Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84 - Chương 84ĐÔNG ĐỦ
Chương 84ĐÔNG ĐỦ
H
ồ Đao nói xong, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều nghẹn họng trân trối. Kim Bất Địch vừa rồi ra uy đã khiến cả đám Người Cầm Đèn của các gia tộc không dám ho he, thế mà Hồ Đao lại hành động như thế ngay trước mặt nhiều người, khiến Kim Bất Địch không xuống nước được.
Cũng kể từ giờ phút đó, tôi đã nhìn con người có tên Hồ Đao này bằng cặp mắt khác, tôi rất bội phục khí phách cùng sự gan dạ và sáng suốt của cậu ta.
“Đương nhiên cậu là đầu cán của Bàng môn rồi.” Kim Bất Địch sầm mặt một lúc nhưng hắn ta nhanh chóng chỉnh lại thái độ, sau đó đưa chuôi của Xà Triệu Đao cho Hồ Đao: “Chúng tôi nghe theo lệnh của cậu.”
“Được.” Hồ Đao nhận lấy Xà Triệu Đao rồi liếc mắt nhìn đám người bên dưới, sau đó lạnh nhạt nói: “Hôm nay mệt rồi, có chuyện gì để hôm khác lại nói.”
Hồ Đao nói xong lập tức quay người bỏ đi, bỏ lại Kim Bất Địch và đám người Bàng môn đang chờ cậu ta hạ lệnh đuổi bắt hậu duệ của Thất môn, thậm chí cậu ta còn chẳng thèm để lại một chút mặt mũi nào cho bọn họ.
“Kim gia, chuyện này... chuyện này...” Mao thiên sư vội vàng khuyên giải. “Đầu cán vẫn còn nhỏ nên ăn nói có hơi mạo phạm đến ngài, mong Kim gia thông cảm...”
“Tự cổ, anh hùng xuất thiếu niên.” Sắc mặt của Kim Bất Địch lúc này đã trở lại vẻ bình thường, nhìn không ra là hắn ta thật lòng tán thưởng hay chỉ là nói mát.
Sau đó, Kim Bất Địch nói với đám người phía dưới: “Chuyện chọn đầu cán hôm nay xem như đã xong rồi, sau khi các người quay về nhớ phái người truy bắt hậu duệ của Thất môn. Ngoài ra, các nhà Chương, Lục, Lưu, Lỗ, Ân, Tuần, Ngô, Nhạc đều phải phái ra ba mươi người, nửa tháng sau đến eo Phương Thiên ở phía Đông sông hội hợp.”
Những nhà bị điểm danh đều là những gia tộc tương đối đông đúc và có thế lực lớn trong Ba mươi sáu bàng môn. Kim Bất Địch không nói rõ phải đến eo Phương Thiên làm gì, nên mấy Người Cầm Đèn của những nhà này đều đưa mắt liếc nhìn nhau.
“Kim gia, mỗi nhà chúng tôi cử ra ba mươi người cũng không sao, thế nhưng hai mươi ba mươi năm trước Phật gia muốn yêu cầu chúng tôi làm gì cũng luôn nói rõ ràng.”
“Đại Đầu Phật gia là Đại Đầu Phật, tôi là tôi.” Kim Bất Địch liếc mắt nhìn đối phương, nói: “Bảo các người đi là các người phải đi, đến lúc đấy ắt sẽ biết phải làm cái gì.”
Kim Bất Địch nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lời nói của hắn lại phảng phất một sự uy nghiêm khiến người nghe không thể kháng cự, cả đám đều không dám ho he gì thêm nữa, đồng ý sẽ phái đủ người tới đúng lúc đúng nơi.
Nửa tháng sau ở eo Phương Thiên? Tôi ngẫm nghĩ, có rất nhiều gia tộc bị yêu cầu phái ra ba mươi người, mà người của Âm Sơn Đạo và nhà họ Hồ lại không phải là ít, xem ra Kim Bất Địch này muốn làm chuyện lớn gì đó. Thế nhưng hắn ta không nói rõ, tôi cũng không thể suy đoán ra hắn ta muốn làm gì.
Đám người truyền đạt xong liền giải tán, tôi thừa dịp bọn chúng còn chưa ra ngoài thì mau chóng rời khỏi từ đường.
Tôi có lệnh bài của Ngũ Hành Đường cho nên thuận lợi rời khỏi Hoàng Sa Trường chạy về thuyền tụ họp với đám Bàng Độc.
Sau khi lên thuyền, tôi mau chóng kể lại toàn bộ chuyện mình nghe ngóng được. Khi bọn họ nghe đến việc Kim Bất Địch nói Bàng Đại chưa chết thì đều trở nên kích động.
Chỉ là tôi lại nghĩ, chuyện này có lẽ cũng chỉ là suy đoán của Kim Bất Địch mà thôi, chính hắn ta cũng nói hắn ta dám nói Bàng Đại chưa chết, tức là hắn ta không tận mắt trông thấy mà chỉ căn cứ vào những manh mối để suy đoán ra Bàng Đại vẫn còn sống.
Nhưng mà, với chúng tôi mà nói thì đây lại là một tin cực tốt, chỉ cần Bàng Đại còn sống thì sớm muộn gì cũng có thể tìm được ông ấy.
Tiếp sau đó, chúng tôi bàn bạc về chuyện nửa tháng sau Kim Bất Địch muốn dẫn người tới eo Phương Thiên. Mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng dựa theo những kinh nghiệm trước đây thì chỉ cần bị người phía Tây khống chế là tất cả mọi hành động của Ba mươi sáu bàng môn đều nhắm vào Thất môn, vì vậy chúng tôi cũng phải đến eo Phương Thiên một chuyến xem thế nào.
Thời gian còn chừng nửa tháng nữa nên chúng tôi cũng không vội. Trên đường đi, Bàng Độc và Tôn Thế Dũng chỉ cho tôi những tâm đắc của bọn họ khi luyện võ, tôi cũng nhân cơ hội này luyện võ và học cách dùng Đả Quỷ Tiên. Nếu có thể luyện thuần thục thì có thể sử dụng Đả Quỷ Tiên linh hoạt như cánh tay của mình, thế nhưng thời gian quá ngắn cho nên tôi chỉ miễn cưỡng biết được cách điều khiển, còn muốn tinh thông thuần thục thì cần phải tốn một thời gian nữa.
Chúng tôi đi khoảng mười ngày là đã tới eo Phương Thiên. Nhân dịp người của Bàng môn chưa tới, chúng tôi đi quanh eo Phương Thiên thăm dò địa hình trước.
Bên cạnh sông là một vách núi thẳng đứng treo đầy thi thể, từng cái xác được buộc dây treo lủng lẳng khắp nơi.
Ở bãi sông, những vách núi như này được gọi là “vách phơi xác”, về mặt ý nghĩa thì vách phơi xác cũng không khác gì bãi tha ma. Những xác chết vô chủ được vớt lên từ dưới sông sẽ được phơi tạm ở chỗ này, nếu người nhà ai muốn tìm kiếm thi thể của người thân chết đuối hay nước cuốn đi thì chỉ cần đi dọc theo bờ sông tìm vách phơi xác gần đó là có thể tìm được thân nhân của mình.
Vị trí của vách phơi xác này khá tốt, từ trên đỉnh vách nhìn xuống là có thể nhìn bao quát được toàn cảnh của cả khúc sông này, hơn nữa nơi này cũng không có đường mòn lên mà phải trèo lên mới được. Cho dù có bị phát hiện thì có hàng trăm hàng nghìn người bên dưới cũng không thể làm gì được người trên đỉnh, cho nên chúng tôi quyết định trốn ở cái vách phơi xác này.
Lời của Kim Bất Địch căn dặn rất có sức uy hiếp, chúng tôi vừa tới đây ngày thứ hai thì đã thấy người của Bàng môn lục tục chạy tới.
Bàng Độc nói, thủ đoạn của người phía Tây cực kì tàn độc, ép cho đám Bàng môn không dám ho he dù chỉ một chút. Bây giờ, người phía Tây lại đột nhiên xuất hiện cho nên đám Bàng môn không ai muốn làm kẻ tiên phong đứng mũi chịu sào chịu rủi ro.
Ba ngày kế tiếp, những gia tộc bị Kim Bất Địch chỉ mặt đọc tên đã tới đông đủ, Mao thiên sư của Âm Sơn Đạo cũng dẫn theo bốn mươi năm mươi người tới. Tổng số nhân lực của Bàng môn lúc này phải lên tới chừng ba trăm, bốn trăm người, tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào đồ sộ như vậy cho nên có hơi chùng lòng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đám người này đến đông đủ thì Kim Bất Địch cũng xuất hiện. Hắn ta ngồi trên thuyền quan sát tình hình hai bên bờ sông sau đó gọi một ông lão từ trong đám người ra, lão ta khúm núm đứng trước mặt Kim Bất Địch đợi lệnh.
“Lão già này hình như là người Thần Cơ Môn, họ Tư.” Tống Bách Nghĩa híp mắt nhìn bên dưới, rồi nhỏ giọng nói với chúng tôi.
Trong Ba mươi sáu bàng môn có hai gia tộc dựa vào bói toán và đoán vận cát hung mà nổi tiếng, một là Thần Quái Môn, còn một nhà khác là Thần Cơ Môn. Hai gia tộc này không giống nhau, Thần Quái Môn dự đoán tất cả mọi chuyện trên đời, dựa vào quẻ tổ truyền Văn Vương - Tiên Thiên Quẻ còn Thần Cơ Môn thì dựa vào thuật bói sao. Bói sao tức là xem sao và các hiện tượng thiên nhiên trên bầu trời rồi đưa ra dự đoán.
Có câu, “thiên cơ bất khả lộ” cho nên dù là gia tộc nào trong hai gia tộc trên nếu mà chạm vào thiên cơ thì vẫn sẽ phải chịu trời phạt. Vì thế, hai gia tộc này không vượng con cháu, nghe đồn thổi đã bốn đời nay Thần Quái Môn chỉ có một con nối dõi. Thần Cơ Môn còn thảm hại hơn, đến đời lão Tư này thì đã hoàn toàn tuyệt hậu. Lão không có con cháu ruột thịt mà lại không chịu truyền nghề cho người khác họ, cho nên chờ đến khi lão chết thì chẳng khác nào Thần Cơ Môn cũng thất truyền.
“Ông xem tình hình mai thế nào, xem cho kĩ vào, không cho phép có nửa phân sai lầm.” Kim Bất Địch nói với lão Tư.
Lão Tư nghe vậy lập tức nhíu mày.
Chúng tôi cũng nhìn ra được, lần này Bàng môn tới eo Phương Thiên là để làm chuyện lớn, bởi vì nếu chỉ là chuyện vụn vặt không đáng kể thì Kim Bất Địch sẽ không đích thân đứng ra, lại càng không đáng yêu cầu Thần Cơ Môn phải bói sao dự đoán tương lai…
H
ồ Đao nói xong, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều nghẹn họng trân trối. Kim Bất Địch vừa rồi ra uy đã khiến cả đám Người Cầm Đèn của các gia tộc không dám ho he, thế mà Hồ Đao lại hành động như thế ngay trước mặt nhiều người, khiến Kim Bất Địch không xuống nước được.
Cũng kể từ giờ phút đó, tôi đã nhìn con người có tên Hồ Đao này bằng cặp mắt khác, tôi rất bội phục khí phách cùng sự gan dạ và sáng suốt của cậu ta.
“Đương nhiên cậu là đầu cán của Bàng môn rồi.” Kim Bất Địch sầm mặt một lúc nhưng hắn ta nhanh chóng chỉnh lại thái độ, sau đó đưa chuôi của Xà Triệu Đao cho Hồ Đao: “Chúng tôi nghe theo lệnh của cậu.”
“Được.” Hồ Đao nhận lấy Xà Triệu Đao rồi liếc mắt nhìn đám người bên dưới, sau đó lạnh nhạt nói: “Hôm nay mệt rồi, có chuyện gì để hôm khác lại nói.”
Hồ Đao nói xong lập tức quay người bỏ đi, bỏ lại Kim Bất Địch và đám người Bàng môn đang chờ cậu ta hạ lệnh đuổi bắt hậu duệ của Thất môn, thậm chí cậu ta còn chẳng thèm để lại một chút mặt mũi nào cho bọn họ.
“Kim gia, chuyện này... chuyện này...” Mao thiên sư vội vàng khuyên giải. “Đầu cán vẫn còn nhỏ nên ăn nói có hơi mạo phạm đến ngài, mong Kim gia thông cảm...”
“Tự cổ, anh hùng xuất thiếu niên.” Sắc mặt của Kim Bất Địch lúc này đã trở lại vẻ bình thường, nhìn không ra là hắn ta thật lòng tán thưởng hay chỉ là nói mát.
Sau đó, Kim Bất Địch nói với đám người phía dưới: “Chuyện chọn đầu cán hôm nay xem như đã xong rồi, sau khi các người quay về nhớ phái người truy bắt hậu duệ của Thất môn. Ngoài ra, các nhà Chương, Lục, Lưu, Lỗ, Ân, Tuần, Ngô, Nhạc đều phải phái ra ba mươi người, nửa tháng sau đến eo Phương Thiên ở phía Đông sông hội hợp.”
Những nhà bị điểm danh đều là những gia tộc tương đối đông đúc và có thế lực lớn trong Ba mươi sáu bàng môn. Kim Bất Địch không nói rõ phải đến eo Phương Thiên làm gì, nên mấy Người Cầm Đèn của những nhà này đều đưa mắt liếc nhìn nhau.
“Kim gia, mỗi nhà chúng tôi cử ra ba mươi người cũng không sao, thế nhưng hai mươi ba mươi năm trước Phật gia muốn yêu cầu chúng tôi làm gì cũng luôn nói rõ ràng.”
“Đại Đầu Phật gia là Đại Đầu Phật, tôi là tôi.” Kim Bất Địch liếc mắt nhìn đối phương, nói: “Bảo các người đi là các người phải đi, đến lúc đấy ắt sẽ biết phải làm cái gì.”
Kim Bất Địch nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lời nói của hắn lại phảng phất một sự uy nghiêm khiến người nghe không thể kháng cự, cả đám đều không dám ho he gì thêm nữa, đồng ý sẽ phái đủ người tới đúng lúc đúng nơi.
Nửa tháng sau ở eo Phương Thiên? Tôi ngẫm nghĩ, có rất nhiều gia tộc bị yêu cầu phái ra ba mươi người, mà người của Âm Sơn Đạo và nhà họ Hồ lại không phải là ít, xem ra Kim Bất Địch này muốn làm chuyện lớn gì đó. Thế nhưng hắn ta không nói rõ, tôi cũng không thể suy đoán ra hắn ta muốn làm gì.
Đám người truyền đạt xong liền giải tán, tôi thừa dịp bọn chúng còn chưa ra ngoài thì mau chóng rời khỏi từ đường.
Tôi có lệnh bài của Ngũ Hành Đường cho nên thuận lợi rời khỏi Hoàng Sa Trường chạy về thuyền tụ họp với đám Bàng Độc.
Sau khi lên thuyền, tôi mau chóng kể lại toàn bộ chuyện mình nghe ngóng được. Khi bọn họ nghe đến việc Kim Bất Địch nói Bàng Đại chưa chết thì đều trở nên kích động.
Chỉ là tôi lại nghĩ, chuyện này có lẽ cũng chỉ là suy đoán của Kim Bất Địch mà thôi, chính hắn ta cũng nói hắn ta dám nói Bàng Đại chưa chết, tức là hắn ta không tận mắt trông thấy mà chỉ căn cứ vào những manh mối để suy đoán ra Bàng Đại vẫn còn sống.
Nhưng mà, với chúng tôi mà nói thì đây lại là một tin cực tốt, chỉ cần Bàng Đại còn sống thì sớm muộn gì cũng có thể tìm được ông ấy.
Tiếp sau đó, chúng tôi bàn bạc về chuyện nửa tháng sau Kim Bất Địch muốn dẫn người tới eo Phương Thiên. Mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng dựa theo những kinh nghiệm trước đây thì chỉ cần bị người phía Tây khống chế là tất cả mọi hành động của Ba mươi sáu bàng môn đều nhắm vào Thất môn, vì vậy chúng tôi cũng phải đến eo Phương Thiên một chuyến xem thế nào.
Thời gian còn chừng nửa tháng nữa nên chúng tôi cũng không vội. Trên đường đi, Bàng Độc và Tôn Thế Dũng chỉ cho tôi những tâm đắc của bọn họ khi luyện võ, tôi cũng nhân cơ hội này luyện võ và học cách dùng Đả Quỷ Tiên. Nếu có thể luyện thuần thục thì có thể sử dụng Đả Quỷ Tiên linh hoạt như cánh tay của mình, thế nhưng thời gian quá ngắn cho nên tôi chỉ miễn cưỡng biết được cách điều khiển, còn muốn tinh thông thuần thục thì cần phải tốn một thời gian nữa.
Chúng tôi đi khoảng mười ngày là đã tới eo Phương Thiên. Nhân dịp người của Bàng môn chưa tới, chúng tôi đi quanh eo Phương Thiên thăm dò địa hình trước.
Bên cạnh sông là một vách núi thẳng đứng treo đầy thi thể, từng cái xác được buộc dây treo lủng lẳng khắp nơi.
Ở bãi sông, những vách núi như này được gọi là “vách phơi xác”, về mặt ý nghĩa thì vách phơi xác cũng không khác gì bãi tha ma. Những xác chết vô chủ được vớt lên từ dưới sông sẽ được phơi tạm ở chỗ này, nếu người nhà ai muốn tìm kiếm thi thể của người thân chết đuối hay nước cuốn đi thì chỉ cần đi dọc theo bờ sông tìm vách phơi xác gần đó là có thể tìm được thân nhân của mình.
Vị trí của vách phơi xác này khá tốt, từ trên đỉnh vách nhìn xuống là có thể nhìn bao quát được toàn cảnh của cả khúc sông này, hơn nữa nơi này cũng không có đường mòn lên mà phải trèo lên mới được. Cho dù có bị phát hiện thì có hàng trăm hàng nghìn người bên dưới cũng không thể làm gì được người trên đỉnh, cho nên chúng tôi quyết định trốn ở cái vách phơi xác này.
Lời của Kim Bất Địch căn dặn rất có sức uy hiếp, chúng tôi vừa tới đây ngày thứ hai thì đã thấy người của Bàng môn lục tục chạy tới.
Bàng Độc nói, thủ đoạn của người phía Tây cực kì tàn độc, ép cho đám Bàng môn không dám ho he dù chỉ một chút. Bây giờ, người phía Tây lại đột nhiên xuất hiện cho nên đám Bàng môn không ai muốn làm kẻ tiên phong đứng mũi chịu sào chịu rủi ro.
Ba ngày kế tiếp, những gia tộc bị Kim Bất Địch chỉ mặt đọc tên đã tới đông đủ, Mao thiên sư của Âm Sơn Đạo cũng dẫn theo bốn mươi năm mươi người tới. Tổng số nhân lực của Bàng môn lúc này phải lên tới chừng ba trăm, bốn trăm người, tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào đồ sộ như vậy cho nên có hơi chùng lòng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đám người này đến đông đủ thì Kim Bất Địch cũng xuất hiện. Hắn ta ngồi trên thuyền quan sát tình hình hai bên bờ sông sau đó gọi một ông lão từ trong đám người ra, lão ta khúm núm đứng trước mặt Kim Bất Địch đợi lệnh.
“Lão già này hình như là người Thần Cơ Môn, họ Tư.” Tống Bách Nghĩa híp mắt nhìn bên dưới, rồi nhỏ giọng nói với chúng tôi.
Trong Ba mươi sáu bàng môn có hai gia tộc dựa vào bói toán và đoán vận cát hung mà nổi tiếng, một là Thần Quái Môn, còn một nhà khác là Thần Cơ Môn. Hai gia tộc này không giống nhau, Thần Quái Môn dự đoán tất cả mọi chuyện trên đời, dựa vào quẻ tổ truyền Văn Vương - Tiên Thiên Quẻ còn Thần Cơ Môn thì dựa vào thuật bói sao. Bói sao tức là xem sao và các hiện tượng thiên nhiên trên bầu trời rồi đưa ra dự đoán.
Có câu, “thiên cơ bất khả lộ” cho nên dù là gia tộc nào trong hai gia tộc trên nếu mà chạm vào thiên cơ thì vẫn sẽ phải chịu trời phạt. Vì thế, hai gia tộc này không vượng con cháu, nghe đồn thổi đã bốn đời nay Thần Quái Môn chỉ có một con nối dõi. Thần Cơ Môn còn thảm hại hơn, đến đời lão Tư này thì đã hoàn toàn tuyệt hậu. Lão không có con cháu ruột thịt mà lại không chịu truyền nghề cho người khác họ, cho nên chờ đến khi lão chết thì chẳng khác nào Thần Cơ Môn cũng thất truyền.
“Ông xem tình hình mai thế nào, xem cho kĩ vào, không cho phép có nửa phân sai lầm.” Kim Bất Địch nói với lão Tư.
Lão Tư nghe vậy lập tức nhíu mày.
Chúng tôi cũng nhìn ra được, lần này Bàng môn tới eo Phương Thiên là để làm chuyện lớn, bởi vì nếu chỉ là chuyện vụn vặt không đáng kể thì Kim Bất Địch sẽ không đích thân đứng ra, lại càng không đáng yêu cầu Thần Cơ Môn phải bói sao dự đoán tương lai…
Bình luận facebook