Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99 - Chương 99KINH SỢ ĐÁNH LUI KẺ ĐỊCH
Chương 99KINH SỢ ĐÁNH LUI KẺ ĐỊCH
T
ôi thấp thỏm nằm nghỉ trên một bãi đất hoang, có lẽ do chạy trốn khiến tôi kiệt sức nên dần dần lịm đi.
Đến khi tỉnh lại tôi cũng chẳng rõ mình đã ngủ bao lâu, bầu trời tối đen cùng những cơn gió đêm mát lạnh thổi tới khiến tôi vô thức kéo chặt áo trên người. Vừa chạm đến áo tôi lại nhớ tới Lạc Nguyệt, cái áo dày dặn chắn gió này của tôi là do đích thân cô ấy làm, trong túi áo còn chu đáo để một túi tiền nho nhỏ có chừng mười đồng đại dương.
Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi? Liệu đã thoát được khỏi Vô Danh chưa?
Tôi mờ mịt bước đi trong đêm tối thăm thẳm, tình cảnh của tôi bây giờ khiến tôi luôn hoảng sợ như đang bước đi trên miếng băng mỏng, vừa không được tìm đám Bàng Độc lại không thể ngừng lại nghỉ ngơi quá lâu. Lạc Nguyệt từng nói phải là người có đạo hạnh cao thâm mới có thể tắt được hồn đăng Vô Danh để lại trên người tôi, thế nhưng tôi chẳng biết phải đi đâu để tìm một người đạo hạnh cao thâm.
Đi mãi đi mãi, tôi cứ men theo bờ sông mà đi để nếu có chuyện xảy ra tôi có thể nhảy xuống sông mà trốn. Tuy rằng dưới sông cũng nguy hiểm nhưng dù sao nó vẫn an toàn hơn trên bờ, khả năng bơi lội của tôi cũng không tệ. Tôi mơ hồ cảm thấy bây giờ phải trốn thật xa, như vậy tôi mới có thời gian để nghĩ cách xử lý hồn đăng trên người mình.
Đi dọc theo bờ sông chừng nửa canh giờ, tôi rảo bước nhanh hơn nhưng đúng lúc ấy tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng mình như có cây gai đâm vào khiến tôi vô cùng khó chịu. Đây không phải điềm báo tốt cho nên tôi lập tức quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, chỗ này cực kì hoang vắng, trước không làng sau không xóm, tôi nhìn một vòng cũng không nhìn thấy ai.
Có lẽ tôi đang như chim sợ cành cong, bị Vô Danh dọa sợ đến mất mật nên chỉ một chút gió thổi cây lay đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cứ thế này có khi Vô Danh còn chưa kịp đuổi theo thì tôi đã chết vì sợ rồi.
“Rào!!!”
Trong lúc tôi đang tự trấn an mình thì đột nhiên có một bóng người lao ra từ trong nước, người này theo dòng nước trôi đi rồi trôi tới vùng nước cạn. Trái tim vừa mới thả lỏng của tôi lập tức dâng lên tận họng, chỉ cần liếc mắt tôi đã có thể nhận ra người kia chính là Vô Danh!
Trong lòng tôi kêu khổ không thôi, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, Vô Danh đã đuổi kịp tôi rồi!
Vô Danh đang đứng ở chỗ nước cao đến eo hắn cho nên hành động chắc chắn không tiện, tôi không nói gì lập tức co chân chạy thật nhanh hết sức có thể. Tôi chạy được chừng mười trượng thì Vô Danh cũng lên bờ.
Chân của Vô Danh rất nhanh, tuy tôi chạy như đòi mạng nhưng chẳng bao lâu sau hắn đã tới gần tôi rồi. Lúc này tôi không chỉ sợ mà còn cảm thấy bất đắc dĩ, kẻ này điên điên khùng khùng không nói lý nên không thể nói chuyện được.
“Mày muốn độc chiếm quan tài đá lại còn tìm người giết tao!” Vô Danh đuổi theo rất nhanh, bất tri bất giác chỉ cách tôi mấy bước chân, hắn quát: “Không thể giữ mày lại được!”
Tôi không giải thích bởi có giải thích hắn cũng không tin nên chỉ có thể cắm đầu chạy tiếp. Thế nhưng dẫu cho tôi cố gắng đến thế nào thì tốc độ cũng chỉ đến thế, Vô Danh chỉ còn cách tôi chừng năm, sáu trượng mà thôi, có lẽ sẽ đuổi kịp tôi ngay tức khắc.
Hết cách, tôi đành phải đổi hướng chạy về phía sông, định bụng tìm một chỗ nào đó để nhảy xuống.
“Rào, rào…”
Vô Danh đã gần đuổi kịp tôi thì đột nhiên mặt nước sôi sục, một cái bóng to lớn nhảy lên rồi nặng nề đè xuống người Vô Danh. Tôi không ngờ rằng sẽ có chuyện này xảy ra nên ngoái đầu nhìn lại, hóa ra thứ vừa lao lên khỏi mặt nước là một chiếc quan tài đá.
Vô Danh vẫn luôn tìm quan tài đá, chiếc quan tài này xuất hiện là hắn ta lập tức bỏ mặc tôi sang một bên để tập trung đối phó với chiếc quan tài. Quan tài đá này nặng như núi, Vô Danh hơi lăn người thừa lúc chiếc quan tài rơi xuống lập tức vỗ một cái thật mạnh lên quan tài.
Tôi biết một cái vỗ này của hắn mạnh cỡ nào, thế nhưng chiếc quan tài bị vỗ một cái mà vẫn không thèm phản ứng, ngay cả cánh tay của Vô Danh cũng bất giác run lên.
Đến khi chiếc quan tài lăn xuống đất tôi mới nhìn thấy một nửa bị che đi của nó, hoa văn trên chiếc quan tài đá này không giống với cái hoa văn trên cái quan tài mà Vô Danh tìm kiếm.
“Tao muốn hàng long phục hổ!” Vô Danh đánh về phía cái quan tài. Có lẽ lần trước mơ hồ có tiếng hổ gầm phát ra từ quan tài đá cho nên Vô Danh thật sự tin rằng trong quan tài có một con hổ sặc sỡ.
“Rầm, rầm”
Vô Danh còn chưa kịp nhảy tới trước mặt quan tài thì đột nhiên có một bóng người lao ra khỏi quan tài, người này nhìn chẳng khác gì một cái cọc gỗ, cứng ngắc nhưng vô cùng nhanh nhẹn. Có thể nói Vô Danh là người lợi hại nhất mà tôi từng gặp thế nhưng người trong quan tài vừa ra tay đã khiến hắn phải lùi lại mấy bước.
Mãi đến lúc này tôi mới thấy rõ cái người vừa nhảy ra khỏi quan tài đá không phải ai khác mà chính là lão quỷ gầy. Chẳng hiểu sao sự xuất hiện của quỷ gầy lại khiến tôi yên tâm hơn một chút, tôi và quỷ gầy từng có qua lại với nhau, nhìn âm trầm đáng sợ như vậy nhưng quỷ gầy chưa từng làm tôi bị thương, trái lại còn tặng cho tôi một miếng Hắc kim gỗ đào. Lúc quỷ gầy còn sống là một nhân vật có đại thần thông cho nên chắc chắn có thể thắng được Vô Danh.
“Là ai dám cản đường tao! Mau tránh ra!” Vô Danh vừa nhìn thấy quỷ gầy thì ngơ ngác, hắn vẫn cho rằng trong quan tài có một con hổ nhưng ai ngờ lại có một con người gầy đét như quỷ.
Quỷ gầy đứng thẳng bên cạnh quan tài, đôi mắt xám xịt nhìn thẳng vào Vô Danh. Vốn dĩ Vô Danh còn định xông tới đánh một trận nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt của quỷ gầy thì lập tức khựng lại.
Sinh tiền quỷ gầy là một người vô cùng mạnh, sau khi chết vẫn luôn đi theo Thi đạo. Trước khi Vô Danh hóa điên cũng từng tiếp xúc với những thứ vô cùng quan trọng của Đạo môn, cho nên dù lúc này hắn điên khùng nhưng kiến thức đã từng học vẫn còn, là một cao thủ hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra quỷ gầy không phải hạng dễ nhằn.
Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy, dường như trong đôi mắt xám xịt của quỷ gầy tỏa ra một chút ánh sáng đỏ. Đây là dấu hiệu của người đã vào Thi đạo lâu năm, chắc chắn Vô Danh có thể nhận ra được. Quả nhiên Vô Danh chần chừ, có chút nao núng không những không dám tiến lên mà mơ hồ lùi về phía sau. Vietwriter.vn
Tiếp đó hai mắt của quỷ gầy trở nên đỏ rực, toàn thân tỏa ra một loại sát khí cùng khí thế khiến người ta khó mà kháng cự.
Vô Danh đột nhiên xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh như mọi khi nên chỉ trong chớp mắt anh ta đã cách chúng tôi gần hai mươi trượng. Quỷ gầy không đuổi theo, mãi cho tới khi Vô Danh biến mất không thấy bóng dáng đâu thì mới xoay người, hai cái chân gầy như cà kheo đi về phía tôi.
Tôi không chạy, tôi biết nếu quỷ gầy muốn hại tôi, vậy tôi có chạy cũng không thoát nên tôi chỉ đứng im đó nhìn nó tới gần.
Quỷ gầy đi tới trước mặt tôi rồi dừng lại, thứ ánh sáng đỏ như máu trong mắt nó đã tan sạch trở lại vẻ xám xịt như mọi khi. Chẳng hiểu sao mà ngay lúc đấy tôi lại đột nhiên cảm thấy trong ánh mắt quỷ gầy nhìn tôi có thứ gì đó như là sự thương hại.
T
ôi thấp thỏm nằm nghỉ trên một bãi đất hoang, có lẽ do chạy trốn khiến tôi kiệt sức nên dần dần lịm đi.
Đến khi tỉnh lại tôi cũng chẳng rõ mình đã ngủ bao lâu, bầu trời tối đen cùng những cơn gió đêm mát lạnh thổi tới khiến tôi vô thức kéo chặt áo trên người. Vừa chạm đến áo tôi lại nhớ tới Lạc Nguyệt, cái áo dày dặn chắn gió này của tôi là do đích thân cô ấy làm, trong túi áo còn chu đáo để một túi tiền nho nhỏ có chừng mười đồng đại dương.
Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi? Liệu đã thoát được khỏi Vô Danh chưa?
Tôi mờ mịt bước đi trong đêm tối thăm thẳm, tình cảnh của tôi bây giờ khiến tôi luôn hoảng sợ như đang bước đi trên miếng băng mỏng, vừa không được tìm đám Bàng Độc lại không thể ngừng lại nghỉ ngơi quá lâu. Lạc Nguyệt từng nói phải là người có đạo hạnh cao thâm mới có thể tắt được hồn đăng Vô Danh để lại trên người tôi, thế nhưng tôi chẳng biết phải đi đâu để tìm một người đạo hạnh cao thâm.
Đi mãi đi mãi, tôi cứ men theo bờ sông mà đi để nếu có chuyện xảy ra tôi có thể nhảy xuống sông mà trốn. Tuy rằng dưới sông cũng nguy hiểm nhưng dù sao nó vẫn an toàn hơn trên bờ, khả năng bơi lội của tôi cũng không tệ. Tôi mơ hồ cảm thấy bây giờ phải trốn thật xa, như vậy tôi mới có thời gian để nghĩ cách xử lý hồn đăng trên người mình.
Đi dọc theo bờ sông chừng nửa canh giờ, tôi rảo bước nhanh hơn nhưng đúng lúc ấy tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng mình như có cây gai đâm vào khiến tôi vô cùng khó chịu. Đây không phải điềm báo tốt cho nên tôi lập tức quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, chỗ này cực kì hoang vắng, trước không làng sau không xóm, tôi nhìn một vòng cũng không nhìn thấy ai.
Có lẽ tôi đang như chim sợ cành cong, bị Vô Danh dọa sợ đến mất mật nên chỉ một chút gió thổi cây lay đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cứ thế này có khi Vô Danh còn chưa kịp đuổi theo thì tôi đã chết vì sợ rồi.
“Rào!!!”
Trong lúc tôi đang tự trấn an mình thì đột nhiên có một bóng người lao ra từ trong nước, người này theo dòng nước trôi đi rồi trôi tới vùng nước cạn. Trái tim vừa mới thả lỏng của tôi lập tức dâng lên tận họng, chỉ cần liếc mắt tôi đã có thể nhận ra người kia chính là Vô Danh!
Trong lòng tôi kêu khổ không thôi, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, Vô Danh đã đuổi kịp tôi rồi!
Vô Danh đang đứng ở chỗ nước cao đến eo hắn cho nên hành động chắc chắn không tiện, tôi không nói gì lập tức co chân chạy thật nhanh hết sức có thể. Tôi chạy được chừng mười trượng thì Vô Danh cũng lên bờ.
Chân của Vô Danh rất nhanh, tuy tôi chạy như đòi mạng nhưng chẳng bao lâu sau hắn đã tới gần tôi rồi. Lúc này tôi không chỉ sợ mà còn cảm thấy bất đắc dĩ, kẻ này điên điên khùng khùng không nói lý nên không thể nói chuyện được.
“Mày muốn độc chiếm quan tài đá lại còn tìm người giết tao!” Vô Danh đuổi theo rất nhanh, bất tri bất giác chỉ cách tôi mấy bước chân, hắn quát: “Không thể giữ mày lại được!”
Tôi không giải thích bởi có giải thích hắn cũng không tin nên chỉ có thể cắm đầu chạy tiếp. Thế nhưng dẫu cho tôi cố gắng đến thế nào thì tốc độ cũng chỉ đến thế, Vô Danh chỉ còn cách tôi chừng năm, sáu trượng mà thôi, có lẽ sẽ đuổi kịp tôi ngay tức khắc.
Hết cách, tôi đành phải đổi hướng chạy về phía sông, định bụng tìm một chỗ nào đó để nhảy xuống.
“Rào, rào…”
Vô Danh đã gần đuổi kịp tôi thì đột nhiên mặt nước sôi sục, một cái bóng to lớn nhảy lên rồi nặng nề đè xuống người Vô Danh. Tôi không ngờ rằng sẽ có chuyện này xảy ra nên ngoái đầu nhìn lại, hóa ra thứ vừa lao lên khỏi mặt nước là một chiếc quan tài đá.
Vô Danh vẫn luôn tìm quan tài đá, chiếc quan tài này xuất hiện là hắn ta lập tức bỏ mặc tôi sang một bên để tập trung đối phó với chiếc quan tài. Quan tài đá này nặng như núi, Vô Danh hơi lăn người thừa lúc chiếc quan tài rơi xuống lập tức vỗ một cái thật mạnh lên quan tài.
Tôi biết một cái vỗ này của hắn mạnh cỡ nào, thế nhưng chiếc quan tài bị vỗ một cái mà vẫn không thèm phản ứng, ngay cả cánh tay của Vô Danh cũng bất giác run lên.
Đến khi chiếc quan tài lăn xuống đất tôi mới nhìn thấy một nửa bị che đi của nó, hoa văn trên chiếc quan tài đá này không giống với cái hoa văn trên cái quan tài mà Vô Danh tìm kiếm.
“Tao muốn hàng long phục hổ!” Vô Danh đánh về phía cái quan tài. Có lẽ lần trước mơ hồ có tiếng hổ gầm phát ra từ quan tài đá cho nên Vô Danh thật sự tin rằng trong quan tài có một con hổ sặc sỡ.
“Rầm, rầm”
Vô Danh còn chưa kịp nhảy tới trước mặt quan tài thì đột nhiên có một bóng người lao ra khỏi quan tài, người này nhìn chẳng khác gì một cái cọc gỗ, cứng ngắc nhưng vô cùng nhanh nhẹn. Có thể nói Vô Danh là người lợi hại nhất mà tôi từng gặp thế nhưng người trong quan tài vừa ra tay đã khiến hắn phải lùi lại mấy bước.
Mãi đến lúc này tôi mới thấy rõ cái người vừa nhảy ra khỏi quan tài đá không phải ai khác mà chính là lão quỷ gầy. Chẳng hiểu sao sự xuất hiện của quỷ gầy lại khiến tôi yên tâm hơn một chút, tôi và quỷ gầy từng có qua lại với nhau, nhìn âm trầm đáng sợ như vậy nhưng quỷ gầy chưa từng làm tôi bị thương, trái lại còn tặng cho tôi một miếng Hắc kim gỗ đào. Lúc quỷ gầy còn sống là một nhân vật có đại thần thông cho nên chắc chắn có thể thắng được Vô Danh.
“Là ai dám cản đường tao! Mau tránh ra!” Vô Danh vừa nhìn thấy quỷ gầy thì ngơ ngác, hắn vẫn cho rằng trong quan tài có một con hổ nhưng ai ngờ lại có một con người gầy đét như quỷ.
Quỷ gầy đứng thẳng bên cạnh quan tài, đôi mắt xám xịt nhìn thẳng vào Vô Danh. Vốn dĩ Vô Danh còn định xông tới đánh một trận nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt của quỷ gầy thì lập tức khựng lại.
Sinh tiền quỷ gầy là một người vô cùng mạnh, sau khi chết vẫn luôn đi theo Thi đạo. Trước khi Vô Danh hóa điên cũng từng tiếp xúc với những thứ vô cùng quan trọng của Đạo môn, cho nên dù lúc này hắn điên khùng nhưng kiến thức đã từng học vẫn còn, là một cao thủ hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra quỷ gầy không phải hạng dễ nhằn.
Hai người họ cứ nhìn nhau như vậy, dường như trong đôi mắt xám xịt của quỷ gầy tỏa ra một chút ánh sáng đỏ. Đây là dấu hiệu của người đã vào Thi đạo lâu năm, chắc chắn Vô Danh có thể nhận ra được. Quả nhiên Vô Danh chần chừ, có chút nao núng không những không dám tiến lên mà mơ hồ lùi về phía sau. Vietwriter.vn
Tiếp đó hai mắt của quỷ gầy trở nên đỏ rực, toàn thân tỏa ra một loại sát khí cùng khí thế khiến người ta khó mà kháng cự.
Vô Danh đột nhiên xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh như mọi khi nên chỉ trong chớp mắt anh ta đã cách chúng tôi gần hai mươi trượng. Quỷ gầy không đuổi theo, mãi cho tới khi Vô Danh biến mất không thấy bóng dáng đâu thì mới xoay người, hai cái chân gầy như cà kheo đi về phía tôi.
Tôi không chạy, tôi biết nếu quỷ gầy muốn hại tôi, vậy tôi có chạy cũng không thoát nên tôi chỉ đứng im đó nhìn nó tới gần.
Quỷ gầy đi tới trước mặt tôi rồi dừng lại, thứ ánh sáng đỏ như máu trong mắt nó đã tan sạch trở lại vẻ xám xịt như mọi khi. Chẳng hiểu sao mà ngay lúc đấy tôi lại đột nhiên cảm thấy trong ánh mắt quỷ gầy nhìn tôi có thứ gì đó như là sự thương hại.
Bình luận facebook