Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101 - Chương 101ĐẠO QUÁN
Chương 101ĐẠO QUÁN
T
rong lòng tôi vô cùng buồn bực nhưng chuyện đến nước này thì đầu óc tôi cũng đã thông minh hơn trước rất nhiều, vừa cúi đầu liền thấy cái áo mới đang mặc trên người... Lạc Nguyệt!!!
Gương mặt của Lạc Nguyệt hiện lên trong lòng tôi, tôi biết quá nửa mục đích của Lạc Nguyệt chính là Tục Mệnh Đồ nhưng Vô Danh đã vô tình cản trở kế hoạch của cô ấy. Thế nhưng Lạc Nguyệt là người cẩn thận như vậy có lẽ đã nghĩ tới mọi trường hợp có thể xảy ra nên chắc chắn bộ quần áo mới này có vấn đề. Vô Danh có thể lén để lại hồn đăng trên người tôi chẳng lẽ Lạc Nguyệt lại không thể động tay động chân vào bộ quần áo này được sao?
Lúc này tôi đã hối hận đến phát điên lập tức cởi bộ đồ trên người xuống ném đi, cho dù vậy nhưng tới tận bây giờ mới phát hiện cũng đã muộn rồi. Đám người kia chỉ để lại hai người trông ngựa còn toàn bộ những người khác đều nhảy xuống đuổi theo tôi.
Có vẻ như tốc độ chạy của tôi đã được tôi luyện nhờ vào việc chạy trốn Vô Danh, hiện giờ nhanh đến khác thường. Lần đầu tiên tôi tới nơi đây nên không quen thuộc địa hình chỉ biết cắm đầu chạy bừa thật nhanh cho tới khi tôi chạy tới một vùng núi.
Xung quanh nơi đây đồi núi trập trùng, tuy không cao nhưng các ngọn núi nối nhau liên tiếp. Tôi trèo qua hai ngọn núi nhỏ, đám người đuổi theo tôi đều là mấy kẻ có sức khỏe hơn người nên không hề bị tôi bỏ lại.
Tôi trèo qua một ngọn núi đến đường đèo nối với ngọn núi tiếp theo, nếu bắt tôi trèo thêm một ngọn núi nữa thì chắc chắn tôi không chịu nổi cho nên đành vòng qua đường mòn mà chạy. Đường mòn quanh co khúc khuỷu, chạy chừng bốn, năm mươi trượng mà đã quẹo đi quẹo lại, sau đó tôi nhìn thấy một con đường mòn lên núi cách đó không xa.
Con đường mòn này hoàn toàn khác với những con đường khác, nó được lát đá mà ngay giữa đường mòn có một người đang đứng.
Mắt của tôi rất tinh cho nên vừa thấy bóng người là tâm tình của tôi chẳng biết nên miêu tả thế nào, người đang đứng đó chính là Hoàng Tam Nhi. Nhìn dáng vẻ của anh ta thì hình như là mới ăn cơm xong nên ra ngoài tản bộ, nghênh ngang đứng giữa đường cầm tăm xỉa răng.
“Hoàng Tam Nhi!!!” Tôi thấy anh ta cứ như thấy người nhà, vội vàng xông thẳng tới.
“Ai?! Ai?!” Hoàng Tam Nhi vừa quay đầu lại thấy tôi đang lao tới thì con mắt suýt nữa rớt ra ngoài, bàng hoàng nói: “Sao chú em lại chạy tới đây thế này?”
“Đừng nói nhảm! Đằng sau có người đang đuổi theo tôi!”
“Có người đuổi theo?” Hoàng Tam Nhi là con người trượng nghĩa nên vừa nghe thế đã ưỡn ngực, kéo tôi ra đằng sau: “Có anh mày ở đây đảm bảo chú em không mất cọng lông nào!”
Hoàng Tam Nhi vừa nói xong thì đám người kia vừa vặn đuổi tới, dáng vẻ huênh hoang của anh ta lập tức trở nên đen thui.
“Người anh em, sao cậu không nói rõ ràng có nhiều người đuổi theo cậu như vậy?”
“Ý của anh là nếu ít người đuổi theo tôi thì anh lo còn có nhiều người thì anh mặc kệ?”
“Cậu xem cậu nói cái gì vậy chứ? Tôi là hạng người như thế đấy à?” Hoàng Tam Nhi cố gắng đứng thẳng người, ra vẻ cản đường: “Là ai xông tới đây?! Có biết đây là địa bàn của ai không mà dám tới đây diễu võ dương oai...”
“Hả?” Đám người đuổi theo tôi thấy Hoàng Tam Nhi thì ngây ra, sau đó cao giọng chỉ vào anh ta: “Chính là cái tên này! Chính nó đã trộm mất thủy hóa* của chúng ta!”
(*) Thủy hóa: hàng buôn lậu không qua nhập khẩu chính quy, hàng hóa được lái buôn bọc túi nilon thật kỹ rồi thả theo dòng nước để tránh bị kiểm tra.
Bình thường Hoàng Tam Nhi làm việc rất cẩn thận thế nhưng nếu anh ta thấy thứ gì đáng giá nhất định sẽ táy máy tay chân, mặc kệ đó là đồ của Ba mươi sáu bàng môn hay Bài giáo, thậm chí ngay cả “hàng” ở trong hang ổ của Sa bang thì anh ta liều chết cũng phải trộm cho bằng được.
“Vậy bắt cả hai đứa!”
Tôi không biết ai là người treo thưởng một ngàn đồng đại dương nhưng trong thời khắc này hình ảnh của tôi trong mắt đám người kia chính là những đồng bạc sáng lấp lánh. Hoàng Tam Nhi từng đắc tội với bọn họ nên hai bên chẳng buồn thương lượng gì hết.
“Chạy!!!” Hoàng Tam Nhi lập tức quay đầu chạy lên núi, tôi đoán anh ta có lẽ sẽ thông thạo địa thế nơi đây nên chẳng nói hai lời đã cắm đầu chạy theo.
Đường núi được lát đá xanh nên chạy không quá tốn sức, tôi và Hoàng Tam Nhi còn nhanh hơn thỏ, chạy một mạch từ chân núi tới sườn núi.
“Người anh em, cậu được lắm!” Hoàng Tam Nhi mệt đến thở không ra hơi nhưng vẫn không quên nói nhảm: “Mấy ngày không gặp mà tốc độ của cậu càng ngày càng nhanh đấy.”
Tôi không thèm phản ứng lại anh ta, vừa nói xong thì con đường trải đá kết thúc, giữa sườn núi có một đạo quán nho nhỏ không biết đã hoang vắng từ bao giờ, không có đèn nhang, đổ nát rất thê lương.
“Vào đi!” Hoàng Tam Nhi đẩy tôi một cái vào trong đạo quán. Một khoảnh khắc chần chừ như vậy đã kịp để đám người đằng sau đuổi kịp, bọn chúng lấy dao ra chém về phía Hoàng Tam Nhi. Hoàng Tam Nhi vọt vào đồng thời hét lớn: “Cậu ơi! Cậu ơi, có người muốn giết cháu!!!”
“Lại còn gọi viện binh nữa à! Mày có biết bọn tao là ai không?!” Gã cầm đầu dáng người xốc vác, cầm đao không nói năng gì đã chém mạnh xuống: “Hôm nay cho dù ông trời có tới cũng không cứu được mày đâu!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoàng Tam Nhi tránh trước tránh sau, bị ép trái ép phải, hai con dao sáng loáng đâm lia lịa. Ngay lúc tình hình gần như không xong thì đột nhiên có một tấm phù màu vàng không biết từ đâu bay vèo tới.
Lá bùa bình thường đều rất nhẹ, thế nhưng lá bùa này dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng đến đỉnh đầu của hai gã đang tấn công Hoàng Tam Nhi.
“Oành, oành…”
Lá bùa màu vàng nổ tung, tro giấy cháy đỏ bay tán loạn trong không khí mơ hồ tạo thành hình một con rồng cùng một con hổ. Cái bóng kia như có như không, dường như còn mang theo cả tiếng hổ gầm rồng ngâm lao về phía hai tên cao to, ép bọn chúng phải lùi lại bảy, tám bước...
“Kẹt”
Cánh cửa rách nát trong đạo quán bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi chầm chầm bước ra, Hoàng Tam Nhi lập tức vòng ra trốn sau lưng người đó. Anh ta không nói gì nhưng dù đã trốn rồi vẫn phải cố nháy mắt ra hiệu với tôi rằng tình hình an toàn rồi, không cần lo lắng nữa.
Tôi âm thầm quan sát người đàn ông vừa xuất hiện này một chút, dáng người của ông ấy rất cao, trên người mặc một bộ đạo bào xám xịt không giống đạo bào thông thường. Gương mặt người này góc cạnh rõ ràng, dưới cằm có một chùm râu, mái tóc đen dài rối tung thả ngang vai, đôi mắt sáng rực như ánh sao sáng trong đêm tối, cả người lộ ra một cảm giác uy nghiêm.
Tôi nhớ tới trước đây tôi từng thấy Hoàng Tam Nhi dùng hai lá bùa đã hàng phục hai con Thiết Vương Bát, lúc ấy anh ta từng nói hai lá bùa ấy là do cậu của anh ta cho. Xem ra người đàn ông này chính là cậu của Hoàng Tam Nhi rồi.
Thế nhưng tôi vẫn có chút sợ hãi, trong đạo quán đổ nát này chỉ có một mình ông ấy mà đám người kia phải có đến hai mươi người, nếu như bọn họ đồng loạt xông lên thì kết cục sẽ chẳng tốt lành gì.
T
rong lòng tôi vô cùng buồn bực nhưng chuyện đến nước này thì đầu óc tôi cũng đã thông minh hơn trước rất nhiều, vừa cúi đầu liền thấy cái áo mới đang mặc trên người... Lạc Nguyệt!!!
Gương mặt của Lạc Nguyệt hiện lên trong lòng tôi, tôi biết quá nửa mục đích của Lạc Nguyệt chính là Tục Mệnh Đồ nhưng Vô Danh đã vô tình cản trở kế hoạch của cô ấy. Thế nhưng Lạc Nguyệt là người cẩn thận như vậy có lẽ đã nghĩ tới mọi trường hợp có thể xảy ra nên chắc chắn bộ quần áo mới này có vấn đề. Vô Danh có thể lén để lại hồn đăng trên người tôi chẳng lẽ Lạc Nguyệt lại không thể động tay động chân vào bộ quần áo này được sao?
Lúc này tôi đã hối hận đến phát điên lập tức cởi bộ đồ trên người xuống ném đi, cho dù vậy nhưng tới tận bây giờ mới phát hiện cũng đã muộn rồi. Đám người kia chỉ để lại hai người trông ngựa còn toàn bộ những người khác đều nhảy xuống đuổi theo tôi.
Có vẻ như tốc độ chạy của tôi đã được tôi luyện nhờ vào việc chạy trốn Vô Danh, hiện giờ nhanh đến khác thường. Lần đầu tiên tôi tới nơi đây nên không quen thuộc địa hình chỉ biết cắm đầu chạy bừa thật nhanh cho tới khi tôi chạy tới một vùng núi.
Xung quanh nơi đây đồi núi trập trùng, tuy không cao nhưng các ngọn núi nối nhau liên tiếp. Tôi trèo qua hai ngọn núi nhỏ, đám người đuổi theo tôi đều là mấy kẻ có sức khỏe hơn người nên không hề bị tôi bỏ lại.
Tôi trèo qua một ngọn núi đến đường đèo nối với ngọn núi tiếp theo, nếu bắt tôi trèo thêm một ngọn núi nữa thì chắc chắn tôi không chịu nổi cho nên đành vòng qua đường mòn mà chạy. Đường mòn quanh co khúc khuỷu, chạy chừng bốn, năm mươi trượng mà đã quẹo đi quẹo lại, sau đó tôi nhìn thấy một con đường mòn lên núi cách đó không xa.
Con đường mòn này hoàn toàn khác với những con đường khác, nó được lát đá mà ngay giữa đường mòn có một người đang đứng.
Mắt của tôi rất tinh cho nên vừa thấy bóng người là tâm tình của tôi chẳng biết nên miêu tả thế nào, người đang đứng đó chính là Hoàng Tam Nhi. Nhìn dáng vẻ của anh ta thì hình như là mới ăn cơm xong nên ra ngoài tản bộ, nghênh ngang đứng giữa đường cầm tăm xỉa răng.
“Hoàng Tam Nhi!!!” Tôi thấy anh ta cứ như thấy người nhà, vội vàng xông thẳng tới.
“Ai?! Ai?!” Hoàng Tam Nhi vừa quay đầu lại thấy tôi đang lao tới thì con mắt suýt nữa rớt ra ngoài, bàng hoàng nói: “Sao chú em lại chạy tới đây thế này?”
“Đừng nói nhảm! Đằng sau có người đang đuổi theo tôi!”
“Có người đuổi theo?” Hoàng Tam Nhi là con người trượng nghĩa nên vừa nghe thế đã ưỡn ngực, kéo tôi ra đằng sau: “Có anh mày ở đây đảm bảo chú em không mất cọng lông nào!”
Hoàng Tam Nhi vừa nói xong thì đám người kia vừa vặn đuổi tới, dáng vẻ huênh hoang của anh ta lập tức trở nên đen thui.
“Người anh em, sao cậu không nói rõ ràng có nhiều người đuổi theo cậu như vậy?”
“Ý của anh là nếu ít người đuổi theo tôi thì anh lo còn có nhiều người thì anh mặc kệ?”
“Cậu xem cậu nói cái gì vậy chứ? Tôi là hạng người như thế đấy à?” Hoàng Tam Nhi cố gắng đứng thẳng người, ra vẻ cản đường: “Là ai xông tới đây?! Có biết đây là địa bàn của ai không mà dám tới đây diễu võ dương oai...”
“Hả?” Đám người đuổi theo tôi thấy Hoàng Tam Nhi thì ngây ra, sau đó cao giọng chỉ vào anh ta: “Chính là cái tên này! Chính nó đã trộm mất thủy hóa* của chúng ta!”
(*) Thủy hóa: hàng buôn lậu không qua nhập khẩu chính quy, hàng hóa được lái buôn bọc túi nilon thật kỹ rồi thả theo dòng nước để tránh bị kiểm tra.
Bình thường Hoàng Tam Nhi làm việc rất cẩn thận thế nhưng nếu anh ta thấy thứ gì đáng giá nhất định sẽ táy máy tay chân, mặc kệ đó là đồ của Ba mươi sáu bàng môn hay Bài giáo, thậm chí ngay cả “hàng” ở trong hang ổ của Sa bang thì anh ta liều chết cũng phải trộm cho bằng được.
“Vậy bắt cả hai đứa!”
Tôi không biết ai là người treo thưởng một ngàn đồng đại dương nhưng trong thời khắc này hình ảnh của tôi trong mắt đám người kia chính là những đồng bạc sáng lấp lánh. Hoàng Tam Nhi từng đắc tội với bọn họ nên hai bên chẳng buồn thương lượng gì hết.
“Chạy!!!” Hoàng Tam Nhi lập tức quay đầu chạy lên núi, tôi đoán anh ta có lẽ sẽ thông thạo địa thế nơi đây nên chẳng nói hai lời đã cắm đầu chạy theo.
Đường núi được lát đá xanh nên chạy không quá tốn sức, tôi và Hoàng Tam Nhi còn nhanh hơn thỏ, chạy một mạch từ chân núi tới sườn núi.
“Người anh em, cậu được lắm!” Hoàng Tam Nhi mệt đến thở không ra hơi nhưng vẫn không quên nói nhảm: “Mấy ngày không gặp mà tốc độ của cậu càng ngày càng nhanh đấy.”
Tôi không thèm phản ứng lại anh ta, vừa nói xong thì con đường trải đá kết thúc, giữa sườn núi có một đạo quán nho nhỏ không biết đã hoang vắng từ bao giờ, không có đèn nhang, đổ nát rất thê lương.
“Vào đi!” Hoàng Tam Nhi đẩy tôi một cái vào trong đạo quán. Một khoảnh khắc chần chừ như vậy đã kịp để đám người đằng sau đuổi kịp, bọn chúng lấy dao ra chém về phía Hoàng Tam Nhi. Hoàng Tam Nhi vọt vào đồng thời hét lớn: “Cậu ơi! Cậu ơi, có người muốn giết cháu!!!”
“Lại còn gọi viện binh nữa à! Mày có biết bọn tao là ai không?!” Gã cầm đầu dáng người xốc vác, cầm đao không nói năng gì đã chém mạnh xuống: “Hôm nay cho dù ông trời có tới cũng không cứu được mày đâu!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Hoàng Tam Nhi tránh trước tránh sau, bị ép trái ép phải, hai con dao sáng loáng đâm lia lịa. Ngay lúc tình hình gần như không xong thì đột nhiên có một tấm phù màu vàng không biết từ đâu bay vèo tới.
Lá bùa bình thường đều rất nhẹ, thế nhưng lá bùa này dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng đến đỉnh đầu của hai gã đang tấn công Hoàng Tam Nhi.
“Oành, oành…”
Lá bùa màu vàng nổ tung, tro giấy cháy đỏ bay tán loạn trong không khí mơ hồ tạo thành hình một con rồng cùng một con hổ. Cái bóng kia như có như không, dường như còn mang theo cả tiếng hổ gầm rồng ngâm lao về phía hai tên cao to, ép bọn chúng phải lùi lại bảy, tám bước...
“Kẹt”
Cánh cửa rách nát trong đạo quán bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi chầm chầm bước ra, Hoàng Tam Nhi lập tức vòng ra trốn sau lưng người đó. Anh ta không nói gì nhưng dù đã trốn rồi vẫn phải cố nháy mắt ra hiệu với tôi rằng tình hình an toàn rồi, không cần lo lắng nữa.
Tôi âm thầm quan sát người đàn ông vừa xuất hiện này một chút, dáng người của ông ấy rất cao, trên người mặc một bộ đạo bào xám xịt không giống đạo bào thông thường. Gương mặt người này góc cạnh rõ ràng, dưới cằm có một chùm râu, mái tóc đen dài rối tung thả ngang vai, đôi mắt sáng rực như ánh sao sáng trong đêm tối, cả người lộ ra một cảm giác uy nghiêm.
Tôi nhớ tới trước đây tôi từng thấy Hoàng Tam Nhi dùng hai lá bùa đã hàng phục hai con Thiết Vương Bát, lúc ấy anh ta từng nói hai lá bùa ấy là do cậu của anh ta cho. Xem ra người đàn ông này chính là cậu của Hoàng Tam Nhi rồi.
Thế nhưng tôi vẫn có chút sợ hãi, trong đạo quán đổ nát này chỉ có một mình ông ấy mà đám người kia phải có đến hai mươi người, nếu như bọn họ đồng loạt xông lên thì kết cục sẽ chẳng tốt lành gì.
Bình luận facebook