Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65 - Chương 65ĐỨA TRẺ CHĂN BÒ
Chương 65ĐỨA TRẺ CHĂN BÒ
H
ành động của Tống Bách Nghĩa khiến tôi vừa bất ngờ lại vừa vui mừng, tuy không biết là có chuyện gì nhưng ít nhất điều này chứng minh anh ta còn chưa chết.
“Anh Bách Nghĩa?” Tôi vội vàng đỡ anh ta nhưng vô dụng, cả người anh ta cứng đờ và đang run nhè nhẹ. “Hoàng Tam Nhi! Mau giúp tôi nhìn xem!”
Tống Bách Nghĩa ngồi thẳng tắp, hai mắt trợn ngược chỉ thấy mỗi lòng trắng, sắc mặt tái mét, trông cực kì đáng sợ.
“Tôi cũng không biết đây rốt cuộc là có chuyện gì cả?” Hoàng Tam Nhi há mồm nhìn Tống Bách Nghĩa.
Hiển nhiên Tống Bách Nghĩa không nghe thấy tôi gọi, anh ta cứ trợn mắt, há miệng rồi từ từ thè lưỡi ra ngoài. Tôi chưa bao giờ thấy ai có thể thè lưỡi ra dài đến vậy, hầu kết của anh ta vẫn liên tục di chuyển, cả người run run, trong cổ họng như vang lên những âm thanh đứt quãng.
“Trông cậu ta cứ như mấy người uống say muốn nôn ấy.” Hoàng Tam Nhi nhíu mày, đột nhiên chỉ vào bụng của Tống Bách Nghĩa. “Cậu xem!”
Tôi chỉ để ý đến chuyện Tống Bách Nghĩa còn sống hay không cho nên không để ý những chuyện khác, cho đến khi Hoàng Tam Nhi nói thì tôi mới cúi đầu nhìn xem. Quả nhiên, bụng của Tống Bách Nghĩa lúc này đang trương phồng lên như thể trong đó có cái gì vậy. Và, động tác của anh ta lúc này giống như muốn ói nhưng lại không ói ra được.
“Trong bụng cậu ta có cái gì đó! Phải giúp cậu ta nôn ra.” Rốt cuộc Hoàng Tam Nhi cũng có chút lý trí nhắc nhở, nhưng Tống Bách Nghĩa lại đang mơ hồ như này thì làm sao có thể phối hợp với chúng tôi được.
Hoàng Tam Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi xách một con chồn của mình ra, anh ta lật đuôi của nó lên rồi dí thẳng vào mũi Tống Bách Nghĩa.
Mặc dù con chồn không phun cái khí đen ra nhưng cái đuôi vừa nhấc lên đã thối muốn chết rồi, cái mùi này có thể khiến người ta phát nôn phát ọe.
Vốn dĩ Tống Bách Nghĩa đã muốn nôn rồi, bị cái mùi thối chết người này dí thẳng vào mũi thì con ngươi của anh ta lại càng trợn ngược lên, cái lưỡi lập tức thụt lại, cả người cong về phía sau rồi bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Lúc tôi thấy thứ mà anh ta nôn ra thì da đầu tê rần hết cả lại, vừa cảm thấy quái dị lại vừa cảm thấy ghê tởm, ngay cả bản thân cũng suýt nữa nôn ra.
Tống Bách Nghĩa nôn ra một đống bầy nhầy trắng bệch, thế nhưng nhìn kĩ có thể thấy được chúng là một đám “côn trùng” nhung nhúc nhung nhúc to chừng hạt lạc.
Loại “côn trùng” này trông rất lạ, chúng có bốn chân, trên đầu có hai cái sừng trông giống như... con bò. Sau khi bị Tống Bách Nghĩa nôn ra, chúng bắt đầu bò lung tung trên mặt đất.
Tống Bách Nghĩa nôn ra rất nhiều, lũ “côn trùng” trắng hếu phủ kín cả mặt đất, cảnh tượng chẳng khác nào một đàn bò bị thu nhỏ đang bò tới bò lui.
Cả tôi và Hoàng Tam Nhi đều buồn nôn muốn chết nhưng lại không thể rời đi. Tống Bách Nghĩa đang muốn nôn hết tất cả những thứ trong bụng ra nhưng đột nhiên cổ họng của anh ta giống như bị cái gì đó chặn lại, không phun ra được nữa.
“Phải ép cậu ta nôn ra bằng hết.” Hoàng Tam Nhi vọt đến đằng sau Tống Bách Nghĩa, dùng tay vỗ mạnh vào lưng của anh ta.
“Ọe!!!”
Tống Bách Nghĩa lại lập tức nôn thốc nôn tháo, vào lúc ấy tôi có cảm giác trên đời này chắc không còn chuyện nào kì lạ hơn chuyện này nữa. Cái mà Tống Bách Nghĩa nôn ra cuối cùng lại là một “đứa bé” lớn chừng một tấc cầm, trong tay còn cầm theo một cái roi da nhỏ, nó vừa rơi xuống đất liền lộn mấy vòng rồi đứng lên, dùng roi da đuổi theo đám côn trùng giống bò đang bò loạn kia. Tôi bỗng rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy cơ thể Tống Bách Nghĩa như biến thành một đồng cỏ mà “đứa bé” này đang “chăn bò” trong bụng anh ta.
“Cái này?” Hoàng Tam Nhi nhanh tay lẹ mắt dùng một tấm vải nắm “đứa bé” kia lên.
Tống Bách Nghĩa nôn xong, cái bụng trống không của anh ta lập tức xẹp xuống rồi nằm lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Ít nhất thì lúc này anh ta không trợn trắng mắt nữa, hơi thở đều hơn và mạch đập cũng ổn định hơn lúc trước rất nhiều.
“Đây là cái gì?” Tôi không tin trên đời sẽ có người nào bé tí hon như vậy.
“Người anh em, e là anh Bàng của cậu và em gái tôi đã gặp phải người của Ba mươi sáu bàng môn rồi.” Hoàng Tam Nhi bóp “đứa bé” trong tay nói. “Cậu xem đi, đây rõ ràng là một hình nhân.”
Tôi hết sức kinh hãi, lập tức chạy tới xem. Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì tôi thật sự không tin có hình nhân nào lại có thể tinh xảo được đến như vậy. Hình nhân này cao chừng một tấc, được làm toàn bộ từ giấy dầu nên dù dính nước cũng không bị hỏng. Tay nghề tinh tế thế này, có lẽ cả bãi sông Hoàng Hà cũng chỉ có bí pháp độc môn của “Chương hình nhân” thuộc Ba mươi sáu bàng môn.
Chương hình nhân là một gia tộc nhỏ dựa vào nghề làm vàng mã sinh sống, sau này vì để sinh tồn mới gia nhập bàng môn. Sau khi gia nhập bàng môn thì tay nghề làm hình nhân của bọn họ đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Trong nhà họ Chương có một một đại sư làm hình nhân rất giỏi, không biết tay nghề cao đến đâu nhưng từng nghe nói hình nhân của nhà họ Chương làm ra có thể xuống sông bắt cá.
Tôi vừa nghe đến đám Bàng Độc có thể gặp phải người của Ba mươi sáu bàng môn thì lập tức run sợ. Ba mươi sáu bàng môn người đông thế mạnh, cho dù võ công của Bàng Độc có lợi hại đến mấy nữa cũng không địch nổi Ba mươi sáu bàng môn thủ đoạn đa đoan được. Hiện giờ chúng tôi cũng chỉ có thể đợi Tống Bách Nghĩa tỉnh lại mới có thể biết được tình hình cụ thể.
Tôi chăm sóc Tống Bách Nghĩa còn Hoàng Tam Nhi dùng cành cây lùa đám “bò tí hon” vào một góc rồi phủ lá khô lên, thiêu chết chúng nó.
Trên người Tống Bách Nghĩa không có ngoại thương, tôi đoán dạ dày của anh ta trống không cho nên kiếm chút nước ấm cho anh ta uống. Chừng nửa canh giờ sau thì mí mắt của anh ta khẽ cử động, đây là dấu hiệu cho thấy anh ta sắp tỉnh.
Quả nhiên không bao lâu sau Tống Bách Nghĩa từ từ tỉnh lại, tôi đỡ anh ta dậy rồi cho anh ta uống thêm chút nước.
“Anh Bách Nghĩa, mọi người đã gặp phải chuyện gì?” Tuy Tống Bách Nghĩa vẫn còn rất yếu, nhưng tôi càng lo cho Bàng Độc hơn, gấp gáp hỏi han anh ta. “Anh Bàng đâu rồi?” Vietwriter.vn
“Đúng thế, còn em gái tôi nữa?”
“Tôi... tôi không biết...” Không biết Tống Bách Nghĩa đã bất tỉnh bao lâu, có lẽ do vừa mới tỉnh lại cho nên đầu óc của anh ta còn hỗn loạn.
“Sao anh lại không biết được? Chẳng phải anh đi cùng anh Bàng sao?”
“Lúc đầu thì đi chung... sau đó...” Tống Bách Nghĩa không nói được cái gì rõ ràng, tôi cũng biết mình đang quá gấp gáp nên chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng, chờ Tống Bách Nghĩa bình tĩnh rồi để anh ta từ từ nhớ lại những chuyện đã qua.
Lúc tôi và đám Bàng Độc tách ra, Bàng Độc dẫn theo Miêu nữ và Tống Bách Nghĩa không đi xa, vẫn ở mạn xung quanh thôn Tiểu Bàn Hà. Do Tôi và Hoàng Tam Nhi bị chiếc quan tài đá kia kéo đi hơn ba trăm dặm xuống hạ du, cho nên bọn họ đợi tới tận hừng đông vẫn không thấy chúng tôi quay lại.
Mọi chuyện giống hệt như tôi đã nghĩ, Bàng Độc không đợi được tôi nên không chịu rời đi, anh ấy ở lại đợi tôi còn Miêu nữ thì đợi Hoàng Tam Nhi.
Sau khi trời sáng, Bàng Độc không muốn đứng một chỗ trông mắt nhìn ngóng, nhưng cũng không muốn vào thôn để lộ hành tung, bọn họ tìm ở xung quanh một hồi thì tìm được cánh rừng hòe.
H
ành động của Tống Bách Nghĩa khiến tôi vừa bất ngờ lại vừa vui mừng, tuy không biết là có chuyện gì nhưng ít nhất điều này chứng minh anh ta còn chưa chết.
“Anh Bách Nghĩa?” Tôi vội vàng đỡ anh ta nhưng vô dụng, cả người anh ta cứng đờ và đang run nhè nhẹ. “Hoàng Tam Nhi! Mau giúp tôi nhìn xem!”
Tống Bách Nghĩa ngồi thẳng tắp, hai mắt trợn ngược chỉ thấy mỗi lòng trắng, sắc mặt tái mét, trông cực kì đáng sợ.
“Tôi cũng không biết đây rốt cuộc là có chuyện gì cả?” Hoàng Tam Nhi há mồm nhìn Tống Bách Nghĩa.
Hiển nhiên Tống Bách Nghĩa không nghe thấy tôi gọi, anh ta cứ trợn mắt, há miệng rồi từ từ thè lưỡi ra ngoài. Tôi chưa bao giờ thấy ai có thể thè lưỡi ra dài đến vậy, hầu kết của anh ta vẫn liên tục di chuyển, cả người run run, trong cổ họng như vang lên những âm thanh đứt quãng.
“Trông cậu ta cứ như mấy người uống say muốn nôn ấy.” Hoàng Tam Nhi nhíu mày, đột nhiên chỉ vào bụng của Tống Bách Nghĩa. “Cậu xem!”
Tôi chỉ để ý đến chuyện Tống Bách Nghĩa còn sống hay không cho nên không để ý những chuyện khác, cho đến khi Hoàng Tam Nhi nói thì tôi mới cúi đầu nhìn xem. Quả nhiên, bụng của Tống Bách Nghĩa lúc này đang trương phồng lên như thể trong đó có cái gì vậy. Và, động tác của anh ta lúc này giống như muốn ói nhưng lại không ói ra được.
“Trong bụng cậu ta có cái gì đó! Phải giúp cậu ta nôn ra.” Rốt cuộc Hoàng Tam Nhi cũng có chút lý trí nhắc nhở, nhưng Tống Bách Nghĩa lại đang mơ hồ như này thì làm sao có thể phối hợp với chúng tôi được.
Hoàng Tam Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi xách một con chồn của mình ra, anh ta lật đuôi của nó lên rồi dí thẳng vào mũi Tống Bách Nghĩa.
Mặc dù con chồn không phun cái khí đen ra nhưng cái đuôi vừa nhấc lên đã thối muốn chết rồi, cái mùi này có thể khiến người ta phát nôn phát ọe.
Vốn dĩ Tống Bách Nghĩa đã muốn nôn rồi, bị cái mùi thối chết người này dí thẳng vào mũi thì con ngươi của anh ta lại càng trợn ngược lên, cái lưỡi lập tức thụt lại, cả người cong về phía sau rồi bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Lúc tôi thấy thứ mà anh ta nôn ra thì da đầu tê rần hết cả lại, vừa cảm thấy quái dị lại vừa cảm thấy ghê tởm, ngay cả bản thân cũng suýt nữa nôn ra.
Tống Bách Nghĩa nôn ra một đống bầy nhầy trắng bệch, thế nhưng nhìn kĩ có thể thấy được chúng là một đám “côn trùng” nhung nhúc nhung nhúc to chừng hạt lạc.
Loại “côn trùng” này trông rất lạ, chúng có bốn chân, trên đầu có hai cái sừng trông giống như... con bò. Sau khi bị Tống Bách Nghĩa nôn ra, chúng bắt đầu bò lung tung trên mặt đất.
Tống Bách Nghĩa nôn ra rất nhiều, lũ “côn trùng” trắng hếu phủ kín cả mặt đất, cảnh tượng chẳng khác nào một đàn bò bị thu nhỏ đang bò tới bò lui.
Cả tôi và Hoàng Tam Nhi đều buồn nôn muốn chết nhưng lại không thể rời đi. Tống Bách Nghĩa đang muốn nôn hết tất cả những thứ trong bụng ra nhưng đột nhiên cổ họng của anh ta giống như bị cái gì đó chặn lại, không phun ra được nữa.
“Phải ép cậu ta nôn ra bằng hết.” Hoàng Tam Nhi vọt đến đằng sau Tống Bách Nghĩa, dùng tay vỗ mạnh vào lưng của anh ta.
“Ọe!!!”
Tống Bách Nghĩa lại lập tức nôn thốc nôn tháo, vào lúc ấy tôi có cảm giác trên đời này chắc không còn chuyện nào kì lạ hơn chuyện này nữa. Cái mà Tống Bách Nghĩa nôn ra cuối cùng lại là một “đứa bé” lớn chừng một tấc cầm, trong tay còn cầm theo một cái roi da nhỏ, nó vừa rơi xuống đất liền lộn mấy vòng rồi đứng lên, dùng roi da đuổi theo đám côn trùng giống bò đang bò loạn kia. Tôi bỗng rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy cơ thể Tống Bách Nghĩa như biến thành một đồng cỏ mà “đứa bé” này đang “chăn bò” trong bụng anh ta.
“Cái này?” Hoàng Tam Nhi nhanh tay lẹ mắt dùng một tấm vải nắm “đứa bé” kia lên.
Tống Bách Nghĩa nôn xong, cái bụng trống không của anh ta lập tức xẹp xuống rồi nằm lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Ít nhất thì lúc này anh ta không trợn trắng mắt nữa, hơi thở đều hơn và mạch đập cũng ổn định hơn lúc trước rất nhiều.
“Đây là cái gì?” Tôi không tin trên đời sẽ có người nào bé tí hon như vậy.
“Người anh em, e là anh Bàng của cậu và em gái tôi đã gặp phải người của Ba mươi sáu bàng môn rồi.” Hoàng Tam Nhi bóp “đứa bé” trong tay nói. “Cậu xem đi, đây rõ ràng là một hình nhân.”
Tôi hết sức kinh hãi, lập tức chạy tới xem. Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì tôi thật sự không tin có hình nhân nào lại có thể tinh xảo được đến như vậy. Hình nhân này cao chừng một tấc, được làm toàn bộ từ giấy dầu nên dù dính nước cũng không bị hỏng. Tay nghề tinh tế thế này, có lẽ cả bãi sông Hoàng Hà cũng chỉ có bí pháp độc môn của “Chương hình nhân” thuộc Ba mươi sáu bàng môn.
Chương hình nhân là một gia tộc nhỏ dựa vào nghề làm vàng mã sinh sống, sau này vì để sinh tồn mới gia nhập bàng môn. Sau khi gia nhập bàng môn thì tay nghề làm hình nhân của bọn họ đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Trong nhà họ Chương có một một đại sư làm hình nhân rất giỏi, không biết tay nghề cao đến đâu nhưng từng nghe nói hình nhân của nhà họ Chương làm ra có thể xuống sông bắt cá.
Tôi vừa nghe đến đám Bàng Độc có thể gặp phải người của Ba mươi sáu bàng môn thì lập tức run sợ. Ba mươi sáu bàng môn người đông thế mạnh, cho dù võ công của Bàng Độc có lợi hại đến mấy nữa cũng không địch nổi Ba mươi sáu bàng môn thủ đoạn đa đoan được. Hiện giờ chúng tôi cũng chỉ có thể đợi Tống Bách Nghĩa tỉnh lại mới có thể biết được tình hình cụ thể.
Tôi chăm sóc Tống Bách Nghĩa còn Hoàng Tam Nhi dùng cành cây lùa đám “bò tí hon” vào một góc rồi phủ lá khô lên, thiêu chết chúng nó.
Trên người Tống Bách Nghĩa không có ngoại thương, tôi đoán dạ dày của anh ta trống không cho nên kiếm chút nước ấm cho anh ta uống. Chừng nửa canh giờ sau thì mí mắt của anh ta khẽ cử động, đây là dấu hiệu cho thấy anh ta sắp tỉnh.
Quả nhiên không bao lâu sau Tống Bách Nghĩa từ từ tỉnh lại, tôi đỡ anh ta dậy rồi cho anh ta uống thêm chút nước.
“Anh Bách Nghĩa, mọi người đã gặp phải chuyện gì?” Tuy Tống Bách Nghĩa vẫn còn rất yếu, nhưng tôi càng lo cho Bàng Độc hơn, gấp gáp hỏi han anh ta. “Anh Bàng đâu rồi?” Vietwriter.vn
“Đúng thế, còn em gái tôi nữa?”
“Tôi... tôi không biết...” Không biết Tống Bách Nghĩa đã bất tỉnh bao lâu, có lẽ do vừa mới tỉnh lại cho nên đầu óc của anh ta còn hỗn loạn.
“Sao anh lại không biết được? Chẳng phải anh đi cùng anh Bàng sao?”
“Lúc đầu thì đi chung... sau đó...” Tống Bách Nghĩa không nói được cái gì rõ ràng, tôi cũng biết mình đang quá gấp gáp nên chỉ có thể cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng, chờ Tống Bách Nghĩa bình tĩnh rồi để anh ta từ từ nhớ lại những chuyện đã qua.
Lúc tôi và đám Bàng Độc tách ra, Bàng Độc dẫn theo Miêu nữ và Tống Bách Nghĩa không đi xa, vẫn ở mạn xung quanh thôn Tiểu Bàn Hà. Do Tôi và Hoàng Tam Nhi bị chiếc quan tài đá kia kéo đi hơn ba trăm dặm xuống hạ du, cho nên bọn họ đợi tới tận hừng đông vẫn không thấy chúng tôi quay lại.
Mọi chuyện giống hệt như tôi đã nghĩ, Bàng Độc không đợi được tôi nên không chịu rời đi, anh ấy ở lại đợi tôi còn Miêu nữ thì đợi Hoàng Tam Nhi.
Sau khi trời sáng, Bàng Độc không muốn đứng một chỗ trông mắt nhìn ngóng, nhưng cũng không muốn vào thôn để lộ hành tung, bọn họ tìm ở xung quanh một hồi thì tìm được cánh rừng hòe.
Bình luận facebook