• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (4 Viewers)

  • Chương 100 - Chương 100HỌA VÔ ĐƠN CHÍ

Chương 100HỌA VÔ ĐƠN CHÍ

Á



nh mắt của quỷ gầy làm tôi chột dạ, kinh ngạc không thôi. Quỷ gầy nhập Thi đạo cho nên nó không còn là một cái xác không hồn mà vẫn có thể giữ lại thần trí, nhớ rõ một vài chuyện.



Ánh mắt nửa thương hại lại nửa oán hận đó khiến tôi hoang mang lại có chút chột dạ. Thế nhưng tôi thật sự không nghĩ ra đứa trẻ mới có chút tuổi lại chỉ mới gặp quỷ gầy hai lần như tôi, nếu như sự thương hại trong mắt nó là vì tôi còn nhỏ đã phải phiêu bạt lại bị một kẻ lợi hại như Vô Danh đánh giết thì sự oán hận trong đó là từ đâu ra?



Nhưng dù sao ngày hôm nay là nhờ quỷ gầy tôi mới giữ được mạng, nếu không nhờ nó có lẽ Vô Danh đã bắt được tôi rồi.



Quỷ gầy đứng thẳng, nó bất động tôi cũng không dám nhúc nhích. Lúc này tôi không còn nhìn ra được tâm tình của nó từ trong đôi mắt xám xịt chết chóc kia nữa, cũng không đoán được nó muốn làm cái gì. Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như thế cả nửa ngày thì đột nhiên quỷ gầy xoay người đi về phía quan tài, cùng lúc đó tôi nghe thấy một giọng nói vang lên.



“Tiểu Bàn Hà...”



Mặc dù rất khó nghe nhưng tôi vẫn lờ mờ hiểu được, đây không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy nó nói với tôi ba chữ này. Lần trước nó đưa tôi và Hoàng Tam Nhi từ thượng lưu tới hạ lưu cũng nói ba chữ này trước khi đi, thế nhưng lúc đấy tôi không để ý nhiều, sau đó đoán già đoán non rất lâu cũng không biết vì sao nó lại nói như vậy với tôi.



“Tiểu Bàn Hà? Tiểu Bàn Hà làm sao?” Tôi nhanh chóng đuổi theo gặng hỏi.



Quỷ gầy không trả lời, nó xoay người nhảy vào quan tài đá, sau đó cả chiếc quan tài nặng nề trượt xuống sông, tôi nhanh chóng đuổi theo gặng hỏi.



“Rào…”



Quan tài đá trượt xuống sông là lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa, tôi vẫn đuổi theo tới chỗ nước cao ngang ngực rồi cũng chỉ đành dừng lại.



Tôi ngẩn người một lúc rồi lập tức quay lại bờ sông, lần này quỷ gầy giúp tôi đuổi Vô Danh đi nhưng hắn ta vẫn có thể mượn hồn đăng quay lại tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi vừa chạy vừa nghĩ mãi về Tiểu Bàn Hà mà quỷ gầy nói...



Xung quanh Tiểu Bàn Hà chỉ có một thôn rất nhỏ, nếu như có chỗ nào đặc biệt thì chính là mắt sông mà Bàng Độc dẫn chúng tôi tìm tới lần trước mà thôi. Thế nhưng tôi nghĩ thế nào cũng không cảm thấy quỷ gầy kia nhắc tới Tiểu Bàn Hà là vì mắt sông, thế nhưng quỷ gầy đâu có thể vô duyên vô cớ nhắc tới Tiểu Bàn Hà tận hai lần?



Nghĩ trái nghĩ phải tôi vẫn không nghĩ ra ý của quỷ gầy là gì, lần sau nếu có cơ hội tôi phải đến Tiểu Bàn Hà kia xem xét mới được. Không biết có phải quỷ gầy đã khiến Vô Danh quá sợ hãi hay không mà cho tới tận hừng đông cũng không thấy hắn ta tìm tới. Sau khi trời sáng, tôi tìm một con thuyền nhỏ rồi xuôi về phía nam, bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ cách trốn thật xa khỏi Vô Danh rồi nói tiếp.



Đi đường thủy không tốn sức, lái đò cũng rất dễ nói chuyện cho nên bất tri bất giác tôi đã đi được chừng trăm dặm.



“Người anh em, đi thêm mười dặm nữa là tôi không chở cậu được nữa rồi.” Lái đò chỉ về phía trước, nói: “Phía trước có một thác nước chảy rất xiết, những thuyền nhỏ như chúng tôi đi qua đó khó lắm, nhỡ đâu lật thuyền thì cái mạng của hai chúng ta khó mà giữ được. Tôi cũng không thể đi quá xa được, còn người nhà nữa mà.”



Tôi nhìn theo hướng lái đò đang chỉ thì có thể thấy đoạn sông phía trước hẹp dần lại. Hiển nhiên tôi quá quen với những chuyện này, nếu sông hẹp dần ắt nước sẽ càng chảy xiết.



“Người anh em, tôi thả cậu lên bờ rồi cậu đi bộ một đoạn nhé, qua thác nước kia thì đường lại dễ đi rồi. Bên đó cũng có vài bến đò lớn nhỏ, không lo không tìm được thuyền đâu.”



Tôi không làm khó lái đò nữa, sau khi trả đủ tiền thì lên bờ. Ven sông quá nửa đều là đất hoang, không tìm được xe ngựa nên chỉ có thể đi bộ. Tôi vừa ăn tạm vài miếng lương khô vừa đi được năm, sáu dặm đường, quả nhiên thuyền nhỏ khó mà đi qua thác nước kia được, khả năng bị lật thuyền rất cao.



Tôi đi thêm hai dặm nữa thì tìm được một ngôi làng, lương khô còn lại không nhiều lắm lại còn bị ngấm nước nên có lẽ không giữ nổi quá hai ngày nữa. Có lẽ qua làng sẽ rất lâu mới tìm được nơi có người ở nên tôi chạy vào làng mua đồ ăn, tiện hỏi đường một chút. Người trong thôn nói đi khoảng một, hai dặm nữa sẽ có một bến đò nhỏ, nhân khẩu khá đông đúc, phía tây là núi cho nên đi qua bến đò sẽ phải đi rất xa mới tìm được một ngôi làng.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Tôi nói cám ơn rồi tiếp tục đi về phía trước, trong lòng vẫn luôn bất an cho nên cứ đi được một đoạn là tôi lại quay đầu nhìn bốn phía chỉ sợ Vô Danh sẽ đuổi theo.



Có lẽ vận may của tôi không tệ lắm cho nên đi khỏi làng bảy, tám dặm vẫn không thấy động tĩnh gì chỉ cần đi thêm mấy dặm nữa là có thể tới được bến đò.



Tôi đang đi thì nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau, vào thời đó ngựa chính là công cụ di chuyển nhanh nhất. Thế nhưng người cưỡi ngựa nếu không phải dân giang hồ thì chính là quan sai, tôi không muốn dính phải bất cứ phiền phức nào cho nên vội vàng trốn ven đường chờ ngựa đi rồi mới xuất hiện.



Đoàn ngựa phía sau đoán chừng có ít nhất hơn mười con đang chạy cực nhanh sát bên cạnh tôi, chờ chúng chạy đi hết tôi mới híp mắt quan sát một chút. Mười mấy con ngựa tương đương với mười mấy người ai ai cũng là kẻ xốc vác mạnh mẽ, mặc áo đi giày vừa nhìn đã biết là người trong giang hồ.



Thấy đám người kia cưỡi ngựa đi qua, tôi âm thầm thở phào một cái, thế nhưng còn chưa thở ra hết thì kẻ cầm đầu đoàn ngựa đột nhiên ghìm cương lại, sau đó quay sang nhìn về phía tôi. Lúc này tôi không dám lộn xộn, mấy kẻ này đều là những kẻ tinh quái cho nên chỉ cần tôi có chút khác thường là họ lập tức sẽ nghi ngờ tôi.



“Chát!!!”



Gã cầm đầu nhìn tôi chằm chằm rồi đột nhiên vung roi cho ngựa chạy về phía tôi, hắn quay lại khiến cả đám người kia cũng nhao nhao đuổi theo. Tôi không bình tĩnh nổi nữa liền nhanh nhẹn nhảy xuống đường cống bên đường.



“Các anh em! Chính là nó!” Gã cầm đầu nhìn thấy tôi lập tức hô lớn: “Nó chính là Trần Lục Cân của Thất môn!”



“Con mẹ nó! Chúng ta phái mấy trăm người đuổi theo không ngờ lại tìm được thằng nhóc này thật!”



“Bắt nó là có thể lấy được một nghìn đồng đại dương đấy! Đuổi theo!”



Đám người kia vừa nói vừa đuổi theo tôi, cũng may không thể cưỡi ngựa qua đường cống ngầm được cho nên bọn chúng còn phải nhao nhao nhảy xuống ngựa rồi nhảy vào đường cống ngầm đuổi theo.



Tôi vừa chạy vừa cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trước nay tôi chưa từng gặp đám người lạ mặt này mà trên mặt tôi cũng không viết chữ thì làm sao bọn họ có thể vừa nhìn đã biết tôi là Trần Lục Cân của Thất môn?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom