Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93 - Chương 93MỘT TRẬN ĐẠI LOẠN
Chương 93MỘT TRẬN ĐẠI LOẠN
T
ôi bưng bát canh gừng ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Trong đại viện này đều là người mặc quần áo đắt tiền chỉ có một mình tôi mặc áo ngắn vải thô, mặt mũi bẩn thỉu cho nên cô mập kia nghĩ tôi là thằng nhóc sai việc vặt.
“Đi mau đi, còn đứng ngây ra đó làm cái gì?”
Tôi bưng canh gừng đi nhưng vừa quay người lại đã thấy bóng Đạo Vô Danh lóe lên chỗ cửa chính, tôi sợ quá bèn trốn phía sau lầu cao. Không biết Đạo Vô Danh có tìm tôi ở xung quanh đại viện này không, nếu đúng như vậy thì tôi có nhảy ra ngoài ở chỗ nào cũng sẽ bị anh ta bắt thôi. Tôi trèo lên lầu muốn tìm chỗ trốn một chút, thế nhưng tất cả các phòng trên lầu đều sáng trưng chứng tỏ đều đã có người, tôi chạy tiếp lên tầng ba thì may mắn trông thấy một gian phòng tối om.
Tôi còn chưa kịp vào phòng thì đã nghe thấy ngoài sân chỗ cửa chính có người ồn ào, nhìn qua ban công thì có vẻ như Đạo Vô Danh đang muốn xông vào đại viện nhưng bị người ta cản lại. Da đầu tôi càng tê liền rón rén đẩy cửa, chui vào phòng.
Trong căn phòng này tối om chẳng nhìn rõ cái gì, tôi mò mẫm liền sờ được một cái giường thì lập tức ngồi xuống giường, bát canh gừng để dưới đất, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tôi cảm thấy trốn ở đây cũng không ổn, nhỡ đâu Đạo Vô Danh thật sự phát điên rồi xông vào từng phòng tìm người thì sớm muộn gì cũng tìm được đến đây. Thế nhưng hiện giờ tôi cũng không nghĩ được kế nào vẹn toàn hơn nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Tôi ngồi nghỉ một chút thì nghe được loáng thoáng những tiếng quát mắng ngoài sân nên muốn di chuyển qua chỗ cửa sổ lén nhìn một chút. Ai ngờ tôi vừa mới cử động thì một giọng nói yếu ớt truyền đến bên tai.
“Lá gan của cậu không nhỏ, đêm hôm khuya khoắt dám đến chỗ này của tôi sỗ sàng?”
Suýt nữa tôi đã sợ đến hô lên, hóa ra trong căn phòng tối om này có người!
“Không phải... không phải...” Nghe giọng thì có vẻ người này là phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ trẻ tuổi, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng mang theo một chút lười biếng.
“Cậu không sợ bà chủ lột da cậu sao?”
“Chát!”
Tôi cảm thấy hiện giờ mình có một trăm cái miệng cũng không giải thích nổi, thế nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì người trên giường đột nhiên quẹt một que diêm, ánh sáng le lói nhưng vẫn đủ để tôi thấy rõ gương mặt của đối phương.
Quả nhiên đó là một cô gái trẻ tuổi có làn da trắng nõn, đôi mắt cong cong như trăng khuyết cùng với mái tóc đen nhánh xõa ra, cô ấy khẽ cau mày nhìn tôi.
“Tôi không cố ý...” Tôi nhớ lại từng chi tiết sau khi tôi nhảy vào đại viện, tuy rằng tôi chưa bao giờ tới chỗ như thế này nhưng sau khi cân nhắc một chút thì tôi nhận ra có lẽ nơi đây chính là... kĩ viện.
Nghĩ tới đây thì tôi lại càng cuống, hiện giờ đang là giờ “làm ăn” của kĩ viện, những căn phòng khác đều thắp đèn sáng trưng mà chỉ có căn phòng này là tối om. Tôi nhớ tới lời cô mập kia từng nói, có thể cô gái này chính là Lạc Nguyệt cô nương mà cô mập kia nhắc tới.
“Tôi thật sự không cố ý mạo phạm cô, tôi đi ngay đây, đi ngay...” Tôi cúi gằm không dám nhìn cô nàng, định bước lùi lại rồi rời khỏi căn phòng.
“Muốn đến là đến, muốn đi là đi, cậu cho rằng đây là chỗ nào?” Cô gái nằm trên giường đột nhiên vươn tay nắm lấy áo tôi rất chặt. Tôi sợ cô ấy sẽ gọi người tới nên vội vàng giãy ra, hai người kéo qua kéo lại thế rồi cái áo của tôi kêu xoẹt một tiếng, rơi xuống.
Đúng lúc đó trong viện cũng bắt đầu rối loạn, tôi nóng vội nên quên cả cầm theo áo của mình mà vội vàng chạy đến cạnh cửa.
“Cậu đừng hòng chạy!” Cô gái trên giường trông có vẻ yếu đuối đang nhìn tôi như một kẻ lén lút có mưu đồ bất chính cho nên nhảy xuống giường, bám chặt lấy cánh tay của tôi.
Giằng co qua lại, xuyên qua những khe cửa tôi thấy tình hình trong viện đã loạn hết cả lên. Hai kẻ cản lại Đạo Vô Danh lúc trước đoán chừng đã chọc giận anh ta cho nên Đạo Vô Danh đã ra tay với họ, công phu của anh ta tốt đến mức người bình thường chắc chắn không đỡ nổi một chiêu. Lúc này hai kẻ kia nằm giữa sân, trên mặt toàn máu chắc khó mà sống nổi.
“Chết người rồi! Đánh chết người rồi.” Người nào đó gào toáng lên, trai thanh gái lịch chỉ biết ôm đầu chạy trốn để lại một mình Đạo Vô Danh đứng trong sân.
“Tôi thật sự không có ý mạo phạm!” Tôi vô cùng sốt ruột, Đạo Vô Danh đã vọt vào sân rồi nếu như cô gái này hét to một tiếng thì coi như tôi có mọc thêm cánh cũng không bay ra được: “Cô có thấy người điên dưới sân kia không? Anh ta là người điên đang tìm tôi! Tôi không có chỗ đi nên mới trốn tạm trong phòng của cô.” Vietwriter.vn
“Trong viện có người chết?” Cô gái cũng nhìn qua khe cửa xem tình hình bên ngoài, ánh sáng từ cây nến trong tay cô chiếu rọi nửa gương mặt xinh đẹp. Tôi phiêu bạt từ nhỏ, đi qua cũng không ít nơi, người gặp cũng nhiều nhưng trong cả bãi sông này dường như không có cô gái nào xinh đẹp như vậy, tôi ngắm đến ngây ngẩn cả người. Cô gái kia nhíu mày nhìn cảnh tượng dưới sân, bộ dạng mảnh mai yếu đuối lại thêm một cái nhíu mày như vậy không khỏi khiến người ta cảm thấy thương tiếc: “Người chết thì phiền rồi, sẽ có người tới điều tra. Không chỉ cậu mà tôi cũng cảm thấy phiền phức đây.”
“Hung thủ kia bị điên, hai câu không đúng ý là anh ta sẽ trở mặt.” Tôi nhỏ giọng nói: “Nhưng người anh ta muốn tìm là tôi, không liên quan đến cô.”
“Sao lại không liên quan? Nơi đây có người chết thì nhất định quan sai sẽ tới bắt người thẩm vấn, tôi không muốn có phiền phức gì cả.” Cô gái nhíu mày nghĩ: “Đi ra hậu viện đi.”
Cô gái dẫn tôi ra cửa sau, nơi này thông với một con hẻm có thang dẫn xuống lầu dưới, cô ấy ở phía trước tôi ở phía sau đi xuống lầu dưới, sau đó từ cửa sau của lầu chui ra ngoài. Cửa sau chỉ có một bức tường thấp, phía sau trường thấp là hoa viên trồng cây lựu, hải đường mà các loại hoa cỏ cây cối khác. Có vẻ như cô gái này rất quen thuộc chỗ này, cô ấy đi xuyên qua hoa viên là đến con đường bên ngoài.
Mãi tới khi chui ra khỏi hoa viên thì tôi vẫn nghe được tiếng Đạo Vô Danh đang rống giận, đánh đập liên tục.
“Chỗ này có người chết, tôi còn đang bị kiện nên không muốn dính líu đến đám quan sai kia! Tôi ra ngoài ở mấy ngày chờ chuyện êm rồi trở về.” Cô gái dẫn tôi xuyên qua mấy cái ngõ nhỏ, một bên gọi cửa một nhà xe một bên hỏi tôi: “Cậu muốn đi chỗ nào?”
“Cô phải ra khỏi thị trấn sao? Nếu như vậy phiền cô dẫn tôi một đoạn đường.” Tôi thầm nghĩ dù đi chỗ nào thì cũng phải ra khỏi thị trấn, tránh xa Đạo Vô Danh càng xa càng tốt.
Cửa bị đẩy ra, cô gái này thuê một chiếc xe ngựa tốt nhất rồi hai chúng tôi rời khỏi thị trấn từ cửa phía đông. Thùng xe không lớn, tôi và cô ấy ngồi vai kề vai. Xe vừa ra khỏi thị trấn là người đánh xe ngựa lập tức vung roi thúc ngựa chạy về phía trước, cuối cùng lòng tôi cũng an ổn một chút liền đưa tay lau mồ hôi trên trán. Lau xong thì dường như tôi ngửi được một hương thơm thoang thoảng như mùi hoa, hoặc như mùi son phấn rất dễ chịu.
T
ôi bưng bát canh gừng ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Trong đại viện này đều là người mặc quần áo đắt tiền chỉ có một mình tôi mặc áo ngắn vải thô, mặt mũi bẩn thỉu cho nên cô mập kia nghĩ tôi là thằng nhóc sai việc vặt.
“Đi mau đi, còn đứng ngây ra đó làm cái gì?”
Tôi bưng canh gừng đi nhưng vừa quay người lại đã thấy bóng Đạo Vô Danh lóe lên chỗ cửa chính, tôi sợ quá bèn trốn phía sau lầu cao. Không biết Đạo Vô Danh có tìm tôi ở xung quanh đại viện này không, nếu đúng như vậy thì tôi có nhảy ra ngoài ở chỗ nào cũng sẽ bị anh ta bắt thôi. Tôi trèo lên lầu muốn tìm chỗ trốn một chút, thế nhưng tất cả các phòng trên lầu đều sáng trưng chứng tỏ đều đã có người, tôi chạy tiếp lên tầng ba thì may mắn trông thấy một gian phòng tối om.
Tôi còn chưa kịp vào phòng thì đã nghe thấy ngoài sân chỗ cửa chính có người ồn ào, nhìn qua ban công thì có vẻ như Đạo Vô Danh đang muốn xông vào đại viện nhưng bị người ta cản lại. Da đầu tôi càng tê liền rón rén đẩy cửa, chui vào phòng.
Trong căn phòng này tối om chẳng nhìn rõ cái gì, tôi mò mẫm liền sờ được một cái giường thì lập tức ngồi xuống giường, bát canh gừng để dưới đất, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tôi cảm thấy trốn ở đây cũng không ổn, nhỡ đâu Đạo Vô Danh thật sự phát điên rồi xông vào từng phòng tìm người thì sớm muộn gì cũng tìm được đến đây. Thế nhưng hiện giờ tôi cũng không nghĩ được kế nào vẹn toàn hơn nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Tôi ngồi nghỉ một chút thì nghe được loáng thoáng những tiếng quát mắng ngoài sân nên muốn di chuyển qua chỗ cửa sổ lén nhìn một chút. Ai ngờ tôi vừa mới cử động thì một giọng nói yếu ớt truyền đến bên tai.
“Lá gan của cậu không nhỏ, đêm hôm khuya khoắt dám đến chỗ này của tôi sỗ sàng?”
Suýt nữa tôi đã sợ đến hô lên, hóa ra trong căn phòng tối om này có người!
“Không phải... không phải...” Nghe giọng thì có vẻ người này là phụ nữ, hơn nữa còn là một phụ nữ trẻ tuổi, giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng mang theo một chút lười biếng.
“Cậu không sợ bà chủ lột da cậu sao?”
“Chát!”
Tôi cảm thấy hiện giờ mình có một trăm cái miệng cũng không giải thích nổi, thế nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì người trên giường đột nhiên quẹt một que diêm, ánh sáng le lói nhưng vẫn đủ để tôi thấy rõ gương mặt của đối phương.
Quả nhiên đó là một cô gái trẻ tuổi có làn da trắng nõn, đôi mắt cong cong như trăng khuyết cùng với mái tóc đen nhánh xõa ra, cô ấy khẽ cau mày nhìn tôi.
“Tôi không cố ý...” Tôi nhớ lại từng chi tiết sau khi tôi nhảy vào đại viện, tuy rằng tôi chưa bao giờ tới chỗ như thế này nhưng sau khi cân nhắc một chút thì tôi nhận ra có lẽ nơi đây chính là... kĩ viện.
Nghĩ tới đây thì tôi lại càng cuống, hiện giờ đang là giờ “làm ăn” của kĩ viện, những căn phòng khác đều thắp đèn sáng trưng mà chỉ có căn phòng này là tối om. Tôi nhớ tới lời cô mập kia từng nói, có thể cô gái này chính là Lạc Nguyệt cô nương mà cô mập kia nhắc tới.
“Tôi thật sự không cố ý mạo phạm cô, tôi đi ngay đây, đi ngay...” Tôi cúi gằm không dám nhìn cô nàng, định bước lùi lại rồi rời khỏi căn phòng.
“Muốn đến là đến, muốn đi là đi, cậu cho rằng đây là chỗ nào?” Cô gái nằm trên giường đột nhiên vươn tay nắm lấy áo tôi rất chặt. Tôi sợ cô ấy sẽ gọi người tới nên vội vàng giãy ra, hai người kéo qua kéo lại thế rồi cái áo của tôi kêu xoẹt một tiếng, rơi xuống.
Đúng lúc đó trong viện cũng bắt đầu rối loạn, tôi nóng vội nên quên cả cầm theo áo của mình mà vội vàng chạy đến cạnh cửa.
“Cậu đừng hòng chạy!” Cô gái trên giường trông có vẻ yếu đuối đang nhìn tôi như một kẻ lén lút có mưu đồ bất chính cho nên nhảy xuống giường, bám chặt lấy cánh tay của tôi.
Giằng co qua lại, xuyên qua những khe cửa tôi thấy tình hình trong viện đã loạn hết cả lên. Hai kẻ cản lại Đạo Vô Danh lúc trước đoán chừng đã chọc giận anh ta cho nên Đạo Vô Danh đã ra tay với họ, công phu của anh ta tốt đến mức người bình thường chắc chắn không đỡ nổi một chiêu. Lúc này hai kẻ kia nằm giữa sân, trên mặt toàn máu chắc khó mà sống nổi.
“Chết người rồi! Đánh chết người rồi.” Người nào đó gào toáng lên, trai thanh gái lịch chỉ biết ôm đầu chạy trốn để lại một mình Đạo Vô Danh đứng trong sân.
“Tôi thật sự không có ý mạo phạm!” Tôi vô cùng sốt ruột, Đạo Vô Danh đã vọt vào sân rồi nếu như cô gái này hét to một tiếng thì coi như tôi có mọc thêm cánh cũng không bay ra được: “Cô có thấy người điên dưới sân kia không? Anh ta là người điên đang tìm tôi! Tôi không có chỗ đi nên mới trốn tạm trong phòng của cô.” Vietwriter.vn
“Trong viện có người chết?” Cô gái cũng nhìn qua khe cửa xem tình hình bên ngoài, ánh sáng từ cây nến trong tay cô chiếu rọi nửa gương mặt xinh đẹp. Tôi phiêu bạt từ nhỏ, đi qua cũng không ít nơi, người gặp cũng nhiều nhưng trong cả bãi sông này dường như không có cô gái nào xinh đẹp như vậy, tôi ngắm đến ngây ngẩn cả người. Cô gái kia nhíu mày nhìn cảnh tượng dưới sân, bộ dạng mảnh mai yếu đuối lại thêm một cái nhíu mày như vậy không khỏi khiến người ta cảm thấy thương tiếc: “Người chết thì phiền rồi, sẽ có người tới điều tra. Không chỉ cậu mà tôi cũng cảm thấy phiền phức đây.”
“Hung thủ kia bị điên, hai câu không đúng ý là anh ta sẽ trở mặt.” Tôi nhỏ giọng nói: “Nhưng người anh ta muốn tìm là tôi, không liên quan đến cô.”
“Sao lại không liên quan? Nơi đây có người chết thì nhất định quan sai sẽ tới bắt người thẩm vấn, tôi không muốn có phiền phức gì cả.” Cô gái nhíu mày nghĩ: “Đi ra hậu viện đi.”
Cô gái dẫn tôi ra cửa sau, nơi này thông với một con hẻm có thang dẫn xuống lầu dưới, cô ấy ở phía trước tôi ở phía sau đi xuống lầu dưới, sau đó từ cửa sau của lầu chui ra ngoài. Cửa sau chỉ có một bức tường thấp, phía sau trường thấp là hoa viên trồng cây lựu, hải đường mà các loại hoa cỏ cây cối khác. Có vẻ như cô gái này rất quen thuộc chỗ này, cô ấy đi xuyên qua hoa viên là đến con đường bên ngoài.
Mãi tới khi chui ra khỏi hoa viên thì tôi vẫn nghe được tiếng Đạo Vô Danh đang rống giận, đánh đập liên tục.
“Chỗ này có người chết, tôi còn đang bị kiện nên không muốn dính líu đến đám quan sai kia! Tôi ra ngoài ở mấy ngày chờ chuyện êm rồi trở về.” Cô gái dẫn tôi xuyên qua mấy cái ngõ nhỏ, một bên gọi cửa một nhà xe một bên hỏi tôi: “Cậu muốn đi chỗ nào?”
“Cô phải ra khỏi thị trấn sao? Nếu như vậy phiền cô dẫn tôi một đoạn đường.” Tôi thầm nghĩ dù đi chỗ nào thì cũng phải ra khỏi thị trấn, tránh xa Đạo Vô Danh càng xa càng tốt.
Cửa bị đẩy ra, cô gái này thuê một chiếc xe ngựa tốt nhất rồi hai chúng tôi rời khỏi thị trấn từ cửa phía đông. Thùng xe không lớn, tôi và cô ấy ngồi vai kề vai. Xe vừa ra khỏi thị trấn là người đánh xe ngựa lập tức vung roi thúc ngựa chạy về phía trước, cuối cùng lòng tôi cũng an ổn một chút liền đưa tay lau mồ hôi trên trán. Lau xong thì dường như tôi ngửi được một hương thơm thoang thoảng như mùi hoa, hoặc như mùi son phấn rất dễ chịu.
Bình luận facebook