• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (2 Viewers)

  • Chương 92 - Chương 92KẾ HOẠCH CHẠY TRỐN

Chương 92KẾ HOẠCH CHẠY TRỐN

T



uy rằng nghe được tiếng hổ gầm nhưng tôi vẫn không dám tin là có hổ xuất hiện. Những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở bãi sông như tôi chưa bao giờ được tận mắt thấy hổ, có chăng cũng chỉ là nghe được mấy người trong quán trà kể lại. Họ kể về cảnh Võ Tòng đánh hổ cực kì hấp dẫn trong truyện Thủy Hử, khi đó có giả cả tiếng hổ gầm nên tôi mới nhớ đến vậy.



“Là tiếng hổ!” Ánh mắt của Đạo Vô Danh lóe sáng: “Trong cái quan tài đá kia có hổ thật!”



Tôi không thể tin vào tai mình nữa, mấy lời đó chẳng qua là tôi thuận miệng bịa ra để lừa Đạo Vô Danh có lẽ bên trong thực sự có một con hổ.



“Graoooo”



Trên mặt nước lại truyền đến tiếng hổ gầm mơ mơ hồ hồ, cái quan tài đá chẳng khác nào một ngọn núi đồ sộ nện thẳng vào cái xe ngựa xương trắng kia. Sát khí của chiếc xe ngựa bị đập đến cong vẹo, trong nháy mắt cái quan tài đá chìm vào sông còn cái xe ngựa xương trắng kia không chịu khuất phục mà cũng lập tức đuổi theo.



Xe ngựa và quan tài chìm vào nước rồi không thấy xuất hiện nữa, một lát sau những con sóng trên mặt nước cũng dần dịu lại. Con sông lẳng lặng chảy xuôi giống như chưa từng có gì xảy ra.



“Quan tài đá đâu?! Quan tài đá đâu?!” Đạo Vô Danh giật mình tỉnh lại, anh ta thấy mặt sông yên ả thì nóng nảy đi tới đi lui.



“Chắc chắn nó theo sông trôi đi rồi, nó trôi nhanh quá chúng ta không đuổi kịp.”



“Đuổi không kịp cũng phải đuổi!” Đạo Vô Danh không nói năng gì túm lấy tay tôi kéo đi: “Chúng ta nhất định phải đuổi theo nó.”



Tôi chẳng có cách nào mà trong lòng cũng lo lắng không yên, người này quá nguy hiểm, ở cạnh anh ta phải cẩn thận từng giây từng phút chứ nếu không chẳng may anh ta phát điên thì cái đầu của tôi không đủ cho anh ta tát một cái.



Đạo Vô Danh nắm lấy tay tôi chạy dọc về phía nam. Anh ta vừa chạy vừa nhìn chằm chằm mặt sông nhưng cả xe ngựa lẫn quan tài đá đều ở trong lòng sông nên gần như chúng tôi chẳng thể thấy được cái gì. Chúng tôi cứ chạy như vậy, Đạo Vô Danh cũng dần nóng nảy hơn.



“Cậu mau nhìn xem! Cái quan tài đá kia đang ở đâu?”



“Tôi không nhìn thấy gì cũng không biết nó đang ở đâu.”



“Lúc trước cậu biết, tại sao bây giờ lại không biết!” Đạo Vô Danh đột nhiên bóp mạnh một cái khiến bả vai của tôi gần như nát nhừ, ánh mắt của anh ta có lúc thì lóe sáng tinh ranh có lúc lại mơ mơ hồ hồ, có lúc lại tỏa ra sát khí.



Một người có hai mặt thiện ác, có vài người được gọi là người tốt, cũng có vài người bị gọi là kẻ xấu, thế nhưng không phải người tốt sẽ không có ác niệm còn kẻ xấu sẽ không có thiện niệm. Thánh nhân từ cổ chí kim cũng chẳng phải hoàn hảo, chẳng qua người tốt là những người có thể kiềm chế được mặt ác của bản thân mà thôi, không hơn.



Hiện giờ khó mà nói Đạo Vô Danh là người tốt hay kẻ xấu, thế nhưng thần trí của anh ta không rõ nên có đôi lúc không thể khống chế được ác niệm. Tôi nhìn bộ dạng của anh ta bây giờ chỉ sợ anh ta sẽ đột nhiên gây khó dễ.



“Quan tài đá kia đã chìm xuống rồi, cả một con sông lớn thế này nên tôi thật sự không biết nó đang ở đâu.” Tôi nói với Đạo Vô Danh: “Nhưng mà cũng không phải là không có cách, trước hết chúng ta cứ tìm một thôn nào đó xem có gặp được thầy bói nào không, nếu có thì kêu thầy bói xem thử cái quan tài đá kia đang ở đâu.”



“Thầy bói xem vị trí của quan tài đá...”



“Đúng thế, có thầy bói xem chuẩn lắm! Ở Phương Thiên Hạp cũng nhờ người của Thần Cơ Môn bói mới biết được quan tài đá sẽ xuất hiện.”



“Đi!” Đạo Vô Danh bị tôi thuyết phục, sát khí trong mắt anh ta thu lại rồi nóng lòng kéo tôi chạy tiếp.



Thật ra việc chạy cùng với Đạo Vô Danh thế này chẳng khác nào muốn cái mạng nhỏ của tôi. Đạo hạnh của anh ta thâm sâu nên chạy hoài không mệt, đi đường chỉ dựa vào hai cái đùi không cần nghỉ, chỉ khi nào anh ta cảm thấy không nhúc nhích được thì mới dừng lại một chút nhưng cũng chỉ dừng lại nhiều nhất khoảng một giờ là lại liều mạng chạy tiếp. Tôi chạy theo anh ta chừng hai, ba ngày đã mệt như đứt hơi, thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai chúng tôi cũng đã tới được huyện Bách Xuyên từ rất sớm.



Bách Xuyên là một thị trấn lớn, nằm ở vị trí quan trọng trên đường thủy bắc nam, dù là đội thuyền từ phía bắc xuống hay từ phía nam lên thì cũng dừng chân ở chốn này. Mặc dù không lớn như Lạc Dương nhưng đối với người ở bãi sông thì Bách Xuyên đã là một nơi phồn hoa như gấm rồi.



“Trong thị trấn chắc chắn có thầy bói thôi.” Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, trên bờ sông vắng vẻ không bóng người mà tôi muốn trốn khỏi Đạo Vô Danh là chuyện không thể, trừ phi là vào trong thị trấn nhiều người hỗn tạp thì tôi mới có thể tìm cách thoát thân.



“Đi tìm thầy bói.”



Lúc này trời vẫn còn chưa tối, tôi dùng dằng tìm cách kéo dài thời gian, có lẽ khi vào thị trấn lúc trời tối thì cơ hội chạy thoát của tôi sẽ tăng lên. Đạo Vô Danh có chút mất kiên nhẫn, tôi cố ý đổi chủ đề dẫn dắt anh ta kể vài chuyện trước kia hết nửa ngày. Thị trấn Bách Xuyên nằm ở phía tây đường sông, chúng tôi phải nghĩ cách qua sông cho nên chưa vào thị trấn thì trời đã tối.



Trong thị trấn vô cùng náo nhiệt, quá nửa người là những thương nhân vãng lai bắc nam chạy đến trong thị trấn tìm chỗ vui chơi ban đêm. Tôi và Đạo Vô Danh đều không quen thuộc thị trấn này cho nên tìm cả nửa ngày cũng không thấy một sạp bói toán nào.



Trên đường đi tìm chúng tôi có đi ngang một cái đại viện rất lớn, trong viện có hai tòa nhà bằng gỗ một cao một thấp, cách tường vẫn có thể nghe thấy tiếng người huyên náo bên trong nên chẳng cần nhìn cũng biết nơi đây náo nhiệt cỡ nào. Tôi giật mình thầm nghĩ, nếu như có cách để vào đây thì Đạo Vô Danh có muốn tìm tôi cũng khó.



Cũng may ông trời vẫn thương tôi, đi qua đại viện này thì thấy ngay một sạp bói toán. Có vẻ như thầy bói kia thấy không có khách nên định dọn hàng nhưng tôi nhanh chóng chạy đến cản ông ta lại. Thầy bói thấy có khách tới lập tức nhiệt tình ngay được.



“Anh nói với ông ta đi, anh biết rõ hơn tôi.” Tôi chỉ vào thầy bói, nói: “Anh bảo ông ta bói cho một lần, tôi đến chân tường bên kia đi vệ sinh một cái.”



Nếu là lúc bình thường chắc chắn Đạo Vô Danh sẽ không thả tôi đi, thế nhưng thầy bói đang ở ngay trước mặt mà anh ta lại vội vàng muốn biết vị trí của quan tài đá cho nên không để ý đến tôi nữa, tự đi nói chuyện với thầy bói. Tôi rón rén chạy đến sát chân tường đại viện kia, nhìn vào trong thấy trái phải không có người liền đu lên trường, nhìn vào bên trong một chút.



Trong viện có rất nhiều người cả trai lẫn gái đang đi đi lại lại, tôi nhìn qua một chút rồi lại nhảy xuống, sau đó chọn một góc không người rồi nhảy qua.



Tôi vừa mới đặt chân xuống đất thì nghe được tiếng Đạo Vô Danh đang la to bên ngoài đại viện, trong lòng lập tức căng thẳng. Có lẽ anh ta phát hiện tôi chạy mất nên đang tức điên lên rồi. Tôi nhanh chóng cúi đầu đi vào sân, định nhảy qua tường bên kia rồi vòng thêm vài vòng qua mấy con phố nhỏ, bỏ rơi anh ta rồi mới rời khỏi thị trấn.



Trong viện nơi đâu cũng là người, tôi chẳng biết ai với ai chỉ biết cúi đầu đi thật nhanh. Thế nhưng đi được nửa đường thì nghe có người la to sau lưng: “Cậu! Chính cậu đó! Thằng nhóc đang cúi đầu bước đi ấy! Đứng lại!”



Da đầu của tôi tê rần, vô thức quay mặt nhìn lại thì thấy đằng sau tôi là một cô gái mập mạp.



“Đồ không có mắt, nhìn cái gì mà nhìn, đi mau.” Trên mặt cô mập này chắc phải có chừng nửa cân phấn, ả xoay mông đánh eo một cái rồi nhét một bát canh vào tay tôi: “Hôm nay bận quá là bận, tôi cũng phải ra chào hỏi khách đây! Lạc Nguyệt cô nương có chút khó chịu nên đi nghỉ sớm, cậu đem bát canh gừng này lên cho cô ấy rồi xuống đây, có nhiều việc phải làm lắm.” Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom