đẹp.” Tôi gật đầu, trên mặt không thể hiện cái gì nhưng trong lòng lại tiếc thương không thôi. Lạc Nguyệt rất đẹp nhưng tâm cơ của cô ấy quá sâu.



“Đẹp thì cậu nhìn nhiều vào, phụ nữ đều thích được đàn ông khen mình xinh đẹp.” Lạc Nguyệt đặt đũa xuống, chống cằm nói tiếp: “Tôi biết cậu là người lương thiện, mấy ngày nay cậu rất lịch sự với tôi nên cậu không phải loại ăn chơi chỉ biết khinh bạc người khác.”



“Cô là tiên nữ còn tôi thì là cái gì chứ? Tôi chỉ là một thằng nhóc nhà nghèo ở bãi sông thôi, khác nhau như trời với đất.” Tôi mỉm cười, nói tiếp: “Chẳng phải có cái câu gì mà chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể với gì gì đó sao.”



“Cái miệng này ngọt quá đi.” Lạc Nguyệt bật cười, tôi cảm thấy nụ cười này của cô ấy không phải vì cô ấy đang vui vẻ mới cười mà nó cứ mang theo một cảm giác thê lương, buồn mang mác.



Ngày hôm sau, Lạc Nguyệt bắt đầu thu dọn đồ đạc định theo tôi “về nhà”. Thế nhưng chiếc xe ngựa duy nhất ở đây đã bị người khác thuê đến tận hai ngày sau mới quay về, chúng tôi không còn cách nào khác chỉ có thể chờ thêm chút nữa.



Hai ngày trôi qua nhanh như gió thoảng, đêm hôm ấy Lạc Nguyệt thu dọn mọi thứ xong xuôi, chỉ chờ tới khi trời sáng là xe ngựa sẽ qua đây đón chúng tôi.



“Trời hơi lạnh nên tôi đã giúp cậu khâu lại áo khoác ngắn này, tôi cũng làm dày một chút nên cậu thử xem có vừa hay không.”



Tôi nhận lấy áo từ tay Lạc Nguyệt, cảm giác trong lòng khó mà nói được thành lời. Qua mấy ngày ở chung, tôi đã biết thừa cô ấy có mưu đồ bất chính, thế nhưng Lạc Nguyệt lại biết nóng biết lạnh, vô cùng quan tâm chăm sóc tôi, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ có lẽ tình cảm của Lạc Nguyệt là thật.



“Vừa lắm, vừa lắm!” Tôi khoác áo lên, giả bộ ho khan một tiếng không để Lạc Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của mình.



“Rầm!!!”



Lạc Nguyệt chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa của tiểu viện đã bị phá tung, ván cửa rơi xuống khiến bụi đất bay mù mịt. Tôi giật mình quay đầu nhìn sang, qua màn khói bụi dày đặc vẫn có thể trông thấy người tới chính là Vô Danh.



Trong khoảnh khắc tôi đột nhiên nhớ ra trên người tôi có hồn đăng do Vô Danh để lại, trước giờ vẫn nhờ Lạc Nguyệt che giấu để Vô Danh không tìm ra. Thế nhưng chính tay tôi đã gỡ cái miếng nhỏ cỡ hạt đậu khắc đầy bùa chú xuống được hai, ba ngày rồi, hiển nhiên Vô Danh có thể tìm tới đây.



“Nhãi con!” Vô Danh thấy tôi, hai mắt hắn ta đỏ rực: “Mày bỏ đi như thế là muốn độc chiếm chiếc quan tài kia đúng không?!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom