• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (5 Viewers)

  • Chương 94 - Chương 94TÂM CÓ VẤN ĐỀ

Chương 94TÂM CÓ VẤN ĐỀ

H



ương thơm lan tỏa trong thùng xe nhỏ, tôi biết đây là mùi hương trên người cô gái kia nên nhanh chóng quay mặt sang hướng khác, không nhìn cô ấy nữa.



“Chúng ta rời khỏi Bách Xuyên rồi, cách ba mươi dặm là tới thị trấn Phương Trang.” Cô gái nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh hơi rối của mình, hỏi: “Cậu tên là gì? Người ở đâu? Tại sao người điên kia lại muốn bắt cậu?”



“Tôi tên Tiểu Lục Nhi, người ở Tiểu Bàn Hà.” Tôi không thể nói cho cô ấy biết thân phận thật sự của mình nên bịa bừa ra một cái tên và một câu chuyện: “Người điên kia đổ cho tôi trộm đồ của anh ta rồi cứ thế đuổi theo tôi không buông. Cô tên là Lạc Nguyệt sao?”



“Làm sao cậu biết?”



“Lúc tôi trà trộn vào sân thì bà chủ của cô nghĩ tôi là chân chạy việc vặt, bảo tôi đưa canh gừng cho cô.” Tôi len lén nhìn Lạc Nguyệt, trong xe ngựa chỉ có chút ánh trăng từ cửa sổ chiếu sáng, vừa may lại chiếu thẳng vào gương mặt của Lạc Nguyệt. Khó khăn lắm mới thoát được Đạo Vô Danh nên tâm trạng của tôi cũng bình tĩnh hơn một chút, hiện giờ nhìn gương mặt đẹp như tạc từ ngọc lại thêm mùi thơm thoang thoảng khiến trái tim của tôi hơi rung động.



“Hóa ra là đưa canh gừng cho tôi.” Lạc Nguyệt chỉnh tóc xong chỉ để lại một lọn tóc đen nhẹ nhàng bay bay trước trán, cô ấy miễn cưỡng dựa vào cửa sổ, vừa cười vừa nói: “Vậy là tôi trách oan cậu rồi, cậu mặc áo ngắn vào đi.”



Lúc này tôi mới nhớ cái áo ngắn bị xé rách của tôi vẫn ở trong tay Lạc Nguyệt, tôi nhanh nhẹn nhận lấy định mặc vào nhưng cái áo bị xé rách cả nửa thế này thì mặc lên trông rất mất tự nhiên.



Chúng tôi nói chuyện một lúc, có vẻ như Lạc Nguyệt mệt mỏi, cô ấy nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài rất lâu cũng không quay đầu lại. Tôi thấy cô ấy rất đẹp nên không khỏi lén nhìn thêm mấy lần, nhìn lâu tôi phát hiện ra hình như cô ấy đang ngẩn người, chân mày cũng vô thức nhíu lại như có tâm sự gì đấy. Bộ dạng này dù là người có trái tim sắt đá cũng phải rung động.



Xe ngựa chạy chừng mười lăm, mười sáu dặm thì Lạc Nguyệt mới thu lại ánh mắt, trò chuyện với tôi. Lạc Nguyệt quanh năm sống trong kĩ viện, không ra khỏi cửa lớn nửa bước nên không hiểu những chuyện bên ngoài, tôi kể cho cô ấy nghe mấy câu chuyện thú vị trên bờ sông khiến cô ấy cứ che miệng cười mãi.



“Nhìn cậu có vẻ tuổi còn nhỏ mà biết không ít chuyện, chắc không phải cậu bia ra để lừa tôi chứ?”



“Không có, tôi kể cho cô nghe những chuyện vừa rồi là vì tôi nghĩ cô nghe xong sẽ cười.” Tôi ít khi giao tiếp với con gái, nhất là một cô gái xinh đẹp như Lạc Nguyệt thì tôi nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu nhìn: “Còn có... còn có...”



“Còn có cái gì?”



“Còn có... lúc cô cười lên đẹp hơn lúc chau mày...” Tôi nói xong lại không nhịn được liếc nhìn cô ấy một cái, trong lòng vừa thương lại vừa tiếc nuối. Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như hoa mà lại lưu lạc ở chốn thanh lâu.



Trong lòng tôi nghĩ vậy nhưng không nói ra, thế nhưng Lạc Nguyệt đột nhiên không cười nữa mà khẽ nhíu mày nhìn ra bên ngoài.



“Có phải cậu cảm thấy nữ nhân như tôi chẳng đáng mấy đồng, trên đời có nhiều đường kiếm sống như vậy mà tôi lại đi con đường này?”



“Không có không có, tôi thật sự không nghĩ như vậy mà.”



“Tôi là một người trinh trắng, bán nghệ không bán thân.” Lạc Nguyệt cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy chẳng hiểu sao lại phảng phất sự cay đắng không ai hiểu thấu: “Có vài con đường dù không muốn đi nhưng không còn cách nào khác...”



Lạc Nguyệt nói như vậy lại gợi lên sự u sầu trong lòng tôi. Người của Thất môn Hà Phù Tử đều là người có số mệnh gì chứ? Đàn ông thì ở bên ngoài chém chém giết giết, phụ nữ ngậm đắng nuốt cay cho đến tận lúc chết cũng không được thanh thản. Tôi theo Bàng Độc dẫu có máu chảy lệ rơi cũng là tôi chịu nhưng sau này thì sao? Nếu tôi thật sự có con trai chẳng lẽ nó cũng phải đi con đường này sao?



Xe ngựa kêu lộc cộc, chạy suốt đêm tới Phương Trang trấn. Đây là một trấn nhỏ không so được với Bách Xuyên, Lạc Nguyệt dẫn tôi đến một viện nhỏ, cô ấy cầm chìa khóa mở cửa rồi nói với tôi: “Năm ngoái tôi mua cái tiểu viện này, khi nào quá mệt mỏi tôi sẽ tới đây ở vài ngày để tĩnh tâm.”



Tiểu viện này rất nhỏ, ngoại trừ phòng bếp và phòng củi, thêm một phòng nhỏ để đồ đạc linh tinh thì cũng chỉ còn hai gian phòng. Vừa mới vào cửa tôi liền cảm thấy không đúng, hiện giờ khó khăn lắm tôi mới cắt đuôi được Đạo Vô Danh thì tôi phải nghĩ cách đi tìm đám Bàng Độc mới đúng. Hơn nữa trong tiểu viện không có người khác, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ nhìn kiểu gì cũng thấy không phù hợp.



“Sao cậu không vào?”



“Tôi... tôi đây...” Tôi lắp bắp: “Tôi cần phải đi, có vài chuyện gấp cần làm. Hiện giờ mọi thứ đã ổn thỏa rồi nên không tiện quấy rầy cô nữa.”



“Đêm hôm khuya khoắt như vậy cậu có muốn đi cũng không nhìn thấy đường.” Lạc Nguyệt nói: “Cậu ngủ ở đây đi, chờ hừng đông rồi hãy đi.”



Tôi ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, đi đêm nếu chẳng may gặp phải Đạo Vô Danh thì tôi có khóc cũng không ai cứu cho nên tôi kiên trì bước vào sân. Lạc Nguyệt để cho tôi một gian phòng trước sau đều có cửa sổ, rộng rãi thoáng mát. Tôi bị Đạo Vô Danh hành hạ mấy ngày nên thật sự rất mệt mỏi, vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ mất.



Một giấc này tôi ngủ rất sâu, mãi cho tới trưa của ngày hôm sau mới tỉnh lại. Thế nhưng lúc tỉnh dậy tôi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể nặng nề giống như bị cảm. Lạc Nguyệt cho tôi uống thuốc cũng không thấy đỡ hơn. Tình trạng thế này tôi không đi đường nổi nên chỉ có thể ở lại đây thêm hai ngày, Lạc Nguyệt tuy là gái thanh lâu nhưng không hề bạc tình, cô ấy mời đại phu cho tôi, lại đích thân nấu thuốc cho tôi nữa.



“Đến đây, thuốc xong rồi.” Lạc Nguyệt bưng một bát thuốc đi tới, bình thường cô không hề làm những công việc nặng này cho nên không quen, vào nhà bếp một chuyến lúc bước ra thì cả gương mặt đã bị hói hun đen xì.



Tôi uống một ngụm, có lẽ là thêm nước không đủ nên cháy rồi, nước thuốc đắng ngắt như Hoàng Liên vậy, bịt mũi nhắm mắt uống cho xong.



Uống ba ngày thuốc thì tôi có khỏe hơn một chút, đến ngày thứ tư Lạc Nguyệt vẫn sắc thuốc cho tôi như mọi khi, thế nhưng khi tôi bưng bát thuốc tới bên mép thì ngửi được một mùi gì đó lẫn trong mùi thuốc. Tôi không biết đây là mùi gì, nó vừa thơm lại vừa thối lại vừa như không tồn tại, mùi hương nhạt đến mức gần như không thể nhận ra lại xem lẫn mùi thuốc nồng đậm. Nếu không vì mũi của tôi rất thính thì có lẽ sẽ không ngửi được. Lúc đầu tôi không có bất cứ sự đề phòng nào, thế nhưng khi ngửi được cái mùi khác thường nhàn nhạt này thì trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. Vietwriter.vn



“Thuốc hôm nay sợ rằng lại đắng như Hoàng Liên rồi.” Tuy tôi ngửi được mùi lạ nhưng không hề lộ ra mà nhấp một ngụm, không nuốt xuống rồi cầm khăn giả vờ lau miệng thật ra là len lén nhổ thuốc lên khăn vải. Ba bốn lần như thế bát thuốc đã trống không mà tôi không hề uống dù chỉ một ngụm.



“Thuốc đắng dã tật, nếu thuốc không đắng như vậy thì cậu cũng không khỏi nhanh như thế.” Lạc Nguyệt cầm bát thuốc lên rồi kéo chăn cho tôi: “Đắp kín lại tránh gió, đi ngủ sớm một chút rồi mai tôi lên thị trấn mua con gà nấu canh cho cậu, nếu nấu không ngon cũng đừng ghét bỏ.”



Lạc Nguyệt khép cửa phòng rời đi, tôi nằm trên giường, cảm giác mất tự nhiên trong lòng mãi không tán đi. Tôi vẫn luôn cảm thấy ngày hôm nay hình như đã có chuyện gì xảy ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom