• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (2 Viewers)

  • Chương 90 - Chương 90BÂNG QUƠ MÀ TRÚNG

Chương 90BÂNG QUƠ MÀ TRÚNG

T



ôi chẳng biết nên trả lời thế nào, trong ánh mắt mê man của Vô Danh dường như ẩn chứa những tia sáng hung ác khiến tôi cảm thấy nếu tôi trả lời là không biết thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.



“Trong quan tài đá chứa gì? Cậu có biết không?” Vô Danh bắt đầu mất kiên nhẫn.



“Tất nhiên là tôi biết rồi. Không những tôi biết trong quan tài đá có cái gì mà tôi còn biết nó đang ở đâu nữa.” Tôi đáp.



“Cậu biết? Tốt quá!” Sự hung ác trong mắt Vô Danh đột nhiên biến mất, hắn nắm lấy tay tôi hỏi. “Trong quan tài đá chứa gì? Nó đang ở đâu?”



“Thứ trong quan tài cực kì quan trọng, làm sao tôi có thể nói khơi khơi cho anh được chứ?” Tôi muốn kéo dài thêm thời gian để tìm kế thoát thân.



“Đúng vậy, trong quan tài đá nhất định có thứ gì đó rất quan trọng, tôi cũng không thể nhận ân huệ của cậu.” Vô Danh sờ soạng khắp người cả lúc lâu chỉ mò ra được một cái bánh bao không nhân bị nước sông thấm ướt. “Cái này cho cậu ăn, cậu ăn xong rồi phải nói cho tôi biết trong quan tài đá có cái gì, nó đang ở đâu.”



“Tôi không ăn bánh bao của anh.” Tôi dở khóc dở cười nhìn hắn, xem ra tên này hâm hâm dở dở thật. Tôi phải nhanh chóng nghĩ ra một lí do nào đó để lừa hắn rồi đi tìm Bàng Độc. “Được rồi, tôi nói cho anh cũng được, nhưng anh phải giữ bí mật đấy.”



“Ai hỏi tôi cũng không nói, cậu nói mau lên, mau lên.”



“Trong quan tài đá có một con hổ sặc sỡ, cực kì hung dữ.” Tôi chỉ về phía hạ lưu, nói. “Giờ nó đang ở cách đây tám mươi dặm về phía hạ lưu, ở đấy có một cái bến đò, mà nó đang ở ngay dưới cái bến đò ấy.”



Tôi chỉ muốn chạy thoát cho nên bịa bừa mà thôi, tuy Vô Danh nghe rất chăm chú cẩn thận nhưng tôi chỉ sợ hắn không tin.



Cũng may, Vô Danh nghe xong chẳng nói chẳng rằng gì, chỉ cúi đầu đi qua đi lại không biết đang nghĩ cái gì.



“Nếu anh muốn tìm quan tài đá thì đi nhanh đi, nếu để người khác đến trước một bước thì tôi cũng chẳng giúp được anh đâu.”



“Đúng! Cần phải đi sớm!” Vô Danh ngẩng đầu lên rồi nắm tay tôi đi dọc về phía hạ lưu. “Cậu đi với tôi, tìm được quan tài đá kia tôi sẽ nghĩ cách đền bù cho cậu, tôi không chịu ân huệ của ai bao giờ.”



“Cái này...” Mặt mũi của tôi tái mét lại, vốn dĩ tôi chỉ bịa thôi nhưng không ngờ Vô Danh lại là người trượng nghĩa như vậy. Tôi bị hắn ta lôi đi xềnh xệch xềnh xệch, trong lòng tôi kêu khổ không thôi, địa thế của eo Phương Thiên thế nào tôi đâu có biết, nên nếu đi xuống hạ lưu thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị lộ tẩy.



Vô Danh chạy một mạch mấy dặm, mà đầu óc tôi quá choáng váng nên cũng không biết đã chạy được bao nhiêu dặm. Vô Danh chỉ sợ có người đến trước nên cứ cắm đầu chạy không biết mệt mỏi, mãi cho đến khi tôi thở không ra hơi thì hắn mới quay đầu lại nói với tôi. “Chúng ta đã chạy mười dặm rồi, còn bảy mươi dặm nữa.



“Sao anh biết đã chạy mười dặm rồi? Anh đo à?”



“Không cần đo, mỗi bước chạy của tôi là hai thước bốn tấc, chạy một bước đếm một bước, bây giờ vừa vặn là mười dặm. Chúng ta chạy tiếp đi, đừng để người khác đến trước cướp được.”



Tôi không ngờ kẻ điên điên khùng khùng như Vô Danh lại có thể tỉ mỉ như vậy. Chạy thêm một đoạn nữa thì hắn nói với tôi là đã chạy được hai mươi dặm rồi. Lúc này tôi đã chạy hết nổi, hai cái chân như sắp rụng ra, Vô Danh chẳng nói chẳng rằng túm tôi vác lên vai chạy như bay…



Tên này chắc chắn là dị nhân mới có thể vác một người nặng hơn năm mươi cân như tôi chạy không biết mệt mỏi.



Tôi không nhớ chúng tôi đã chạy bao lâu, Vô Danh có lợi hại đến đâu thì vẫn là người, nên hiện tại hắn có chút thấm mệt.



Tôi kêu hắn thả tôi xuống nhưng hắn không chịu, vẫn cố chấp chạy bước nhỏ thêm nửa giờ chứ không nghỉ lại, sau đó dường như hắn lại khỏe lại nên tiếp tục chạy như điên tiếp.



“Chạy thêm năm dặm nữa là hết tám mươi dặm.” Vô Danh vừa chạy vừa nói. “Cái bến đò mà cậu nói cũng không còn xa nữa.”



“Đại... đại khái... là thế...” Tôi chỉ còn thiếu nước khóc thành tiếng thôi, không ngờ chuyện sẽ đến nước này, nhưng hiện giờ chỉ còn cách tới đâu ứng phó tới đó vậy.



Năm dặm với Vô Danh mà nói chẳng qua chỉ trong chớp mắt, khi hắn cảm thấy tôi nghỉ đủ rồi thì thả tôi xuống, tôi còn đang lo không biết nên bịa chuyện với Vô Danh như thế nào tiếp thì đột nhiên phát hiện dưới ánh hoàng hôn trải trên mặt sông có một cái bến đò nhỏ cách chúng tôi không xa.



Tôi thấy vậy liền thở phào, cảm thấy mình quá may mắn khi chỉ thuận miệng nói bừa một câu mà lại thành sự thật.



“Đến cái bến đò cậu nói rồi!” Vô Danh thấy cái bến đò kia thì tinh thần cũng hăng hái lên.



Đó là một cái bến đò nhỏ hoang tàn, cả bến đò chỉ có một chiếc thuyền con, một ông lão đang ngồi nhàn nhã câu cá trên mũi thuyền.



Chủ thuyền già thế này cũng không phải chuyện hiếm ở bãi sông, phiêu lưu lênh đênh cả đời rồi đến một số tuổi nhất định sẽ không muốn đi mạo hiểm nữa. Nếu có người thì lão chở người qua sông kiếm mấy đồng, còn không thì tự tìm thú vui cho bản thân, đến khi trời tối quay về nhà nghỉ ngơi, vô cùng tự do tự tại.



“Cậu nói cái quan tài đá kia ở ngay dưới bến đò, chuyện này không thể để người khác biết được.” Vô Danh dắt tôi bước nhanh về phía con thuyền nhỏ kia.



“Hai vị đi ngang qua hay là muốn đi thuyền?” Lão chủ thuyền thả cần câu trong tay xuống, cười hỏi chúng tôi: “Nếu muốn ngồi thuyền mà điểm tới không xa thì tôi có thể đưa hai người đi một đoạn, còn nếu xa quá thì không được.”



Vô Danh không nói lời nào mà bước tới chỗ người lái thuyền, tôi có thể cảm nhận được sát khí đang tản ra từ người hắn, sự hung ác trong mắt cũng lộ rõ.



“Chúng tôi không ngồi thuyền, chúng tôi tới là để làm chút chuyện.” Vô Danh nhảy lên thuyền. “Lão không thể sống tiếp.”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Cái gì?” Lão chủ thuyền như nghe không rõ bèn hỏi lại.



Bụp…



Vô Danh nhảy lên thuyền rồi giơ tay vung ra một cái tát, lão chủ thuyền chỉ là một người bình thường, làm sao có thể chịu nổi một cái tát này của hắn. Thậm chí, tôi còn nghe thấy được cả tiếng xương vỡ nát, lão chủ thuyền chỉ kịp hự một tiếng rồi ngã xuống sông.



“Anh!!!” Nhìn vũng máu đỏ tươi trên mặt nước, tôi đến ngây người. “Sao anh lại giết người lung tung như vậy? Anh không sợ gặp báo ứng sao!”



“Làm chuyện lớn phải cẩn thận!” Vô Danh chẳng thèm để chuyện này vào mắt, hắn giết lão chủ thuyền xong lập tức thu lại sát khí của mình. “Lão ta chết rồi sẽ thành quỷ, nếu muốn báo thù thì cứ tìm tôi, không liên quan gì đến cậu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom