• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 96 - Chương 96TƯƠNG KẾ TỰU KẾ

Chương 96TƯƠNG KẾ TỰU KẾ

N



hững lời của Lạc Nguyệt làm tôi hết hồn, thế nhưng tôi không dám nhúc nhích chỉ có thể tiếp tục trốn.



“Đã nói đến mức này rồi mà ngươi còn không đồng ý thì không còn gì để nói.” Lạc Nguyệt cười nhạt, nói: “Mọi người nhường nhịn nhau một chút mới có lợi, ta chỉ là một cô gái yếu đuối nên làm chuyện gì cũng không thuận tiện như ngươi, ngươi nói xem?”



Người mặc áo choàng đen im lặng thật lâu, Lạc Nguyệt vừa đấm vừa xoa, nói uy hiếp cũng nói báo đáp nhưng đối phương vẫn không lên tiếng. Nửa ngày sau người mặc áo choàng đen mới chậm rãi đứng lên đi về phía cửa, xem ra là phải rời đi rồi.



Người đó không nói gì nhưng thái độ đã ngầm đồng ý với Lạc Nguyệt, để tôi lại cho Lạc Nguyệt xử lý. Người mặc áo choàng đen đi tới cửa, Lạc Nguyệt đứng lên tiễn khách nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng khi đứng thẳng của kẻ đó thì trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.



Mặc dù người này bọc kín mít từ đầu tới chân nhưng tôi cảm thấy người này không hẳn rất xa lạ, ít nhất tôi cảm thấy mình đã từng gặp người này. Nhưng đối phương không quay đầu lại nên tôi không thấy mặt, cũng không dám phán đoán bừa bãi.



Lạc Nguyệt đưa người ra ngoài viện, tôi nhân cơ hội này lùi lại từng bước đồng thời xóa dấu chân của mình. Về đến phòng, tôi lập tức quay người nhảy qua cửa sổ rồi nằm lại xuống giường.



Lạc Nguyệt đưa người mặc áo choàng đen đi rồi nhanh chóng tới chỗ tôi xem một chút rồi mới về phòng. Tôi không ngủ được nữa, trong đầu nghĩ lại thật cẩn thận những gì Lạc Nguyệt vừa nói.



Đầu tiên, Lạc Nguyệt biết thân phận của tôi nhưng lại cố ý không nói ra. Chính cô ấy cũng nói tôi có tác dụng với cô ấy đồng nghĩa với việc tạm thời Lạc Nguyệt không giết tôi, hoặc hại tôi mất mạng. Thậm chí đến lúc cần thiết Lạc Nguyệt còn phải bảo vệ tôi, không để tôi chết.



Thứ hai, Lạc Nguyệt nói kẻ mặc áo choàng đen kia biết bí mật của nhà họ Trần chúng tôi, chuyện này vô cùng khó tin. Tôi từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ cho nên sẽ không biết được bí mật nào của nhà họ Trần.



Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy cô gái tên Lạc Nguyệt này tâm cơ thâm trầm như biển, ít nhất tôi không nhìn thấu cô ấy. Nếu không phải hôm nay tôi phát hiện trong thuốc có thứ khác thường rồi trời xui đất khiến nghe được chuyện đêm nay thì có lẽ tôi sẽ tiếp tục bị cô ấy lừa gạt.



Có lẽ Lạc Nguyệt đã đi ngủ, cả tiểu viện vắng vẻ không tiếng động. Tôi bất giác nhìn ra phía cửa, nếu như bây giờ tôi nhảy ra ngoài cửa sổ rồi leo qua tường viện là có thể rời khỏi nơi đây. Thế nhưng những tiểu viện ở nông thôn đều được cắm rất nhiều đinh sắt có mũi nhọn hướng lên trên để ngăn ngừa kẻ gian nhảy tường vào. Tôi muốn chạy trốn không khỏi tốn rất nhiều công sức, nhỡ đâu gây ra tiếng động gì đó đánh động đến Lạc Nguyệt thì chuyện lại càng phiền phức hơn.



Hơn nữa Lạc Nguyệt đã nói Đạo Vô Danh để lại hồn đăng gì đó trên người tôi, nếu không nhờ cô ấy che chở thì có lẽ Đạo Vô Danh đã tìm được tôi rồi. Nếu hiện giờ tôi trốn khỏi Lạc Nguyệt thì quá nửa sẽ bị Đạo Vô Danh bắt được, nghĩ tới nghĩ lui thấy rơi vào tay kẻ nào cũng chịu thiệt nên tôi quyết định nếu không ảnh hưởng đến tính mạng thì tôi cứ tiếp tục giả ngốc ở đây đi. Lạc Nguyệt cũng nói cô ấy biết cách tắt hồn đăng của Đạo Vô Danh, cho nên ít nhất phải chờ mọi sự xong xuôi thì tôi mới có thể từ từ nghĩ cách chạy trốn.



Sau khi suy nghĩ thông suốt, tâm trạng của tôi không lo lắng như trước nữa. Tôi biết Lạc Nguyệt sẽ bảo vệ tôi cho nên mới yên lòng ngủ một giấc.



Sáng hôm sau tôi tỉnh lại nhưng không rời giường, lắng nghe Lạc Nguyệt bận rộn ở phòng bếp. Mãi tới giữa trưa Lạc Nguyệt vào phòng gọi thì tôi mới mơ mơ màng màng dụi mắt.



“Thuốc tối qua với thuốc mấy ngày nay uống xong cậu cảm thấy khá hơn chút nào không?”



“Khá hơn một chút, nhưng mà có chút váng đầu.” Tôi vỗ vỗ đầu, cười với Lạc Nguyệt: “Chẳng biết sao mà cái đầu như nặng 800 cân ấy.”



“Đúng là biết nói đùa.” Lạc Nguyệt che miệng cười. “Hôm qua tôi nói nấu canh gà cho cậu, bây giờ nấu xong rồi nhưng không biết có hợp khẩu vị của cậu không.”



“Chỉ cần không cháy là hợp hết.”



Lúc ăn cơm, tôi không có bất cứ sự lo lắng nào như thể mình chẳng biết gì. Nếu Lạc Nguyệt muốn đấu trí với tôi vậy tôi theo cô ấy.



Hiện giờ tôi ở trong tình trạng thế này thì dù Lạc Nguyệt có thả tôi đi thì tôi cũng không dám đi tìm đám Bàng Độc. Nhỡ đâu kéo cả Đạo Vô Danh kia tới sẽ liên lụy tới đám Bàng Độc cho nên trước hết tôi cứ gạt chuyện rời đi sang một bên.



Ăn cơm xong, Lạc Nguyệt nói hôm nay thời tiết tốt mà tôi đã nằm trong phòng vài ngày nên muốn cùng tôi đi ra ngoài dạo một chút.



“Đã nằm mấy ngày rồi.” Tôi đau đầu, nói: “Lúc trước nói khỏi bệnh sẽ đi, ai ngờ bệnh lại lâu như vậy...”



“Sức khỏe của cậu như vậy không chịu tĩnh dưỡng thì đi thế nào?”



Lạc Nguyệt đến trấn trên tìm một chiếc xe ngựa, xe ngựa ở thôn nhỏ này so ra kém xe ngựa của Bách Xuyên thành, thùng xe rách rưới, gió lùa bốn phía. Hai chúng tôi ngồi xe ngựa đi về phía tây, vừa ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ vừa nói chuyện phiếm.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

“Tiểu Lục Nhi, chờ khi cậu khỏi bệnh rồi có tính toán gì không?”



“Về nhà thôi.” Tôi thốt lên: “Trong nhà tôi còn hai con heo béo đang nhờ hàng xóm chăm sóc, đây là chuyện quan trọng nhất rồi! Chờ đến cuối năm sẽ bán một con còn để lại một con.”



“Đúng là có chí hướng lớn.”



“Vậy còn cô?” Tôi hỏi ngược lại: “Cô phải về Bách Xuyên sao?”



“Không về Bách Xuyên thì tôi còn đi đâu được? Cậu còn có một gia đình còn tôi ngay cả một cái nhà cũng chẳng có.” Lạc Nguyệt vừa nói vừa nghiêng đầu sang một bên, cảm giác u buồn khiến người thương xót lại dâng lên: “Từ nhỏ tôi không cha không mẹ, nhà cũng mất...”



Vốn dĩ tôi có ý định đấu trí với Lạc Nguyệt, mặc kệ cô ấy nói cái gì tôi cũng chỉ hùa theo cho có lệ. Thế nhưng một câu này của Lạc Nguyệt lại khiến tôi có chút đau lòng. Tôi nhận ra đây không phải lời cô ấy bịa ra mà là lời nói từ tận sâu đáy lòng. Có đôi lời không ai có thể nói dối được, tôi cũng là trẻ mồ côi nên hiểu cảm giác thê lương ấy, nếu không phải trẻ mồ côi thật sự thì không thể có cảm giác bi ai không nói nên lời như thế này.



“Vậy cô muốn sống cả đời ở Bách Xuyên sao?”



“Gặp nhiều người, trải qua nhiều chuyện thì còn cái gì luẩn quẩn trong lòng nữa, có cái gì còn không nhìn thấu được?” Lạc Nguyệt lẳng lặng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Có người nói hồng trần chính là đạo trường lớn nhất trên đời, ở trong hồng trần tu thành chính quả mới là chính quả thật. Người khác nói cái gì, làm cái gì cũng không liên quan đến mình, phải sống vui vẻ khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.”



Tôi cúi đầu lẳng lặng nghe Lạc Nguyệt nói, có lẽ chính trong một khoảnh khắc này tôi đã đoán ra được mục đích Lạc Nguyệt muốn giữ tôi lại là để làm cái gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom