• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (3 Viewers)

  • Chương 86 - Chương 86CHẶN SÔNG TÌM ĐỒ

Chương 86CHẶN SÔNG TÌM ĐỒ

C



húng tôi không đoán được ý đồ của đối phương, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.



Lão Tư cầm tiền thưởng sung sướng trốn một bên, sau khi Kim Bất Địch ra lệnh, đám người trên bờ nhanh chóng bắt đầu hành động.



Tôi chứng kiến thấy bảy tới tám con thuyền nhỏ đi qua đi lại ở ven hai bờ sông, hết một chuyến lại thêm một chuyến khác. Đây là lần đầu tiên tôi thấy đám người Bàng môn làm chuyện này nên nhất thời chẳng hiểu ra sao.



“Anh.” Tôi hỏi nhỏ Bàng Độc. “Đám người kia đang làm cái gì?”



“Hình như bọn chúng đang bày binh bố trận.” Bàng Độc nói. “Đại trận khóa sông của Ba mươi sáu bàng môn.”



Đại trận khóa sông là bí thuật độc môn của Ba mươi sáu bàng môn, ban đầu đây là chiêu trò của Âm Sơn Đạo nhưng sau lại vì nhiều nguyên nhân nên đã truyền lại cho những gia tộc khác trong Bàng môn. Tôi chưa từng chứng kiến đại trận khóa sông bao giờ, nghe kể một khi bày trận xong có thể khiến nước sông đang chảy xiết phải tạm dừng, khiến cả đoạn sông như dừng lại. Bình thường, trừ phi có chuyện vô cùng quan trọng nếu không Ba mươi sáu bàng môn sẽ không hao tâm tốn sức vận dụng đại trận khóa sông.



Thuyền nhỏ đi tới đi lui trên sông bày binh bố trận, đám người còn lại cũng không nhàn rỗi mà kéo ba cái máy tời cực lớn lên một gò đất thấp gần bờ sông. Loại máy tời này chuyên dùng để vớt đồ đạc dưới sông lên nên nó vô cùng chắc khỏe, dù có nặng tới 1 - 1,5 tấn vẫn kéo lên được.



Chúng tôi trốn trên vách núi quan sát, bất tri bất giác cứ thế trôi qua một đêm. Người của Bàng môn làm việc quần quật cả đêm không nghỉ, chúng tôi cũng không ngủ ngồi canh cả đêm.



Mãi cho đến hừng đông đám người mới chuẩn bị gần xong, Kim Bất Địch cho gọi mấy Người Cầm Đèn tới, dặn dò:



“Cho mọi người nghỉ ngơi lấy lại sức lực. Chuyện tối nay vô cùng quan trọng, các gia tộc tuyệt đối không thể khinh thường.”



Mấy Người Cầm Đèn nhanh chóng quay về chỉ đạo thuộc hạ nhà mình nghỉ ngơi. Cả đám đã một đêm không ngủ nên vừa nằm xuống chưa được nửa khắc đã ngáy rần trời.



“Lão Lục, Bách Nghĩa, xem tình hình thế này thì tối nay chúng ta sẽ rất bận rộn, hai người nghỉ ngơi trước, anh và Thế Dũng sẽ canh chừng.”



Đúng là tôi có hơi mệt mỏi nhưng ở đây đâu có thể an tâm mà ngủ được, tôi nghỉ ngơi chừng một canh giờ, đến lúc tỉnh lại thì đám người Bàng môn phía dưới vẫn còn đang ngủ. Đến giữa trưa thì bọn chúng tỉnh lại giết heo giết dê, bắc bếp ở ven bờ sông nấu ăn.



“Nấu nhiều một chút để mọi người ăn no vào, ăn no mới có sức.” Kim Bất Địch nhìn nồi thịt nói. “Ăn uống no đủ rồi, đến tối mà có ai làm hỏng việc thì cũng không lý do lý trấu gì được.”



“Dạ dạ dạ.”



Kim Bất Địch nhìn một vòng, sau đó cầm lấy một cái chân heo chưa kịp cho vào nồi xé ăn. Heo vừa mới thịt xong nên còn chưa rửa sạch máu, ấy vậy mà tên Kim Bất Địch lại có thể thản nhiên bỏ vào mồm ăn sống.



Cả tảng thịt lớn toàn máu nặng ít nhất hai cân mà hắn lại có thể ăn sạch sẽ trong nháy mắt. Đám người ở đây đều là người giang hồ, thế nhưng khi thấy Kim Bất Địch ăn thịt sống thì vẫn khẽ run lên.



“Như vậy mà kẻ này cũng dám ăn...” Tôi cảm thấy buồn nôn, trong bụng cồn cào như muốn nôn ra.



“Người phía Tây đều ăn sống.”



Hai khắc sau, Kim Bất Địch mới gọi mọi người tới ăn thịt. Người của Ba mươi sáu bàng môn bình thường đều là một đám sành ăn cho nên khi đứng trước một nồi thịt nửa sống nửa chín như thế này thì cảm thấy khó mà nuốt trôi. Thế nhưng sau cảnh tượng ăn thịt sống vừa rồi của Kim Bất Địch thì không kẻ nào dám nói một câu, nhanh nhẹn nhắm mắt bịt mũi ăn sạch sẽ.



Đêm xuống, từng đám người trốn đi chỉ để lại một lão già nhà họ Nhạc ngồi trên thuyền. Lão ta buộc ba cục đá vào một sợi dây rồi ném xuống sông, mà một đầu khác của sợi dây thì buộc vào ngón tay lão.



“Lão già họ Nhạc này cũng có chút bản lĩnh.” Tôn Thế Dũng nói. “Trong sông chỉ cần có một chút bất thường là lão ta có thể phát hiện ra ngay.”



Nhìn cách Bàng môn hành động tôi mơ hồ nhận thấy bọn họ muốn tìm thứ gì đó dưới sông, nhưng vẫn chưa đến lúc nên chưa dám chắc.



“Chúng ta cứ chờ xem, bọn chúng chuẩn bị kỹ như vậy thì sớm muộn gì cũng ra tay thôi, đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ ràng.”



Chúng tôi đợi rất lâu, từ chạng vạng cho tới tận đêm khuya. Lúc bắt đầu, Kim Bất Địch còn kiên nhẫn nhưng thời gian trôi qua, hắn bắt đầu có chút đứng ngồi không yên đi qua đi lại trên bờ sông. Tôi ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ lúc này đã tới giờ Tý (23 giờ – 1 giờ).



“Thế nào rồi?” Kim Bất Địch hỏi lão già họ Nhạc.



“Không có động tĩnh gì.”



“Chú ý một chút.” Kim Bất Địch hỏi xong lại bắt đầu đi tới đi lui, hắn không lên tiếng, đám Bàng môn đang trốn gần đó cũng không dám nhúc nhích.



Cứ như vậy thêm nửa canh giờ nữa, Kim Bất Địch thật sự không thể chờ nổi nữa, hắn nhấc chân đi tới vùng nước cạn rồi nói với lão già họ Nhạc trên thuyền. “Đã qua giờ rồi! Có phải ông đã bỏ sót cái gì không?”



“Không thể nào.” Mặt lão già họ Nhạc bóng nhẫy nước, chẳng biết là nước sông hay là mồ hôi, lão cuống quýt nói: “Không hề bỏ sót...”



“Vậy tại sao đã qua giờ rồi mà vẫn không có động tĩnh gì?”

Vietwriter.vn

“Có phải... có phải là lão Tư... bói sai không?”



Kim Bất Địch còn chưa kịp trả lời thì cánh tay của lão già họ Nhạc bỗng run lên: “Có rồi!”



“Có còn xa không?”



“Đại khái chừng mười trượng!”



Kim Bất Địch vung tay lên, đám người Bàng môn đang trốn gần đó lập tức lao ra.



Bãi sông được vài chiếc đèn Khổng Minh cực lớn đang chậm rãi bay bay giữa không trung chiếu sáng như ban ngày. Cùng lúc đó đại trận khóa sông được bố trí từ trước cũng bắt đầu khởi động.



Lúc này mặt sông cứ như bị khóa lại chỉ có những vòng gợn sóng nhè nhẹ lay động.



Lão gia họ Nhạc nhanh chóng chèo thuyền về phía bờ, thế nhưng không đợi thuyền cập bờ, trên mặt sông đã bắt đầu nổi lên bọt nước. Có lẽ do mặt sông bị khóa nhưng trong lòng sông vẫn chảy bình thường cho nên chuỗi bọt nước sôi trào cực kì mãnh liệt.



Ánh trăng và ánh đèn Khổng Minh bay trên sông khiến mặt sông lúc này sáng rực.



Ầm ầm…



Khi tôi đang hết sức chăm chú nhìn mặt sông thì một chuỗi bọt nước đột nhiên tách ra, một cái bóng đen ào ra khỏi mặt sông. Khoảnh khắc cái bóng đen ấy nhô lên, tôi lập tức nhận ra đó là một chiếc quan tài rất lớn làm bằng đá.



Lúc này, tôi mới biết Kim Bất Địch dẫn theo đám người Bàng môn vất vả canh chừng ở đây suốt hai ngày chính là vì muốn bắt cái quan tài đá này.



Bọn chúng muốn làm gì? Muốn bắt lão quỷ gầy trong quan tài đá?



Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra không phải, cái quan tài đá này nhìn lướt qua có vẻ giống quan tài đá của lão quỷ gầy, thế nhưng hoa văn khắc trên đó lại không giống. Hơn nữa, tôi mơ hồ nhìn thấy trên chiếc quan tài đá này có một người đang nằm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom