Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63 - Chương 63KHÔNG CÁNH MÀ BAY
Chương 63KHÔNG CÁNH MÀ BAY
"N
gười anh em! Rốt cuộc chuyện này là sao?” Hoàng Tam Nhi nghi ngờ nhìn cái xác rồi lại nhìn tôi. “Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu đừng giấu tôi.”
“Tôi không biết! Thật sự không biết!” Chính bản thân tôi cũng chẳng hiểu ra làm sao, tâm trạng lúc này quả thực khó mà hình dung nổi.
Chiếc vại này không biết đã ở dưới sông bao lâu, chắc chắn không chỉ vài ba năm. Trong vại cũng chỉ có cái xác của cậu thiếu niên này, còn lại không có bất cứ một thứ gì khác có thể suy đoán lai lịch.
“Có phải là vì... khô quắt lại rồi, mũi miệng gì đó đều co hết vào nên nhìn mới giống cậu không?”
“Tôi không biết... chắc là... chắc là vậy...”
Không biết cậu thiếu niên này chết như nào, cũng không thấy có vết thương trên người…
Tôi không biết phải làm cái gì, chỉ có thể đứng ngây ra tại chỗ, đầu óc hoàn toàn rối loạn.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Trước kia, tôi thường xuyên lang bạt nay đây mai đó nhưng không hề gặp chuyện gì lớn, cũng có thể xem như bình an sinh sống. Thế nhưng, từ lúc cái quan tài nát xuất hiện thì tất cả mọi thứ gần như thay đổi hoàn toàn, những chuyện mà tôi không bao giờ ngờ tới cứ ùn ùn kéo tới. Nghĩ tới nghĩ lui tôi cũng chỉ có thể đổ tại số, số của tôi đã được định trước phải chịu những chuyện như vậy.
“Cái vại này phải xử lý thế nào đây?” Hoàng Tam Nhi vỗ vỗ tôi, hỏi. “Trời sáng là người trong thôn sẽ mời bán tiên gì đó tới, lúc đó chắc chắn họ sẽ kiểm tra cái vại này.”
Dù tôi không có biện pháp nào để xử lý cái vại này, nhưng tôi cũng không muốn để cái xác rơi vào tay kẻ khác.
Hoàng Tam Nhi bình tĩnh hơn tôi, anh ta muốn thừa dịp trời chưa sáng mau chóng nghĩ ra cách để mang cái vại này đi. Còn tôi thì chỉ đứng ngây ngốc ở đó, miên man suy nghĩ.
Có người nói, số mạng của một người đã được ông trời định sẵn từ lúc sinh ra, vào lúc nào, ở chỗ nào, gặp được ai, xảy ra chuyện gì... bất cứ ai cũng không thay đổi, cũng không thể né tránh. Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, tôi có hơi tin vào cách nói này, có lẽ tất cả mọi chuyện đều là số mạng tôi bắt buộc phải trải qua. Chuyện hôm nay cũng không phải trùng hợp, nếu tôi không gặp được cái vại này ở đây thì ở chỗ khác cũng sẽ gặp phải nó.
“Này!” Hoàng Tam Nhi đang lục lọi bên trong cái vại, đột nhiên anh ta phát hiện ra điều gì đó nên nhỏ giọng gọi tôi một tiếng. “Cậu mau lại xem, mau mau lại đây!”
“Sao thế?” Tôi vội vàng chạy tới.
Quả thật trong cái vại này không có bất cứ cái gì, thế nhưng khi Hoàng Tam Nhi lật cái xác kia lại thì phát hiện ra tay phải của cái xác đang nắm rất chặt.
“Cậu nhìn xem.” Hoàng Tam Nhi chỉ nắm tay phải, nói. “Cậu có cảm giác hình như nó đang cầm cái thứ gì đó không?”
Hoàng Tam Nhi vừa nói vậy làm tôi cũng cảm thấy có lẽ cái xác này đang nắm cái gì đó trong tay phải. Đây có khả năng là manh mối duy nhất có thể tìm được, cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hai chúng tôi muốn mở bàn tay ra để xem nó có cầm cái gì thật không, thế nhưng cái xác này đã chết cứng từ lâu rồi nên không thể cạy ra được. Hai chúng tôi loay hoay một lúc lâu, ướt đẫm cả mồ hôi mà vẫn không xi nhê gì.
“Cứ như vậy thì không được...” Hoàng Tam Nhi bĩu môi nói, xem chừng anh ta còn nóng vội hơn cả tôi nữa.
Rắc...
Chẳng biết có phải do Hoàng Tam Nhi quá nóng vội nên mạnh tay hay không mà tôi bỗng nghe thấy một tiếng rắc nhỏ, ngón giữa tay phải của cái xác cứ thế bị bẻ gãy…
Hoàng Tam Nhi cũng giật mình hoảng sợ vì hành động của mình, có điều ngón tay bị gãy lại làm lộ ra cái thứ được nắm trong tay cái xác.
“Đây là cái gì?” Hoàng Tam Nhi vất vả lắm mới có thể móc được cái vật đó ra, anh ta lật lật nó trong tay. “Đây là cái gì?”
Khi tôi thấy thứ mà Hoàng Tam Nhi móc ra được thì điếng người như bị sét đánh, ngay cả tai cũng ù luôn. Cái thứ mà Hoàng Tam Nhi móc ra chính là một miếng ngọc nhỏ.
Vietwriter.vn
Ở bãi sông chúng tôi, nếu trong nhà có con trai mới sinh thì sẽ mời người làm một cái “khoá trường mệnh”, bên trên khắc chữ “Trường Mệnh Bách Tuế” (Sống lâu trăm tuổi). Nhà nào có tiền thì làm bằng vàng bằng bạc, không có tiền thì làm bằng đồng rồi mạ thêm một lớp vàng bên ngoài, còn là nhà nghèo thì chỉ làm bằng đồng mà thôi. Mặc kệ nhà giàu hay nghèo thì đều tuân theo phong tục này, ai cũng tin nó sẽ khiến cho đứa trẻ có thể lớn lên một cách bình an.
Nhà họ Trần chúng tôi cũng có tục lệ này, thế nhưng nhà họ Trần không làm “khoá trường mệnh” cho trẻ con. Không biết từ đời tổ tiên nào của nhà họ Trần đã tìm được một tảng ngọc rất lớn, từ đó về sau, mỗi khi nhà họ Trần có trẻ con mới ra đời thì người lớn trong nhà sẽ cắt một mẩu ngọc từ tảng ngọc đó ra rồi khắc thành hình con giáp của đứa trẻ ấy rồi đeo cho nó.
Tục lệ này truyền tới tận thế hệ của cha tôi, tuy tôi chưa từng gặp cha mẹ nhưng trên cổ tôi cũng có một miếng ngọc nhỏ khắc hình con khỉ, đây chính là con vật mà tôi cầm tinh.
Miếng ngọc mà Hoàng Tam Nhi moi ra được từ cái xác cũng là một miếng ngọc hình con khỉ. Ngọc của nhà họ Trần đều lấy từ một nguồn, cho nên có thể dễ dàng nhận ra được điểm giống và khác nhau.
Tôi vốn đã choáng váng, lúc này lại càng choáng váng hơn. Nếu như chỉ là gương mặt giống nhau thì còn có thể đổ tại là do xác khô quắt lại để giải thích, thế nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc hình con khỉ đó thì tôi đã chẳng còn gì để bao biện nữa rồi.
“Này người anh em? Người anh em?” Hoàng Tam Nhi thấy sắc mặt của tôi không đúng lập tức kéo tôi. “Cậu sao thế? Cậu nhận ra thứ này à?”
“Không... không biết, đưa tôi xem xem...” Tôi cướp lấy miếng ngọc trong tay Hoàng Tam Nhi.
Không sai! Đây chính là miếng ngọc được cắt từ tảng ngọc cổ truyền của nhà họ Trần!
Tôi đang vắt óc suy nghĩ thì hai thôn dân được tôi kéo vào chỗ kín gió đột nhiên rên lên một tiếng, tôi và Hoàng Tam Nhi giật mình quỳ rạp xuống đất rồi rón ra rón rén bò lại gần chỗ hai người người kia xem xét.
Hai thôn dân vẫn còn chưa tỉnh cho nên chúng tôi tạm thời không nhúc nhích mà chỉ bò rạp trên đất nhìn chằm chằm bọn họ.
Chỉ là đầu óc tôi lúc này đang loạn tùng phèo, tôi có thể khẳng định rằng cha mẹ của tôi chỉ có một đứa con trai là tôi thôi, chắc chắn không có người anh em nào khác. Thế nhưng nếu vậy thì miếng ngọc trong tay cái xác kia từ đâu ra?
Tôi im lặng nhìn miếng ngọc lấy từ cái xác rồi lại nhìn miếng ngọc mà mình đang đeo trên cổ, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào, tôi thật sự muốn biết rõ chuyện này là sao.
Hai chúng tôi nằm dưới đất một lúc mà hai thôn dân kia vẫn không tỉnh lại. Hoàng Tam Nhi là người lanh lẹ, dù tôi không nói gì nhưng anh ta có thể phán đoán ra được một chút đầu mối, cho nên anh ta hỏi tôi nên làm gì với cái xác.
“Đem đi.” Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Mặc kệ là để kiểm tra hay là để an táng thì cũng không thể để cái xác đó lại cho thôn dân muốn làm gì thì làm.
“Chúng ta đi thôi, trong cái vại này cũng chẳng có cái gì lấy được cả.” Hoàng Tam Nhi có hơi tiếc nuối, anh ta mất công cả đêm mà chẳng thu hoạch được gì cả.
Chúng tôi đứng lên định quay lại mang cái xác trong vại đi, song khi chúng tôi vừa quay đầu lại thì lập tức ngẩn ra.
Cái vại to đùng vốn dĩ ở đằng sau chúng tôi… lúc này lại không thấy đâu nữa.
"N
gười anh em! Rốt cuộc chuyện này là sao?” Hoàng Tam Nhi nghi ngờ nhìn cái xác rồi lại nhìn tôi. “Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu đừng giấu tôi.”
“Tôi không biết! Thật sự không biết!” Chính bản thân tôi cũng chẳng hiểu ra làm sao, tâm trạng lúc này quả thực khó mà hình dung nổi.
Chiếc vại này không biết đã ở dưới sông bao lâu, chắc chắn không chỉ vài ba năm. Trong vại cũng chỉ có cái xác của cậu thiếu niên này, còn lại không có bất cứ một thứ gì khác có thể suy đoán lai lịch.
“Có phải là vì... khô quắt lại rồi, mũi miệng gì đó đều co hết vào nên nhìn mới giống cậu không?”
“Tôi không biết... chắc là... chắc là vậy...”
Không biết cậu thiếu niên này chết như nào, cũng không thấy có vết thương trên người…
Tôi không biết phải làm cái gì, chỉ có thể đứng ngây ra tại chỗ, đầu óc hoàn toàn rối loạn.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Trước kia, tôi thường xuyên lang bạt nay đây mai đó nhưng không hề gặp chuyện gì lớn, cũng có thể xem như bình an sinh sống. Thế nhưng, từ lúc cái quan tài nát xuất hiện thì tất cả mọi thứ gần như thay đổi hoàn toàn, những chuyện mà tôi không bao giờ ngờ tới cứ ùn ùn kéo tới. Nghĩ tới nghĩ lui tôi cũng chỉ có thể đổ tại số, số của tôi đã được định trước phải chịu những chuyện như vậy.
“Cái vại này phải xử lý thế nào đây?” Hoàng Tam Nhi vỗ vỗ tôi, hỏi. “Trời sáng là người trong thôn sẽ mời bán tiên gì đó tới, lúc đó chắc chắn họ sẽ kiểm tra cái vại này.”
Dù tôi không có biện pháp nào để xử lý cái vại này, nhưng tôi cũng không muốn để cái xác rơi vào tay kẻ khác.
Hoàng Tam Nhi bình tĩnh hơn tôi, anh ta muốn thừa dịp trời chưa sáng mau chóng nghĩ ra cách để mang cái vại này đi. Còn tôi thì chỉ đứng ngây ngốc ở đó, miên man suy nghĩ.
Có người nói, số mạng của một người đã được ông trời định sẵn từ lúc sinh ra, vào lúc nào, ở chỗ nào, gặp được ai, xảy ra chuyện gì... bất cứ ai cũng không thay đổi, cũng không thể né tránh. Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, tôi có hơi tin vào cách nói này, có lẽ tất cả mọi chuyện đều là số mạng tôi bắt buộc phải trải qua. Chuyện hôm nay cũng không phải trùng hợp, nếu tôi không gặp được cái vại này ở đây thì ở chỗ khác cũng sẽ gặp phải nó.
“Này!” Hoàng Tam Nhi đang lục lọi bên trong cái vại, đột nhiên anh ta phát hiện ra điều gì đó nên nhỏ giọng gọi tôi một tiếng. “Cậu mau lại xem, mau mau lại đây!”
“Sao thế?” Tôi vội vàng chạy tới.
Quả thật trong cái vại này không có bất cứ cái gì, thế nhưng khi Hoàng Tam Nhi lật cái xác kia lại thì phát hiện ra tay phải của cái xác đang nắm rất chặt.
“Cậu nhìn xem.” Hoàng Tam Nhi chỉ nắm tay phải, nói. “Cậu có cảm giác hình như nó đang cầm cái thứ gì đó không?”
Hoàng Tam Nhi vừa nói vậy làm tôi cũng cảm thấy có lẽ cái xác này đang nắm cái gì đó trong tay phải. Đây có khả năng là manh mối duy nhất có thể tìm được, cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hai chúng tôi muốn mở bàn tay ra để xem nó có cầm cái gì thật không, thế nhưng cái xác này đã chết cứng từ lâu rồi nên không thể cạy ra được. Hai chúng tôi loay hoay một lúc lâu, ướt đẫm cả mồ hôi mà vẫn không xi nhê gì.
“Cứ như vậy thì không được...” Hoàng Tam Nhi bĩu môi nói, xem chừng anh ta còn nóng vội hơn cả tôi nữa.
Rắc...
Chẳng biết có phải do Hoàng Tam Nhi quá nóng vội nên mạnh tay hay không mà tôi bỗng nghe thấy một tiếng rắc nhỏ, ngón giữa tay phải của cái xác cứ thế bị bẻ gãy…
Hoàng Tam Nhi cũng giật mình hoảng sợ vì hành động của mình, có điều ngón tay bị gãy lại làm lộ ra cái thứ được nắm trong tay cái xác.
“Đây là cái gì?” Hoàng Tam Nhi vất vả lắm mới có thể móc được cái vật đó ra, anh ta lật lật nó trong tay. “Đây là cái gì?”
Khi tôi thấy thứ mà Hoàng Tam Nhi móc ra được thì điếng người như bị sét đánh, ngay cả tai cũng ù luôn. Cái thứ mà Hoàng Tam Nhi móc ra chính là một miếng ngọc nhỏ.
Vietwriter.vn
Ở bãi sông chúng tôi, nếu trong nhà có con trai mới sinh thì sẽ mời người làm một cái “khoá trường mệnh”, bên trên khắc chữ “Trường Mệnh Bách Tuế” (Sống lâu trăm tuổi). Nhà nào có tiền thì làm bằng vàng bằng bạc, không có tiền thì làm bằng đồng rồi mạ thêm một lớp vàng bên ngoài, còn là nhà nghèo thì chỉ làm bằng đồng mà thôi. Mặc kệ nhà giàu hay nghèo thì đều tuân theo phong tục này, ai cũng tin nó sẽ khiến cho đứa trẻ có thể lớn lên một cách bình an.
Nhà họ Trần chúng tôi cũng có tục lệ này, thế nhưng nhà họ Trần không làm “khoá trường mệnh” cho trẻ con. Không biết từ đời tổ tiên nào của nhà họ Trần đã tìm được một tảng ngọc rất lớn, từ đó về sau, mỗi khi nhà họ Trần có trẻ con mới ra đời thì người lớn trong nhà sẽ cắt một mẩu ngọc từ tảng ngọc đó ra rồi khắc thành hình con giáp của đứa trẻ ấy rồi đeo cho nó.
Tục lệ này truyền tới tận thế hệ của cha tôi, tuy tôi chưa từng gặp cha mẹ nhưng trên cổ tôi cũng có một miếng ngọc nhỏ khắc hình con khỉ, đây chính là con vật mà tôi cầm tinh.
Miếng ngọc mà Hoàng Tam Nhi moi ra được từ cái xác cũng là một miếng ngọc hình con khỉ. Ngọc của nhà họ Trần đều lấy từ một nguồn, cho nên có thể dễ dàng nhận ra được điểm giống và khác nhau.
Tôi vốn đã choáng váng, lúc này lại càng choáng váng hơn. Nếu như chỉ là gương mặt giống nhau thì còn có thể đổ tại là do xác khô quắt lại để giải thích, thế nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc hình con khỉ đó thì tôi đã chẳng còn gì để bao biện nữa rồi.
“Này người anh em? Người anh em?” Hoàng Tam Nhi thấy sắc mặt của tôi không đúng lập tức kéo tôi. “Cậu sao thế? Cậu nhận ra thứ này à?”
“Không... không biết, đưa tôi xem xem...” Tôi cướp lấy miếng ngọc trong tay Hoàng Tam Nhi.
Không sai! Đây chính là miếng ngọc được cắt từ tảng ngọc cổ truyền của nhà họ Trần!
Tôi đang vắt óc suy nghĩ thì hai thôn dân được tôi kéo vào chỗ kín gió đột nhiên rên lên một tiếng, tôi và Hoàng Tam Nhi giật mình quỳ rạp xuống đất rồi rón ra rón rén bò lại gần chỗ hai người người kia xem xét.
Hai thôn dân vẫn còn chưa tỉnh cho nên chúng tôi tạm thời không nhúc nhích mà chỉ bò rạp trên đất nhìn chằm chằm bọn họ.
Chỉ là đầu óc tôi lúc này đang loạn tùng phèo, tôi có thể khẳng định rằng cha mẹ của tôi chỉ có một đứa con trai là tôi thôi, chắc chắn không có người anh em nào khác. Thế nhưng nếu vậy thì miếng ngọc trong tay cái xác kia từ đâu ra?
Tôi im lặng nhìn miếng ngọc lấy từ cái xác rồi lại nhìn miếng ngọc mà mình đang đeo trên cổ, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào, tôi thật sự muốn biết rõ chuyện này là sao.
Hai chúng tôi nằm dưới đất một lúc mà hai thôn dân kia vẫn không tỉnh lại. Hoàng Tam Nhi là người lanh lẹ, dù tôi không nói gì nhưng anh ta có thể phán đoán ra được một chút đầu mối, cho nên anh ta hỏi tôi nên làm gì với cái xác.
“Đem đi.” Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Mặc kệ là để kiểm tra hay là để an táng thì cũng không thể để cái xác đó lại cho thôn dân muốn làm gì thì làm.
“Chúng ta đi thôi, trong cái vại này cũng chẳng có cái gì lấy được cả.” Hoàng Tam Nhi có hơi tiếc nuối, anh ta mất công cả đêm mà chẳng thu hoạch được gì cả.
Chúng tôi đứng lên định quay lại mang cái xác trong vại đi, song khi chúng tôi vừa quay đầu lại thì lập tức ngẩn ra.
Cái vại to đùng vốn dĩ ở đằng sau chúng tôi… lúc này lại không thấy đâu nữa.
Bình luận facebook