• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 89 - Chương 89SAU KHI RƠI XUỐNG VÁCH

Chương 89SAU KHI RƠI XUỐNG VÁCH

"K



im gia, nói thế nào thì chuyện cũng đã thành thế này rồi. Lần trước ngài ra uy ở Hoàng Sa Trường đã khiến vài người không phục, mà bây giờ lại thẳng tay giết người nữa thì sợ rằng...” Mao thiên sư không nói lại được Kim Bất Địch nhưng vẫn cố gắng lựa lời khuyên nhủ.



“Sợ cái gì? Ông nghĩ ta là Đại Đầu Phật năm xưa sao?” Kim Bất Địch lạnh mặt, triệu tập mấy Người Cầm Đèn tới. “Hôm nay hỏng chuyện, nhưng lão Mao đã nói giúp các người nên ta sẽ không phạt nặng. Các người quay về, cho người trong nhà rút thẻ sinh tử, ai rút trúng thẻ tử thì xử tử kẻ đó!”



“Kim gia, cái này...” Cả đám Người Cầm Đèn trố mắt nhìn nhau, người của các gia tộc trong Ba mươi sáu bàng môn nếu không phải thân thích thì là đồ đệ, tự dưng lôi đầu một người ra chém thì không phải ai cũng có thể ra tay được.



“Lời ta nói các ngươi có nghe không.” Kim Bất Địch chắp tay sau lưng. “Các ngươi cho rằng lần này ta tới bãi Hoàng Hà một mình sao? Phía sau ta còn có người khác. Ta muốn lập quy củ cho Ba mươi sáu bàng môn. Hôm nay, các ngươi ra tay hay không là tùy các ngươi nhưng lần tiếp theo chỉ sợ người mất mạng chính là các ngươi.”



Mấy Người Cầm Đèn nghe xong liền toát đầm đìa mồ hôi nhìn nhau, sau đó quay về cho người trong gia tộc rút thẻ sinh tử.



Tới eo Phương Thiên hôm nay có chín gia tộc, mỗi gia tộc đưa ra một người xử tử ngay tại bờ sông.



“Cho những người chết hôm nay hai trăm đồng đại dương, cho người đưa đến nhà bọn họ.” Kim Bất Địch chẳng buồn nhìn đến mấy thi thể đang nằm trong vũng máu mà xoay người đi thẳng.



Cả đám người im lìm cho tới khi Kim Bất Địch đi xa mới dám nhỏ giọng bàn tán, đám Người Cầm Đèn có muốn sầu lo cũng không sầu lo nổi, đành để cho người trong gia tộc thu dọn đồ đạc rời đi.



Đám người này bận rộn hồi lâu, thu dọn bãi sông thỏa đáng rồi mới lũ lượt rời khỏi, bọn tôi không dám coi thường nên đợi tới tận khi không còn bóng dáng bất cứ ai mới bắt đầu nói chuyện.



Chuyện ngày hôm nay thực sự tôi cũng không quá hiểu, thế nhưng ít nhất tôi biết được rằng trong sông có tổng cộng chín cái quan tài đá giống như cái quan tài của lão quỷ gầy. Chúng tôi không biết trong quan tài đá có gì nhưng thứ mà Kim Bất Địch và Bàng môn muốn giành lấy thì Thất môn chúng tôi phải nghĩ đủ mọi cách để không cho bọn chúng có được.



“Đã mấy năm rồi Thất môn không tuần sông, tình hình bây giờ không còn cách nào khác, phải mau chóng lập lại quy củ tuần sông.”



Người của Bàng môn đã đi hết, chúng tôi trốn trên đỉnh vách núi rất lâu cũng bắt đầu hoa mắt chóng mặt vì thiếu dưỡng khí. Bàng Độc muốn leo từ vách núi xuống nên tôi đi thu dọn hành lý, chuẩn bị xuống dưới cùng ba người họ.



Đúng lúc này, tôi vừa xoay người lại thì bỗng nghe thấy tiếng động vang lên từ vách núi.



Sống lưng của tôi bỗng chốc lạnh toát, mặt núi quay ra sông treo toàn là thi thể, chẳng biết có phải do gió sông thổi quá mạnh khiến những cỗ thi thể đó va đập vào nhau phát ra tiếng động hay không.



Thế nhưng đúng lúc này, trên vách núi đột nhiên thò ra một cái tay, bàn tay này bám chắc vào một mỏm đá nhô ra từ đỉnh núi.



Tôi vừa nhìn thấy cái bàn tay này thì choáng váng cả người, lập tức rút Đả Quỷ Tiên ra.



Trong lúc hoảng loạn, tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, thấy cái tay kia đã bám lên mỏm đá, trong bụng nghĩ nó muốn leo lên đây, cho nên lập tức vung roi ra.



Chát…



Mặc dù tôi còn chưa quen tay nhưng đã có thể dùng roi đập nát một cục đá. Ai ngờ, một roi này vừa bay tới thì cái bàn tay đang bám trên mỏm đá bất ngờ bắt lấy roi một cách cực kì chuẩn xác, sau đó giật mạnh một cái.



Tôi quá nhỏ, không đủ kinh nghiệm lại thêm suy nghĩ Đả Quỷ Tiên là vật tổ truyền của Thất môn không thể đánh mất nên không những tôi không buông tay mà còn nắm chắc hơn. Lực kéo của đầu bên kia quá mạnh, cứ thế cả người tôi bị kéo ra tới sát rìa vách núi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Dưới chân bỗng hụt một cái rồi tôi cứ thế rơi thẳng xuống vách đá. Khi rơi xuống tôi nhìn thấy một gương mặt ướt nhẹp như thể vừa bò từ dưới nước lên, mái tóc màu xám trắng dán chặt vào trán, nước sông vẫn chưa kịp rửa sạch vết máu trên gương mặt này. Tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là Vô Danh vừa rồi đã biến mất dưới sông.



Chẳng phải hắn nhảy xuống sông rồi bị nước cuốn đi rồi sao? Thế quái nào lại có thể lặng lẽ leo từ vách đá lên tận đỉnh núi?



Tôi có rất nhiều câu hỏi nhưng lúc này thân tôi còn lo chưa xong, một tiếng “tùm” vang lên, tôi rơi thẳng xuống sông.



Từ lúc tôi thấy cánh tay của Vô Danh cho đến lúc tôi rơi xuống sông chỉ trong vài tích tắc, đám Bàng Độc ở trên vách núi nghe được tiếng động nhưng không cứu kịp. Đại trận khóa sông của Ba mươi sáu bàng môn đã hết tác dụng, nước sông bây giờ chảy rất xiết, tôi vừa rơi vào sông là bị dòng nước cuốn trôi đi.



Tôi vừa rơi xuống nước thì mơ hồ nghe được một tiếng “tùm”, Vô Danh bám trên vách núi cũng rơi xuống rồi lao tới bên cạnh tôi. Tôi bơi lội khá giỏi nên biết khi dòng nước chảy xiết thế này mà càng giãy giụa lại càng khó xử lý, chỉ có một cách duy nhất đó là thả lỏng toàn thân trôi theo dòng nước tiết kiệm sức lực, rồi chờ tới khi có cơ hội thì nghĩ cách lên bờ.



Cứ thế mới chỉ qua mấy phút, chúng tôi đã theo dòng nước trôi xuống phía hạ lưu bốn, năm dặm. Tôi bị nước xô tới buồn nôn, nước chảy rất siết nên dù bọn Bàng Độc biết tôi rơi xuống sông cũng không cứu kịp.



Tôi không biết mình đã bị cuốn đi bao xa, quanh vùng eo Phương Thiên cũng chẳng có chỗ nào thích hợp để bò lên bờ, cho dù tôi bơi lội giỏi cũng rất khó khăn khi gặp tình huống thế này.



Khi tôi đang cố gắng nổi trên mặt nước thì Vô Danh bất thình lình tiến sát lại gần tôi, dường như hắn ta không ngại tình huống nguy hiểm này mà vươn tay, nắm lấy tay tôi thật chặt.



“Buông ra! Buông ra!” Tôi không giãy thoát được khỏi bàn tay của Vô Danh nên càng thêm hoảng loạn. Nếu cứ bị kẻ điên này bám lấy thì hậu quả khó mà lường được.



Khi trôi thêm chừng mười hai mười ba dặm thì tôi phát hiện phía bờ Đông có một khúc quanh nước chảy chậm hơn, đó là nơi phù hợp nhất để lên bờ. Tôi đang nghĩ cách hất Vô Danh ra thì không ngờ kẻ điên điên khùng khùng này lại biết cách tìm đường sống trong chỗ chết, hắn kéo tay tôi tiến thẳng về phía bờ Đông.



Cũng nhờ Vô Danh đổi hướng kịp lúc cho nên hai chúng tôi thuận lợi lên bờ. Nước sông lạnh băng, quần áo ướt nhẹp nhưng Vô Danh gần như không cảm nhận được điều đó, hắn chỉ nhìn tôi một cách mờ mịt.



“Trong sông có một cái quan tài bằng đá.” Nước đã rửa trôi vết máu trên mặt hắn để lộ ra gương mặt trắng bệch, hắn ngơ ngác hỏi tôi. “Cậu có biết trong cái quan tài đá chứa gì không?”



Nghe được câu hỏi này da đầu của tôi lập tức tê rần, Vô Danh này điên điên khùng khùng, tôi còn nhớ hắn đã từng hỏi một người của Bàng môn câu hỏi tương tự, khi đối phương trả lời không biết đã bị hắn đập chết tươi. Bây giờ nếu tôi trả lời không biết rất có thể sẽ chọc giận hắn mà hắn chỉ quơ tay một cái cũng đủ khiến tôi mất mạng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom