• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (8 Viewers)

  • Chương 91 - Chương 91TRÙNG HỢP LIÊN TỤC

Chương 91TRÙNG HỢP LIÊN TỤC

V



ô Danh giết lão lái đò rồi kéo xác xuống thuyền nhỏ, người đã chết nên bây giờ có nói cái gì cũng vô ích. Tôi nhìn Vô Danh, cảm thấy có khi anh ta nói rất rõ ràng nhưng có khi lại vô cùng mơ hồ bừa bãi, nếu làm anh ta điên lên thì ai cũng thể giết.



“Quan tài đá kia là ở dưới chỗ này?” Vô Danh đứng trên thuyền, chỉ vào đoạn sông phía trước mặt: “Trong quan tài có một con hổ sặc sỡ?”



“Đúng vậy...” Tôi kiên trì trả lời, trong lòng chỉ thầm mong Vô Danh mau mau xuống nước để tôi có cơ hội thoát thân, bằng không đợi sự thật bị phơi ra thì hậu quả khó mà lường được.



Vô Danh nhìn chằm chằm mặt sông, quay đi quay lại vài vòng. Chúng tôi không có thuyền lớn cũng không có bất cứ công cụ nào nên muốn tìm đồ dưới sông là cực kì trắc trở. Vô Danh đầu óc hồ đồ sẽ không để ý đến mấy chuyện này, anh ta nghĩ ngợi một lúc lâu rồi chậm rãi xắn tay áo lên.



“Cậu với tôi đi xuống, chỉ cần tìm được nó là tôi tóm được ngay.” Ánh mắt của Vô Danh như lại chìm trong sự mê mang.



“Tại sao anh lại muốn tìm cái quan tài đó?”



“Vì sao?” Vô Danh bị tôi hỏi thì cau mày ngẫm nghĩ thật lâu, đột nhiên anh ta mở mắt như chợt nhớ ra điều gì đó: “Quan tài đá... quan tài đá làm hại tôi... tôi nhất định phải tìm được quan tài đá...”



“Quan tài đá làm hại anh? Vì sao nó lại hại anh?” Tôi vừa cẩn thận hỏi dò vừa quan sát sắc mặt của anh ta, chỉ cần Vô Danh lộ ra biểu cảm lạ là tôi sẽ lập tức nhận ra có điều gì ấn giấu bên trong và không hỏi gì thêm.



“Hôm đó tôi đang luyện công, cái quan tài đá kia làm hại tôi...” Lời của Vô Danh mập mờ không rõ nên tôi chỉ còn cách tiếp tục hỏi thăm thật cẩn trọng, hỏi tới hỏi lui cuối cùng cũng hỏi được chút nội dung linh tinh.



Nếu tôi đoán không lầm thì cả Vô Danh lẫn lão ăn mày tôi gặp ở cái trấn nhỏ lần trước đều sẽ “quan tưởng”. Quan tưởng cũng giống như ngồi thiền, vào lúc tâm tình trong vắt như nước sẽ đặt chính mình đứng trước biển kiến thức thâm sâu hoặc trên đỉnh núi, đỉnh tháp cao rồi thả mình vào trong suy nghĩ. Thân xác của người đang “quan tưởng” không động đậy nhưng hồn phách có thể sẽ rời khỏi thân thể.



Chỉ có hai trường hợp để hồn lìa khỏi xác, loại đầu tiên chính là những người đang quan tưởng khiến hồn phách có thể tự do xuất ra khỏi xác, mục đích là để hồn phách ngày càng mạnh mẽ hơn. Loại thứ hai chính là người bình thường bị một vài nguyên nhân gì đó mà hồn phách bị ép rời đi. Người học quan tưởng biết cách để hồn phách xuất ra cũng tự nhiên biết cách để thu hồn phách về mà người thường không làm được, cho nên nếu người bình thường bị xuất hồn thì rất khó để trở về.



Chúng tôi ở bãi sông này đã nhiều lần gặp phải người mắc bệnh lạ, hôm trước còn rất bình thường mà hôm sau đã điên điên khùng khùng không thể chữa nổi. Mỗi khi gặp chuyện như vậy thì người nhà của người đó sẽ cho rằng hồn phách của họ bị dọa bay mất rồi, cần mời người có bản lĩnh gọi hồn của người bệnh về. Phương pháp chữa bệnh này còn có một tên gọi khác là “chiêu hồn”.



Theo những thứ mà Vô Danh vừa nói, tôi đoán ra được khi anh ta đang quan tưởng, hồn phách xuất ra khỏi thân thể thì đụng phải một chiếc quan tài đá. Hiện giờ không biết cái quan tài đá mà anh ta gặp phải là cái quan tài của quỷ gầy hay là một cái quan tài đá khác. Thật ra quan tài đá cũng không nhằm vào Vô Danh mà chẳng qua là Vô Danh vô tình đụng phải nó làm thôi. Quan tài đá không phải vật phàm, bản thân nó đã có những ma lực của chính mình, hồn phách con người rời khỏi cơ thể giống như con rùa không mai, mất đi sự bảo vệ nên vô cùng yếu đuối, có lẽ lúc đụng phải quan tài đá thì “sảng hồn” trong ba hồn của Vô Danh đã bị thương hoặc bị đánh tan.



“Sảng hồn” chủ quan thần trí, ý thức của con người, một khi nó bị thương hoặc gặp bất trắc mà không về được thì người này sẽ trở nên điên điên khùng khùng. Đây không thể coi là bệnh, dẫu cho Hoa Đà tái thế cũng không cứu chữa được. Tuy rằng nói hồn phách của Vô Danh bị hao tổn, thần trí không rõ, thế nhưng anh ta vẫn nhớ những chuyện trước kia, vậy nên dù có điên thì vẫn chăm chăm đi tìm cái quan tài đá.



Tôi nghe Vô Danh nói chuyện xong thì biết muốn cản trở anh ta tìm quan tài đá là chuyện không thể, chỉ còn cách kéo dài thời gian mà thôi. Vô Danh nhìn xung quanh rất lâu, bến đò hoang phế, neo người như thế này cũng là do thiên tai hoặc lũ lụt hàng năm đã khiến người dân phải xa xứ, bỏ lại nơi đây để tìm chốn làm ăn mới.



“Chúng ta chờ một chút, xem tình hình thế nào rồi xuống tìm quan tài đá cũng không muộn.”



“Một khắc cũng không đợi được! Tôi với cậu cùng xuống.” Vô Danh nói xong lập tức tóm lấy cánh tay của tôi: “Phải đi ngay bây giờ.”



“Anh chờ chút đã, anh chờ chút đã ...”



“Rào… rào...”



Khi tôi đang cố khuyên Vô Danh rời khỏi bến đò này thì mặt nước đột nhiên sôi sục. Sự sôi sục này khác hoàn toàn so với sự xôn xao khi nước sông chảy cuồn cuộn, mà giống như dưới sông có cái gì đó rất lớn đang chuyển động. Tuy rằng Vô Danh đang dở điên dở khùng nhưng trước khi hồn phách anh ta bị hao tổn thì bản lĩnh của anh ta rất lớn, giác quan cực kì linh mẫn cho nên mặt nước vừa xao động là anh ta lập tức dừng lại.



Những bọt nước nổi lên sùng sục, từng vòng gợn sóng tỏa ra xung quanh. Không đợi Vô Danh nói thêm câu nào thì chiếc quan tài đá bất ngờ nổi lên khỏi mặt nước.



“Quan tài đá!” Hai mắt Vô Danh sáng rực: “Quả nhiên cậu không lừa tôi! Cái quan tài đá này đang ở dưới sông!”



Trong lúc nhất thời tôi không thể nói ra lời, chuyện này quá trùng hợp rồi. Hơn tám mươi dặm thật sự có một bến đò mà trong bến đò lại trùng hợp có một quan tài đá. Tôi chỉ kịp nghĩ tới đây bởi chiếc quan tài đá đó đã nổi lên rồi. Mặt nước vẫn nổi sóng ầm ầm không ngớt, sóng nước bắn cao chừng hai trượng, trong dòng nước chảy xiết bỗng nhiên có một cái bóng lớn nhô ra.



Đôi mắt của tôi trợn trừng nhìn cái bóng này, đó chính là cái xe ngựa xương trắng tôi đã từng thấy trước đây!



Cái xe ngựa kia vừa xuất hiện là sát khí bắt đầu tỏa ra bốn phía, nồng nặc đến mức khiến tôi và Vô Danh đều không thể thở nổi. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Một chiếc quan tài đá, một chiếc xe ngựa xương trắng vừa ra khỏi mặt nước đã đụng mặt nhau, sức mạnh này không thể hình dung được, dường như nó khiến cả con sông Hoàng Hà chấn động. Trên trán tôi toát đầm đìa mồ hôi lạnh, may mà vừa rồi tôi không theo Vô Danh xuống nước, chứ nếu không hai chúng tôi chẳng khác nào tự chui vào con đường chết.



Quan tài đá với xe ngựa xương trắng đấu nhau, ngoại trừ sát khí thì dường như cái xe ngựa kia còn vang lên những tiếng boong boong của binh khí chạm vào nhau. Tôi đứng ở trên bờ nhìn mà hai chân mềm nhũn.



“Quan tài đá! Quan tài đá!” Đạo Vô Danh đứng bên cạnh tôi nhìn chằm chằm cái quan tài đá kia, anh ta rất muốn xông đến nhưng có lẽ sát khí quá mạnh mẽ khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.



“Rầm!!!”



Xe ngựa xương trắng và quan tài đá lại đâm vào nhau, mặt sông như muốn nổ tung còn cái quan tài đá kia bị hất văng ra khỏi mặt nước. Một chiếc quan tài đá nặng mấy ngàn cân cứ thế bay lên không trung cao hơn một trượng rồi lại rơi xuống nước.



“Grào...”



Khi chiếc quan tài đá rơi vào nước, xen lẫn tiếng nước nổ vang là một tiếng kêu mơ hồ như hổ gầm. Cả tôi và Đạo Vô Danh đều run lên khi nghe được tiếng kêu này phát ra từ cái quan tài đá kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom