• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (1 Viewer)

  • Chương 88 - Chương 88QUAN TÀI ĐÁ BIẾN MẤT

Chương 88QUAN TÀI ĐÁ BIẾN MẤT

"K



hông... không biết...” Gã bị tóm bị Vô Danh dọa cho sợ mất mật, không biết nên trả lời thế nào.



“Tôi không biết... cậu cũng không biết...” Vô Danh bĩu môi nói.



Vô Danh ngẩn ngơ một hồi rồi đột nhiên sắc mặt lạnh xuống, xách cổ áo của gã Bàng môn kia lên: “Mày không biết trong quan tài kia có cái gì mà dám động tay vào? Đáng chết!”



“Tôi...”



Bụp…



Gã Bàng môn chưa kịp nói cái gì đã ăn trọn một cái tát của Vô Danh, đầu của gã gần như vỡ ra sau cú tát này. Gã không kịp rên một tiếng đã ngã vật ra đất, nằm dặt dẹo.



“Cái người tên Vô Danh này có vẻ rất lợi hại.” Tôn Thế Dũng nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa thì thầm với chúng tôi. “Rốt cuộc đây là thần tiên phương nào?”



“Võ công của hắn rất lợi hại à, nhìn như điên điên khùng khùng ấy.” Tống Bách Nghĩa lắc đầu, không đồng ý với ý kiến của Tôn Thế Dũng.



Tôi không lên tiếng nhưng trong lòng cũng rõ, cái người này tên là Vô Danh nhưng không phải là hạng người vô danh.



“Người Cầm Đèn đâu? Bắt kẻ này lại!” Kim Bất Địch đứng ngoài quan sát một hồi cũng nhận ra đám người dưới của Bàng môn không đánh lại Vô Danh, cho nên mới gọi mấy Người Cầm Đèn ra tay.



Sự kiện lần này có khoảng mười gia tộc tới tham gia, trừ hai người đang ở bờ sông nghĩ cách vớt quan tài đá lên thì tất cả những Người Cầm Đèn còn lại đều xông về phía Vô Danh.



Tôi trốn trên đỉnh núi nhìn cảnh này mà toát hết cả mồ hôi, mặc dù chúng tôi không quen biết, nhưng hắn là kẻ địch của Bàng môn chứng tỏ hắn không phải người xấu.



Mấy Người Cầm Đèn này thống lĩnh gia tộc suốt mấy chục năm, cho nên bọn chúng không chỉ có thân thủ tốt mà kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kì phong phú. Bọn chúng xông tới gần rồi tản đều ra xung quanh chặn hết tất cả đường lui của Vô Danh, đồng thời có thể hỗ trợ cho nhau bất cứ lúc nào.



Vô Danh đứng trước đám Người Cầm Đèn danh chấn một phương này vẫn chỉ né qua né lại, rồi thỉnh thoảng tung ra một đòn như ban nãy. Đánh nhau một hồi, mặc dù Vô Danh không thoát khỏi vòng vây nhưng đám Người Cầm Đèn cũng chẳng chiếm được lợi thế.



Bên này đánh đấm loạn xạ, bên kia Kim Bất Địch vẫn chăm chăm nhìn vào mặt sông không chớp mắt. Hai thủy quỷ xuống sông đã trồi lên lấy dưỡng khí một lần, nhưng đến lần thứ hai trồi lên thì chỉ có một người và có vẻ không ổn, bởi vì gã đang liều mạng bơi lên bờ.



Những người làm thủy quỷ đều có khả năng bơi lội cực tốt, chuyện xuống sông bình thường như ăn cơm bữa nhưng lúc này gã lại chỉ biết lảo đảo cắm đầu bơi lên bờ, thậm chí còn không thèm để ý đến Kim Bất Địch mà cuống cuồng chạy cách xa bờ càng xa càng tốt.



“Đứng lại! Đã tìm được chưa?” Kim Bất Địch kéo gã thủy quỷ lại, hỏi.



Gã thủy quỷ không trả lời, chỉ vùng vẫy muốn thoát ra chạy đi. Hành động của gã khiến tôi cảm thấy đầu óc của gã lúc này có vẻ không ổn.



Tôi có thể nhìn ra được thì hiển nhiên Kim Bất Địch cũng nhận ra, hắn hỏi vài câu cũng biết chẳng hỏi được cái gì liền quẳng gã thuỷ quỷ sang một bên, sau đó tiếp tục nhìn chăm chăm vào mặt nước không có một gợn sóng. Quan tài đá vừa chìm vào nước là không thấy bóng dáng đâu nữa, mặc dù nó khá là to nhưng ở một đoạn sông lớn thế này mà muốn tìm một cái quan tài bằng đá là chuyện cực kì khó khăn.



Không tìm thấy quan tài đá, mấy Người Cầm Đèn cũng chẳng làm gì được Vô Danh. Nhìn thì tưởng như hắn đấm đá loạn xạ nhưng mỗi chiêu tung ra lại có thể hạ gục một đối thủ nên cũng không ai dám mạo hiểm, đánh tới đánh lui càng đánh càng loạn.



“Tên Mao thiên sư muốn đánh lén kìa.” Thị lực của Tôn Thế Dũng tốt hơn tôi, anh ta nói, tôi mới để ý thấy chẳng biết Mao thiên sư đã lách sang một bên từ lúc nào.



Danh tiếng của Âm Sơn Đạo rất thối nát, suốt ngày chơi mưu hèn kế bẩn cho nên tôi cảm thấy lo lắng thay cho Vô Danh.



Mao thiên sư đột nhiên huýt sáo một cái, mấy Người Cầm Đèn của Bàng môn đều là kẻ lão luyện thành tinh, dù Mao thiên sư chưa nói câu nào nhưng một tiếng huýt sáo này của lão vừa vang lên là cả đám lập tức di chuyển, bao vây Vô Danh nhưng không chủ động tấn công. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Tôi thấy tay phải của Mao thiên sư đột nhiên bắn ra một lá bùa đen nhánh, tốc độ cực nhanh. Khi lá bùa này đến gần Vô Danh thì nó như biến thành một cái đinh màu đen, loáng thoáng còn nghe được tiếng kêu gào thảm thiết như có như không vang lên.



“Lệ Quỷ Đinh!”



Cái đinh màu đen này nhằm thẳng vào lưng Vô Danh, ngay lúc nó chuẩn bị cắm vào gáy của hắn thì đột nhiên Vô Danh quăng ra một lá bùa màu vàng. Lá bùa vàng cuốn lấy Lệ Quỷ Đinh rồi cháy bùng lên, trong ánh lửa có thể thấy được một cái bóng đen dần dần bị cháy rụi.



“Không thể nào!!!” Mao thiên sư kinh hoàng, thứ như Lệ Quỷ Đinh có thể coi như là một pháp khí, cao thủ giang hồ cho dù có giỏi đến đâu cũng chẳng thể phá được Lệ Quỷ Đinh, trừ phi là người của Đạo môn mà phải là cao thủ của Đạo môn thì mới có thể phá vỡ…



Bãi Hoàng Hà tuy lớn nhưng không có một nhân vật lớn nào mà Mao thiên sư lại không biết, cao thủ Đạo môn duy nhất ở bãi Hoàng Hà là Trương Long Hổ, nhưng người này trời sinh tính tình lạnh nhạt, chưa bao giờ vô duyên vô cớ dính đến phân tranh trong giang hồ. Mà hiện giờ, cái người tên Vô Danh này khẩu âm rõ ràng là của bãi sông, là người bản xứ… nhưng không ai biết từ bao giờ bãi Hoàng Hà lại xuất hiện một cao thủ như vậy.



Lệ Quỷ Đinh bị phá giải, Mao thiên sư liền vô thức lùi về sau đề phòng Vô Danh phản kích. Thế nhưng, Vô Danh lại chẳng buồn nhìn Mao Thiên Sư lấy một cái, mà gương mặt của hắn đột nhiên vặn vẹo nhìn chằm chằm về phía mặt sông rồi gào to.



“Quan tài đá đâu rồi? Quan tài đá đâu rồi?!”



Rào…



Mặt sông đang im ắng đột nhiên chảy xiết, đã tốn quá nhiều thời gian nên đại trận khóa sông của Ba mươi sáu bàng môn không thể duy trì tiếp được nữa, dòng sông lại trở về như cũ.



Dòng nước chảy ào ào, Vô Danh cũng theo đó mà trở nên điên cuồng, hắn đi tới đi lui mấy vòng ở chỗ nước cạn, nhưng không một ai dám chạy lên cản hắn lại.



Rào… rào…



Vô Danh chạy vài vòng rồi nhảy vào nước, do dòng nước chảy quá siết nên hắn vừa nhảy vào sông liền giống như hạt cát nhảy vào biển khơi, biến mất không còn bóng dáng.



Không vớt được quan tài đá, Vô Danh nhảy vào sông biến mất, đám người Bàng môn mặt ủ mày chau đứng tại chỗ không dám lên tiếng.



“Các ngươi đều đáng chết!” Kim Bất Địch cũng chẳng còn cách nào khác, tới nước này thì dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cái quan tài kia đã cách đoạn sông này rất xa. “Ta đã nói, hôm nay nếu hỏng chuyện sẽ giết hết tất cả các ngươi!”



“Kim gia bớt giận.” Đám người không ai dám lên tiếng, Mao thiên sư đành phải chìa cái mặt già ra khuyên nhủ.” Chuyện hôm nay thành ra thế này cũng có nguyên nhân, các anh em cũng không ai ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy chứ không phải mọi người không cố gắng... Kim gia, dù sao chúng ta đã thấy được cái quan tài đá kia, chờ xử lý bên này xong xuôi liền cho các anh em đi dọc theo bờ sông tìm kiếm, nửa năm hay cả năm thì cuối cùng vẫn tìm được thôi...”



“Nói thì dễ lắm!” Sắc mặt của Kim Bất Địch vô cùng âm trầm, hắn gần như nghiến răng nói. “Một cái quan tài đá như vậy mà hơn ba trăm người cũng không kéo lên nổi. Ta nói cho các ngươi biết, trong sông có chín quan tài (cửu quan), trông cậy vào các ngươi tìm đủ chín cái thì phải đợi đến năm nào tháng nào!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom