• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (5 Viewers)

  • Chương 87 - Chương 87KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN

Chương 87KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN

T



uy tôi không nhìn rõ nhưng tôi có thể nhận ra người đang nằm trên cái quan tài đá kia không phải lão quỷ gầy, nói cách khác tức là chiếc quan tài đá này không phải quan tài đá của lão quỷ gầy. Quan tài của lão quỷ gầy rất đặc biệt, chỉ cần nhìn qua một lần là không thể quên được, xem tình hình trước mắt thì có vẻ như không chỉ có một chiếc quan tài đá.



“Thu lưới!!!” Kim Bất Địch đứng trên bờ quan sát, thấy quan tài đá vừa xuất hiện là cả người hắn trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn ta giơ tay ra hiệu cho người Bàng môn lôi quan tài lên.



“Ào!!!”



Bãi sông yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào, đám người Bàng môn ào ào xuất hiện kéo cái lưới lớn đã bày sẵn dưới sông từ hai canh giờ trước lên, quan tài đá nằm gọn trong đó. Cái lưới này không phải loại lưới bình thường dùng để đánh cá trên sông, sợi lưới to như ngón tay cái được thấm đẫm dầu cây trẩu, vô cùng bền chắc, dao chém không đứt, có kéo bốn trăm cân cũng không thành vấn đề.



“Sắp lên rồi! Sắp lên rồi.”



Tời kéo không ngừng chuyển động, dây thừng thu lại càng lúc càng nhanh, thế nhưng khi chiếc quan tài đá kia cách bờ chừng năm trượng thì tấm lưới lớn đột nhiên rách toạc, chiếc quan tài đá rung lên rồi lại chìm vào sông một lần nữa.



“Làm cái gì vậy?! Mau lên!” Kim Bất Địch lập tức lao xuống sông rồi gào lên như một kẻ thần kinh. “Để mất cái quan tài đá này thì chúng mày cũng đừng hòng sống sót!”



Đám người lập tức kinh hoảng, tấm lưới lớn này bọn chúng đã chuẩn bị rất lâu, không ai nghĩ lưới lại rách được, cho nên hiện giờ muốn cứu vãn tình hình cũng không biết làm thế nào.



Kim Bất Địch nhất quyết đòi vớt cái quan tài đá lên, cho nên có hai “thủy quỷ” bị bắt nhảy xuống sông để buộc dây thừng vào cái quan tài kia, để người trên bờ kéo lên.



Tôi ở trên cao nên quan sát được toàn bộ, khi quan tài đá bị lưới kéo lên thì cái người nằm trên quan tài đá cũng không nằm yên được nữa, hắn đã rơi tùm xuống sông…



Cho đến tận lúc này, người của Bàng môn mới phát hiện trên quan tài đá có người, hai thủy quỷ chần chừ quay đầu lại nhìn Kim Bất Địch.



Có vẻ “người kia” không biết bơi nên vừa rơi xuống sông liền vùng vẫy đạp tới đạp lui, cũng may mặt sông đã bị khóa lại, cộng thêm chỗ đó gần bờ nên hắn đạp nước một lúc liền bò được lên bờ.



Cả người hắn ướt sũng, từng giọt nước theo tóc và quần áo của hắn nhỏ xuống tí tách tí tách. Hắn còn chưa lên bờ đã bị đám người Bàng môn bao vây kín.



Tôi híp mắt nhìn cảnh này, người đàn ông này tôi chưa từng thấy bao giờ, ngay cả Bàng Độc và Tôn Thế Dũng cũng chưa từng thấy gương mặt này.



Nếu dựa vào gương mặt thì có lẽ đây là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi nhưng mái tóc của hắn lại xám trắng như một ông lão sáu, bảy chục tuổi. Người này lên bờ xong cứ thế ngây ra, đứng bất động tại chỗ.



“Xuống sông đi! Xuống sông đi!” Kim Bất Địch gào lên với hai thủy quỷ, đồng thời nhìn chằm chằm người vừa bò từ dưới sông lên hỏi. “Mày là ai?”



“Tôi?” Người kia nghe Kim Bất Địch quát thì lắc đầu ngẫm nghĩ một lúc. “Để tôi nghĩ cái đã, nghĩ cái đã...”



“Mẹ mày! Thích giả ngu à!” Một vài người của Bàng môn đang rất tức giận, bởi nếu chuyện hôm nay mà không thành thì dù Kim Bất Địch không giết sạch tất cả cũng phải giết... ít nhất hai người để răn đe. Không ai muốn xui xẻo cho nên bọn chúng xả hết sự tức giận lên người xa lạ này. “Mày chán sống rồi có đúng không?”



“Để tôi suy nghĩ, suy nghĩ...” Dường như người này không nghe được những tiếng quát mắng của đám người Bàng môn, hắn ta nhăn trán suy nghĩ một lúc rồi hai mắt sáng rực lên, vỗ vỗ đầu của mình, nói: “Nghĩ ra rồi! Tên của ta là Vô Danh!”



“Cái gì mà vô danh với có danh? Mày chán sống rồi đúng không...”



Đám người vây quanh muốn bắt người này lại rồi nói tiếp, thế nhưng bọn chúng còn chưa kịp ra tay thì trên sông đột nhiên nổi lên hai người, chính là hai thủy quỷ vừa xuống sông.



Hai gã thủy quỷ này “im lặng” nổi lên mặt nước, không động đậy, xem ra cả hai đã chết rồi. Vietwriter.vn



Kể từ lúc đó, đám người trên mặt sông bắt đầu trở nên hỗn loạn, Kim Bất Địch nhất quyết phải có được chiếc quan tài đá cho nên vừa cho người tiếp tục xuống sông vừa cho người bắt giữ Vô Danh.



Xung quanh Vô Danh có ít nhất hai mươi ba mươi người. Kim Bất Địch vừa ra lệnh là có chừng bảy, tám người lập tức xông lên, mà người tên Vô Danh này vẫn hồn nhiên đứng im tại chỗ, chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì.



“Mẹ mày! Mày cứ tiếp tục giả vờ đi! Chờ bắt được mày chúng tao sẽ cho mày nếm thử cực hình của Bàng môn!” Một gã cao to lực lưỡng giơ tay đánh về phía Vô Danh.



Vô Danh vẫn cúi thấp đầu, lúc cánh tay của gã cao to lực lưỡng kia cách bả vai của hắn chỉ còn một chút thì hắn giang tay một cái.



Chẳng biết có phải là trùng hợp hay không mà bàn tay giống như vô tình giơ lên này lại có thể đánh vào mặt gã cao to một cách chuẩn xác.



Một cái tát nhìn có vẻ nhẹ tênh nhưng lại khiến gã cao to kêu la thảm thiết, mắt mũi và miệng của gã cũng rơm rớm máu, gã ôm mặt lảo đảo lùi về sau rồi ngã lăn ra đất, không động đậy nữa.



Đám người Bàng môn ngẩn ra rồi ào ào xông lên như ong vỡ tổ.



Đến lúc này, có vẻ như Vô Danh đã thoát ra khỏi sự trầm tư, hắn xoay người toan bỏ chạy.



Có điều khoảng cách quá gần cho nên hắn vừa mới chạy được mấy bước đã bị đuổi kịp, đám người Bàng môn ai cũng biết chút võ vẽ, có kẻ còn cầm cả dao nhắm về phía hắn. Vô Danh khom lưng cúi đầu né tránh, nhìn có vẻ khó khăn chật vật nhưng các động tác lại vô cùng có tác dụng, cả đám người cùng tấn công nhưng chẳng ai đụng nổi vào góc áo của hắn ta.



Rầm rầm rầm rầm…



Một tay của Vô Danh ôm đầu còn một tay kia vung qua vung lại, nhìn thì lộn xộn nhưng từng chiêu đều chuẩn xác, không những chuẩn mà lại còn mạnh, tay hắn đập vào ai là kẻ đó gục ngã bất tỉnh luôn.



Trong nháy mắt, đám người ào lên tấn công Vô Danh hắn đều bị đánh gục, chỉ còn lại một người duy nhất chưa kịp trốn đã bị hắn kéo áo tóm về.



“Mấy người muốn cái quan tài kia đúng không?” Vô Danh túm lấy kẻ này, thân thiện hỏi thăm. “Đúng không?”



“Đúng! Đúng...” Kẻ bị bắt thấy Vô Danh cả người toàn máu thì hoảng sợ, chỉ biết gật đầu thừa nhận.



“Tôi cũng muốn cái quan tài kia, nhưng tôi không biết trong quan tài có cái gì.” Vô Danh hỏi. “Cậu có biết trong đấy là cái gì không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom