Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85 - Chương 85BÓI SAO
Chương 85BÓI SAO
"K
im gia, chuyện đó… chẳng phải đã xem rồi sao?” Lão Tư cười lấy lòng, cúi đầu khom lưng nói. “Đã xem rồi không nhất thiết phải xem lại lần nữa...”
“Bảo ông xem thì ông xem đi.” Kim Bất Địch liếc mắt nhìn lão. Kì thực, Kim Bất Địch nhìn thì có vẻ âm trầm nhưng rất có phong phạm của một kẻ thống lĩnh khiến lão Tư sợ hãi.
“Kim gia cũng biết, bói sao cũng giống như bói Tiên Thiên Quẻ của Thần Quái Môn, chuyện bình thường thì không sao nhưng nếu chẳng may chạm vào thiên cơ thì... sẽ bị trời phạt...” Lão Tư cầu khẩn nói. “Hiện giờ tôi đã sáu mươi chín tuổi rồi, lúc trước tôi cũng đã chào hỏi từ trên xuống dưới của Ba mươi sáu bàng môn rồi, từ nay về sau tôi không bói sao nữa là vì để sống thêm được mấy năm. Hơn nữa, vào tháng trước ngài bảo tôi xem chuyện này thì tôi suýt nữa đã bị sét đánh, hôm nay còn tái phạm e rằng...”
“Ông muốn sống lâu thêm mấy năm? Ông cảm thấy nếu hôm nay ông không bói thì ông có thể sống tiếp được?”
“Chuyện này...” Lão Tư sợ run cả người, lời của Kim Bất Địch ý là chỉ cần lão ta dám kháng lệnh thì chắc chắn sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
“Hai mươi năm không gặp, không ngờ người của Ba mươi sáu bàng môn lại càng chẳng ra làm sao.” Kim Bất Địch hừ lạnh, không buồn quay đầu lại nói. “Chương gia, các người lên đi.”
Nghe đoạn đối thoại của Kim Bất Địch với lão Tư, chúng tôi liền biết Kim Bất Địch muốn lão Tư bói một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng lão Tư sợ trời phạt cho nên mới dùng dằng không chịu đáp ứng.
“Ông bạn già, làm bạn nhiều năm như vậy chẳng lẽ ông lại không tin tôi à?” Nhà họ Chương làm hình nhân dẫn theo một đám người chạy tới, an ủi lão Tư: “Ông yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị hết cho ông rồi, cam đoan là không có việc gì đâu.”
Đám người nhà họ Chương bắt đầu làm việc, người đào động, người lấy rơm với giấy ra... Tay nghề làm hình nhân của nhà họ Chương quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ chừng nửa khắc đã làm ra được hơn mười hình nhân. Gia chủ nhà họ Chương cầm một nắm xương vụn dí lên đầu mỗi hình nhân một mẩu xương.
“Lão Tư, cho mượn ít tóc của ông nào.” Gia chủ nhà họ Chương cầm dao cắt một chỏm tóc của lão Tư rồi chia làm mười phần sau đó dán lên đầu mười hình nhân.
Chờ khi mọi thứ được hoàn thành thì trời cũng tối đen, thời tiết cuối thu mát mẻ, trăng sáng trời quang, hơn nữa bầu trời ở khúc sông này khá quang đãng, quang đãng đến mức có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao.
Lão Tư vẫn không tình nguyện nhưng không dám cãi lời Kim Bất Địch, cuối cùng chỉ có thể run rẩy đi vào cái động mới đào.
Lão Tư đi vào, mấy con hình nhân cũng được xếp xung quanh. Cái động được đào hơi nghiêng cho nên người bên trong sẽ không bị sét đánh trúng thế nhưng vẫn có thể nhìn được cả bầu trời thông qua cửa động.
“Lão Tư chuẩn bị xong chưa?”
“Được... được rồi...”
Xong xuôi đám người kéo nhau chạy ra xa, lão Tư ngồi trong động chỉ có thể ngẩng đầu nhìn sao trời.
Chừng hai khắc đồng hồ sau, đột nhiên giữa bầu trời quang đãng vang lên một tiếng sấm dữ dội. Tiếng sấm rền vang này đến quá bất ngờ, khi tôi ngẩng đầu nhìn trời thì đã thấy một đám mây đen kịt phủ kín bờ sông từ lúc nào không hay.
Vừa nhìn thấy đám mây đen này tôi lập tức rùng mình nhớ tới lúc tôi bị nhốt ở nhà họ Hậu cũng đã từng thấy đám mây giáng thiên lôi trừng phạt y hệt như vậy, tất cả mọi thứ trên mặt đất đều bị nó đánh nổ thành bột mịn.
Xoèn xoẹt...
Đám mây đen mang theo thiên lôi trôi đến phía trên đám hình nhân, rồi đột nhiên bất ngờ đánh xuống một tia sét.
Ầm ầm…
Thiên lôi đánh thẳng xuống đầu một con hình nhân, tôi chỉ kịp nhìn thấy đầu con hình nhân bắn ra một ánh lửa rồi biến thành tro bụi.
Ầm ầm…
Thiên lôi tiếp tục đánh xuống, tiếng sét vẫn văng vẳng khắp nơi, những con hình nhân còn lại thì không ngừng bay qua bay lại chạy chốn khiến thiên lôi trút xuống khắp chốn như mưa. Mấy con bị sét đánh trúng hóa thành tro bụi, đám còn sống bay tới đâu thì đám mây mang thiên lôi bay đuổi tới đó.
Đại khái một lúc sau đám hình nhân đã bị thiên lôi đánh cho thành bột mịn hết. Đám hình nhân biến mất, đám mây đen bắt đầu thu nhỏ, bụi giấy bay lơ lửng trong không khí rồi từ từ tán đi.
Trước khi thiên lôi xuất hiện, Bàng môn đã có chuẩn bị cho nên không có thương vong gì. Mãi cho đến khi mây đen tan hết mới có người chạy tới cửa động, xem xét: “Lão Tư không sao chứ?”
Thế nhưng trong động không có ai trả lời, hai tên được cử đi xem ngó đầu vào cửa động.
“Làm sao?”
“Hình như lão Tư bất tỉnh rồi.”
“Vô dụng!” Kim Bất Địch có vẻ hơi bực mình, phất tay nói: “Lôi ông ta ra!” w●ebtruy●enonlin●e●com
Mấy tên đàn ông mở rộng cửa động rồi nhanh chóng kéo lão Tư ra.
Lão Tư trốn dưới động, xung quanh lại có nhiều hình nhân thay lão ta chịu sét đánh cho nên lão ta không có gì đáng ngại, có điều lão ta đã tuổi cao sức yếu cho nên mới ngất đi.
Một đám người xúm lại ấn huyệt nhân trung, rót thuốc cho lão ta. Chẳng bao lâu sau lão ta mờ mịt tỉnh lại. Kim Bất Địch lập tức đẩy đám người ra rồi cúi người xuống hỏi: “Thế nào? Có bói được rõ không?”
“Rõ... rõ...”
“Kết quả thế nào?”
“Ngày mai... đêm mai... giờ Tý...” Lão Tư chỉ chỉ sang phía bên kia bờ sông. “Cách ba mươi ba trượng về phía Bắc của cửa sông.”
“Tốt.” Kim Bất Địch gật đầu, trong đôi mắt âm trầm của gã dường như lóe lên một ánh sáng không rõ nghĩa. Hắn ta móc ra hai nén bạc Hồ Châu từ triều Thanh sản xuất, ba bông hoa năm cánh rõ ràng chứng minh nguồn gốc của nó, nén bạc sáng loáng như tuyết chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm thuồng. “Cái này thưởng cho ông.”
“Tạ ơn... tạ ơn Kim gia thưởng cho...” Lão Tư quá đỗi vui mừng, có đám người nhà họ Chương giúp đỡ nên chẳng những lão không chết mà còn được thưởng hai nén bạc lớn. Phải biết rằng bạc hoa tuyết này còn đáng giá hơn cả đồng đại dương, hai nén bạc này ít nhất cũng phải... bảy, tám chục lượng.
Đám người xung quanh thấy lão Tư được thưởng bạc đều đỏ cả mắt. Nghe nói Thái thượng hoàng của Ba mươi sáu bàng môn trước kia gọi là Đại Đầu Phật, người đó cũng là người phía Tây, khống chế Bàng môn vô cùng khắc nghiệt, chỉ cần phạm sai lầm là sẽ bị Đại Đầu Phật làm cho không chết cũng tàn phế. Thế nhưng, nếu ai lập công thì Đại Đầu Phật cũng sẽ ban thưởng rất hậu hĩnh, cho nên đám người của Bàng môn đều tình nguyện bán mạng cho hắn.
“Chuyện này đã ấn định, chỉ còn có một ngày nữa thôi, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt.” Kim Bất Địch vung tay lên, gần bốn trăm người của Bàng môn lập tức bận rộn chuẩn bị.
Bốn người chúng tôi trốn trên vách phơi xác, tuy có thể nhìn rõ hành động của đối phương nhưng lại không đoán được lão Tư kia bói ra cái gì hay Kim Bất Địch muốn làm gì.
"K
im gia, chuyện đó… chẳng phải đã xem rồi sao?” Lão Tư cười lấy lòng, cúi đầu khom lưng nói. “Đã xem rồi không nhất thiết phải xem lại lần nữa...”
“Bảo ông xem thì ông xem đi.” Kim Bất Địch liếc mắt nhìn lão. Kì thực, Kim Bất Địch nhìn thì có vẻ âm trầm nhưng rất có phong phạm của một kẻ thống lĩnh khiến lão Tư sợ hãi.
“Kim gia cũng biết, bói sao cũng giống như bói Tiên Thiên Quẻ của Thần Quái Môn, chuyện bình thường thì không sao nhưng nếu chẳng may chạm vào thiên cơ thì... sẽ bị trời phạt...” Lão Tư cầu khẩn nói. “Hiện giờ tôi đã sáu mươi chín tuổi rồi, lúc trước tôi cũng đã chào hỏi từ trên xuống dưới của Ba mươi sáu bàng môn rồi, từ nay về sau tôi không bói sao nữa là vì để sống thêm được mấy năm. Hơn nữa, vào tháng trước ngài bảo tôi xem chuyện này thì tôi suýt nữa đã bị sét đánh, hôm nay còn tái phạm e rằng...”
“Ông muốn sống lâu thêm mấy năm? Ông cảm thấy nếu hôm nay ông không bói thì ông có thể sống tiếp được?”
“Chuyện này...” Lão Tư sợ run cả người, lời của Kim Bất Địch ý là chỉ cần lão ta dám kháng lệnh thì chắc chắn sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
“Hai mươi năm không gặp, không ngờ người của Ba mươi sáu bàng môn lại càng chẳng ra làm sao.” Kim Bất Địch hừ lạnh, không buồn quay đầu lại nói. “Chương gia, các người lên đi.”
Nghe đoạn đối thoại của Kim Bất Địch với lão Tư, chúng tôi liền biết Kim Bất Địch muốn lão Tư bói một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng lão Tư sợ trời phạt cho nên mới dùng dằng không chịu đáp ứng.
“Ông bạn già, làm bạn nhiều năm như vậy chẳng lẽ ông lại không tin tôi à?” Nhà họ Chương làm hình nhân dẫn theo một đám người chạy tới, an ủi lão Tư: “Ông yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị hết cho ông rồi, cam đoan là không có việc gì đâu.”
Đám người nhà họ Chương bắt đầu làm việc, người đào động, người lấy rơm với giấy ra... Tay nghề làm hình nhân của nhà họ Chương quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ chừng nửa khắc đã làm ra được hơn mười hình nhân. Gia chủ nhà họ Chương cầm một nắm xương vụn dí lên đầu mỗi hình nhân một mẩu xương.
“Lão Tư, cho mượn ít tóc của ông nào.” Gia chủ nhà họ Chương cầm dao cắt một chỏm tóc của lão Tư rồi chia làm mười phần sau đó dán lên đầu mười hình nhân.
Chờ khi mọi thứ được hoàn thành thì trời cũng tối đen, thời tiết cuối thu mát mẻ, trăng sáng trời quang, hơn nữa bầu trời ở khúc sông này khá quang đãng, quang đãng đến mức có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao.
Lão Tư vẫn không tình nguyện nhưng không dám cãi lời Kim Bất Địch, cuối cùng chỉ có thể run rẩy đi vào cái động mới đào.
Lão Tư đi vào, mấy con hình nhân cũng được xếp xung quanh. Cái động được đào hơi nghiêng cho nên người bên trong sẽ không bị sét đánh trúng thế nhưng vẫn có thể nhìn được cả bầu trời thông qua cửa động.
“Lão Tư chuẩn bị xong chưa?”
“Được... được rồi...”
Xong xuôi đám người kéo nhau chạy ra xa, lão Tư ngồi trong động chỉ có thể ngẩng đầu nhìn sao trời.
Chừng hai khắc đồng hồ sau, đột nhiên giữa bầu trời quang đãng vang lên một tiếng sấm dữ dội. Tiếng sấm rền vang này đến quá bất ngờ, khi tôi ngẩng đầu nhìn trời thì đã thấy một đám mây đen kịt phủ kín bờ sông từ lúc nào không hay.
Vừa nhìn thấy đám mây đen này tôi lập tức rùng mình nhớ tới lúc tôi bị nhốt ở nhà họ Hậu cũng đã từng thấy đám mây giáng thiên lôi trừng phạt y hệt như vậy, tất cả mọi thứ trên mặt đất đều bị nó đánh nổ thành bột mịn.
Xoèn xoẹt...
Đám mây đen mang theo thiên lôi trôi đến phía trên đám hình nhân, rồi đột nhiên bất ngờ đánh xuống một tia sét.
Ầm ầm…
Thiên lôi đánh thẳng xuống đầu một con hình nhân, tôi chỉ kịp nhìn thấy đầu con hình nhân bắn ra một ánh lửa rồi biến thành tro bụi.
Ầm ầm…
Thiên lôi tiếp tục đánh xuống, tiếng sét vẫn văng vẳng khắp nơi, những con hình nhân còn lại thì không ngừng bay qua bay lại chạy chốn khiến thiên lôi trút xuống khắp chốn như mưa. Mấy con bị sét đánh trúng hóa thành tro bụi, đám còn sống bay tới đâu thì đám mây mang thiên lôi bay đuổi tới đó.
Đại khái một lúc sau đám hình nhân đã bị thiên lôi đánh cho thành bột mịn hết. Đám hình nhân biến mất, đám mây đen bắt đầu thu nhỏ, bụi giấy bay lơ lửng trong không khí rồi từ từ tán đi.
Trước khi thiên lôi xuất hiện, Bàng môn đã có chuẩn bị cho nên không có thương vong gì. Mãi cho đến khi mây đen tan hết mới có người chạy tới cửa động, xem xét: “Lão Tư không sao chứ?”
Thế nhưng trong động không có ai trả lời, hai tên được cử đi xem ngó đầu vào cửa động.
“Làm sao?”
“Hình như lão Tư bất tỉnh rồi.”
“Vô dụng!” Kim Bất Địch có vẻ hơi bực mình, phất tay nói: “Lôi ông ta ra!” w●ebtruy●enonlin●e●com
Mấy tên đàn ông mở rộng cửa động rồi nhanh chóng kéo lão Tư ra.
Lão Tư trốn dưới động, xung quanh lại có nhiều hình nhân thay lão ta chịu sét đánh cho nên lão ta không có gì đáng ngại, có điều lão ta đã tuổi cao sức yếu cho nên mới ngất đi.
Một đám người xúm lại ấn huyệt nhân trung, rót thuốc cho lão ta. Chẳng bao lâu sau lão ta mờ mịt tỉnh lại. Kim Bất Địch lập tức đẩy đám người ra rồi cúi người xuống hỏi: “Thế nào? Có bói được rõ không?”
“Rõ... rõ...”
“Kết quả thế nào?”
“Ngày mai... đêm mai... giờ Tý...” Lão Tư chỉ chỉ sang phía bên kia bờ sông. “Cách ba mươi ba trượng về phía Bắc của cửa sông.”
“Tốt.” Kim Bất Địch gật đầu, trong đôi mắt âm trầm của gã dường như lóe lên một ánh sáng không rõ nghĩa. Hắn ta móc ra hai nén bạc Hồ Châu từ triều Thanh sản xuất, ba bông hoa năm cánh rõ ràng chứng minh nguồn gốc của nó, nén bạc sáng loáng như tuyết chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm thuồng. “Cái này thưởng cho ông.”
“Tạ ơn... tạ ơn Kim gia thưởng cho...” Lão Tư quá đỗi vui mừng, có đám người nhà họ Chương giúp đỡ nên chẳng những lão không chết mà còn được thưởng hai nén bạc lớn. Phải biết rằng bạc hoa tuyết này còn đáng giá hơn cả đồng đại dương, hai nén bạc này ít nhất cũng phải... bảy, tám chục lượng.
Đám người xung quanh thấy lão Tư được thưởng bạc đều đỏ cả mắt. Nghe nói Thái thượng hoàng của Ba mươi sáu bàng môn trước kia gọi là Đại Đầu Phật, người đó cũng là người phía Tây, khống chế Bàng môn vô cùng khắc nghiệt, chỉ cần phạm sai lầm là sẽ bị Đại Đầu Phật làm cho không chết cũng tàn phế. Thế nhưng, nếu ai lập công thì Đại Đầu Phật cũng sẽ ban thưởng rất hậu hĩnh, cho nên đám người của Bàng môn đều tình nguyện bán mạng cho hắn.
“Chuyện này đã ấn định, chỉ còn có một ngày nữa thôi, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt.” Kim Bất Địch vung tay lên, gần bốn trăm người của Bàng môn lập tức bận rộn chuẩn bị.
Bốn người chúng tôi trốn trên vách phơi xác, tuy có thể nhìn rõ hành động của đối phương nhưng lại không đoán được lão Tư kia bói ra cái gì hay Kim Bất Địch muốn làm gì.
Bình luận facebook