Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64 - Chương 64KHÔNG RÕ TUNG TÍCH
Chương 64KHÔNG RÕ TUNG TÍCH
"C
ái vại kia đâu rồi?” Hoàng Tam Nhi dụi dụi mắt, chỉ sợ mình nhìn nhầm.
Tôi cũng không thấy chiếc vại kia đâu, hai chúng tôi lập tức nâng cao cảnh giác đề phòng, sợ rằng ở bãi sông này còn có người khác, thế nhưng đợi cả nửa ngày xung quanh cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
Hoàng Tam Nhi tiến lên xem xét, xung quanh ngoại trừ dấu chân của tôi và Hoàng Tam Nhi ra thì không có bất cứ dấu vết nào khác. Hai chúng tôi chạy lên xem xét hai thôn dân nhiều lắm chỉ chừng mươi mười lăm phút mà thôi, cái vại lại nặng như vậy, dù có người lặng lẽ khiêng đi thì cũng không thể im ắng không chút tiếng động nào được.
“Cậu xem.” Hoàng Tam Nhi đi tới chỗ đặt cái vại, lập tức phát hiện ra dấu vết dẫn thẳng xuống sông.
Đất bên bờ sông rất xốp cho nên dấu vết để lại cũng rất rõ, dựa vào dấu vết thì có vẻ như cái vại kia lăn từ đây xuống sông. Tôi không tin một cái vại lớn như thế có thể tự lăn đi như vậy nhưng nó thật sự đã biến mất. Chúng tôi không thể xuống sông tìm nó, cho nên chỉ có thể rời đi mà thôi.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, có điều một câu chuyện không đầu không đuôi thế này thì nghĩ ra được cái gì cơ chứ. Hai chúng tôi trở lại nơi giấu xe, tôi liền bảo Hoàng Tam Nhi đánh xe đi luôn. Lúc này tôi không muốn dừng lại vì bất cứ lý do gì nữa, chúng tôi phải nhanh chónh tụ họp lại với Bàng Độc.
Chúng tôi rời khỏi bãi sông này lại đi thêm mười mấy dặm nữa thì Hoàng Tam Nhi liền cảm thấy quen đường, anh ta nhanh chóng cho xe ngựa chạy về phía Tiểu Bàn Hà.
Bãi sông ở Tiểu Bàn Hà khá hoang vắng nên lúc chúng tôi đến nơi thì cả bãi sông trống không, tôi nhớ lúc đó tôi và Bàng Độc cùng với Miêu nữ đã hẹn sẽ gặp nhau ở thôn bên kia sông.
Quanh đây chỉ có một thôn, tên là thôn Tiểu Bàn Hà, tôi và Hoàng Tam Nhi đã đi mấy ngày, sợ đám Bàng Độc sốt ruột nên nhanh chóng chạy về thôn đó.
Đến thôn, tôi và Hoàng Tam Nhi tìm một vòng mà không thấy đám Bàng Độc đâu. Có lẽ mấy ngày này đã bôn ba nhiều, cộng thêm tình hình của Tống Bách Nghĩa lúc đó không được ổn nên đám Bàng Độc tá túc lại trong thôn. Hoàng Tam Nhi chạy vào thôn nghe ngóng một hồi, thế nhưng người trong thôn lại nói đã lâu chưa từng có người ngoài tới đây.
Thôn dân chất phác sẽ không nói dối, như vậy tức là đám Bàng Độc không hề đến thôn này. Tới đây, tôi bắt đầu hoảng loạn, mí mắt cứ nháy liên tục.
Tôi và Hoàng Tam Nhi nhanh chóng tìm kiếm xung quanh thôn mong có thể tìm được người.
Chúng tôi tìm kiếm vài vòng, bới tung cả trong thôn cả mười dặm quanh thôn vẫn không có kết quả. Hoàng Tam Nhi cũng biết chuyện không ổn, nên lấy một cái ống trúc chứa thuốc pháo ra rồi châm lửa.
Bốn tiếng nổ, ba dài một ngắn ầm ầm vang lên, giữa bãi sông trống trải thế này, âm thanh có thể truyền đi rất xa.
Có lẽ đây là cách liên lạc giữa anh ta và Miêu nữ. Nhưng mà, một lúc lâu sau chúng tôi vẫn không nhận được bất cứ tín hiệu đáp trả nào.
Đến lúc này thì Hoàng Tam Nhi cũng cảm thấy luống cuống, bình thường dù Miêu nữ không ưa anh ta nhưng dù sao vẫn là người một nhà nên nếu thấy pháo hiệu nhất định sẽ trả lời lại.
“Chắc bọn họ sẽ không bỏ lại chúng ta đi trước đấy chứ!”
“Không đâu!” Tôi lắc đầu đáp, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt. Tôi hiểu rõ tính cách Bàng Độc, anh là người coi trọng lời hứa, nếu anh ấy đã nói ở đây chờ tôi thì dù cho trời long đất lở, anh ấy vẫn sẽ giữ lời hứa.
Tôi càng lúc càng lo lắng, phạm vi tìm kiếm cũng ngày càng cách xa thôn, nhưng cho dù tìm đến lúc chạng vạng chúng tôi vẫn không thấy người đâu. Tôi đoán đám Bàng Độc quá nửa là đã gặp chuyện. Thế nhưng hiện giờ tôi không biết bọn họ bị ép phải rời đi hay là... do gặp phải bất trắc.
Tôi và Hoàng Tam Nhi giống như hai con ruồi bay loạn xung quanh nơi này tìm kiếm vì không có bất cứ một đầu mối nào. Tới khi mặt trời lặn về phía Tây thì hai chúng tôi đi tới một cánh rừng hòe.
Mặt trời đã xuống núi cho nên cảnh vật cũng không thể nhìn được rõ ràng như ban ngày, cánh rừng này không lớn nhưng lại không thể nhìn xuyên qua được.
“Cẩn thận một chút.” Hoàng Tam Nhi cản tôi lại, đưa mắt nhìn về phía rừng hòe. “Tôi cảm thấy cánh rừng này hơi lạ.”
“Hả?” Tôi nhìn theo hướng mắt anh ta nhưng trong rừng tối om, căng mắt ra cũng không thể nhìn rõ.
Nếu bình thường trời tối mà gặp chuyện như này thì chắc chắn phải tránh đi, song hiện giờ đầu óc tôi loạn như ma, chỉ muốn nhanh chóng tìm được đám Bàng Độc, cho dù là đầm rồng hang hổ tôi cũng phải vào tìm.
Hai chúng tôi nâng cao cảnh giác, trước khi vào rừng thì quan sát thật kĩ càng rồi mới tiến vào.
Trong rừng, cây cối thưa thớt, mặt trăng đã thế chỗ cho mặt trời, ánh trăng xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng loang lổ.
“Không đúng, không đúng...” Hoàng Tam Nhi tương đối cẩn thận, đi được vài bước anh ta đã dừng lại. “Mảnh rừng này quá yên tĩnh, giữa đêm hôm mà ngay cả một tiếng côn trùng kêu cũng không có.”
Tôi cũng cảm thấy mảnh rừng này cứ như một vùng đất chết, ngoại trừ tiếng gió thổi cùng tiếng cành cây va vào nhau thì không còn bất cứ một âm thanh nào khác.
Tôi nắm chặt cái thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào trong tay, tay còn lại nắm chặt dao nhỏ quan sát xung quanh thêm vài lần.
“Người anh em, chúng ta cứ ra khỏi đây trước đã. Bây giờ trời tối quá rồi, không nhìn được cái gì cả, chúng ta đợi ở ngoài cánh rừng đến hừng đông rồi tính sau...”
“Tạch... tạch...”
Hoàng Tam Nhi đang nói thì đột nhiên có thứ gì đó rơi thẳng vào đầu anh ta.
“Cái gì thế này?” Hoàng Tam Nhi sờ đầu liền cảm nhận được thứ gì đó dinh dính.
Hai người chúng tôi không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lên. Đúng lúc đó một luồng ánh trăng trùng hợp chiếu xuống giúp tôi thấy rõ trên cành cây có… một người đang bị treo ngược.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hoàng Tam Nhi lập tức hoảng sợ lùi về sau mấy bước, còn tôi thì không, bởi vì tôi nhận ra người bị treo ngược kia hình như là Tống Bách Nghĩa.
“Anh Bách Nghĩa?” Không ngờ người chúng tôi tìm kiếm cả ngày hóa ra anh ta lại bị treo ngược trên cây thế này.
Người trên cây không trả lời cũng không có chút động đậy nào. Tôi bước lên hai bước ngẩng đầu nhìn cho rõ, lần này có thể xác nhận người này chính là Tống Bách Nghĩa.
Tôi bảo Hoàng Tam Nhi đứng dưới cây canh chừng, rồi trèo lên cây đưa Tống Bách Nghĩa xuống.
Trẻ con lớn lên ở bãi sông đều có dây thần kinh vận động tốt cho nên chẳng bao lâu sau tôi đã trèo đến chỗ của Tống Bách Nghĩa. Đến nơi tôi mới nhận ra Tống Bách Nghĩa không phải bị treo ngược mà là bị vắt ngang trên cành cây.
Tôi không biết anh ta đã nằm ở đây bao lâu mà cơ thể lạnh ngắt chỉ còn một chút ấm áp, mạch vẫn có nhưng lúc nhanh lúc chậm, thậm chí có lúc còn không tìm được, cho nên tôi khẩn trương đưa anh ta xuống dưới.
Chúng tôi không dám tiếp tục ở lại đây thêm nữa, liền mau mau mang Tống Bách Nghĩa rời khỏi mảnh rừng này trước, tìm một chỗ kín đáo nghỉ ngơi. Không biết Tống Bách Nghĩa bị làm sao nhưng rõ ràng tình hình lúc này của anh ta không hề ổn.
“Anh ta bị làm sao đây?”
“Tôi cũng không biết.” Hoàng Tam Nhi không phải đại phu cho nên cũng không biết làm thế nào.
“Vụt!”
Trong lúc tôi và Hoàng Tam Nhi còn đang luống cuống thì Tống Bách Nghĩa đột nhiên bật dậy, sắc mặt của anh ta xanh mét, hai mắt thì trợn trắng, hầu kết liên tục di chuyển lên lên xuống xuống.
"C
ái vại kia đâu rồi?” Hoàng Tam Nhi dụi dụi mắt, chỉ sợ mình nhìn nhầm.
Tôi cũng không thấy chiếc vại kia đâu, hai chúng tôi lập tức nâng cao cảnh giác đề phòng, sợ rằng ở bãi sông này còn có người khác, thế nhưng đợi cả nửa ngày xung quanh cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
Hoàng Tam Nhi tiến lên xem xét, xung quanh ngoại trừ dấu chân của tôi và Hoàng Tam Nhi ra thì không có bất cứ dấu vết nào khác. Hai chúng tôi chạy lên xem xét hai thôn dân nhiều lắm chỉ chừng mươi mười lăm phút mà thôi, cái vại lại nặng như vậy, dù có người lặng lẽ khiêng đi thì cũng không thể im ắng không chút tiếng động nào được.
“Cậu xem.” Hoàng Tam Nhi đi tới chỗ đặt cái vại, lập tức phát hiện ra dấu vết dẫn thẳng xuống sông.
Đất bên bờ sông rất xốp cho nên dấu vết để lại cũng rất rõ, dựa vào dấu vết thì có vẻ như cái vại kia lăn từ đây xuống sông. Tôi không tin một cái vại lớn như thế có thể tự lăn đi như vậy nhưng nó thật sự đã biến mất. Chúng tôi không thể xuống sông tìm nó, cho nên chỉ có thể rời đi mà thôi.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, có điều một câu chuyện không đầu không đuôi thế này thì nghĩ ra được cái gì cơ chứ. Hai chúng tôi trở lại nơi giấu xe, tôi liền bảo Hoàng Tam Nhi đánh xe đi luôn. Lúc này tôi không muốn dừng lại vì bất cứ lý do gì nữa, chúng tôi phải nhanh chónh tụ họp lại với Bàng Độc.
Chúng tôi rời khỏi bãi sông này lại đi thêm mười mấy dặm nữa thì Hoàng Tam Nhi liền cảm thấy quen đường, anh ta nhanh chóng cho xe ngựa chạy về phía Tiểu Bàn Hà.
Bãi sông ở Tiểu Bàn Hà khá hoang vắng nên lúc chúng tôi đến nơi thì cả bãi sông trống không, tôi nhớ lúc đó tôi và Bàng Độc cùng với Miêu nữ đã hẹn sẽ gặp nhau ở thôn bên kia sông.
Quanh đây chỉ có một thôn, tên là thôn Tiểu Bàn Hà, tôi và Hoàng Tam Nhi đã đi mấy ngày, sợ đám Bàng Độc sốt ruột nên nhanh chóng chạy về thôn đó.
Đến thôn, tôi và Hoàng Tam Nhi tìm một vòng mà không thấy đám Bàng Độc đâu. Có lẽ mấy ngày này đã bôn ba nhiều, cộng thêm tình hình của Tống Bách Nghĩa lúc đó không được ổn nên đám Bàng Độc tá túc lại trong thôn. Hoàng Tam Nhi chạy vào thôn nghe ngóng một hồi, thế nhưng người trong thôn lại nói đã lâu chưa từng có người ngoài tới đây.
Thôn dân chất phác sẽ không nói dối, như vậy tức là đám Bàng Độc không hề đến thôn này. Tới đây, tôi bắt đầu hoảng loạn, mí mắt cứ nháy liên tục.
Tôi và Hoàng Tam Nhi nhanh chóng tìm kiếm xung quanh thôn mong có thể tìm được người.
Chúng tôi tìm kiếm vài vòng, bới tung cả trong thôn cả mười dặm quanh thôn vẫn không có kết quả. Hoàng Tam Nhi cũng biết chuyện không ổn, nên lấy một cái ống trúc chứa thuốc pháo ra rồi châm lửa.
Bốn tiếng nổ, ba dài một ngắn ầm ầm vang lên, giữa bãi sông trống trải thế này, âm thanh có thể truyền đi rất xa.
Có lẽ đây là cách liên lạc giữa anh ta và Miêu nữ. Nhưng mà, một lúc lâu sau chúng tôi vẫn không nhận được bất cứ tín hiệu đáp trả nào.
Đến lúc này thì Hoàng Tam Nhi cũng cảm thấy luống cuống, bình thường dù Miêu nữ không ưa anh ta nhưng dù sao vẫn là người một nhà nên nếu thấy pháo hiệu nhất định sẽ trả lời lại.
“Chắc bọn họ sẽ không bỏ lại chúng ta đi trước đấy chứ!”
“Không đâu!” Tôi lắc đầu đáp, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt. Tôi hiểu rõ tính cách Bàng Độc, anh là người coi trọng lời hứa, nếu anh ấy đã nói ở đây chờ tôi thì dù cho trời long đất lở, anh ấy vẫn sẽ giữ lời hứa.
Tôi càng lúc càng lo lắng, phạm vi tìm kiếm cũng ngày càng cách xa thôn, nhưng cho dù tìm đến lúc chạng vạng chúng tôi vẫn không thấy người đâu. Tôi đoán đám Bàng Độc quá nửa là đã gặp chuyện. Thế nhưng hiện giờ tôi không biết bọn họ bị ép phải rời đi hay là... do gặp phải bất trắc.
Tôi và Hoàng Tam Nhi giống như hai con ruồi bay loạn xung quanh nơi này tìm kiếm vì không có bất cứ một đầu mối nào. Tới khi mặt trời lặn về phía Tây thì hai chúng tôi đi tới một cánh rừng hòe.
Mặt trời đã xuống núi cho nên cảnh vật cũng không thể nhìn được rõ ràng như ban ngày, cánh rừng này không lớn nhưng lại không thể nhìn xuyên qua được.
“Cẩn thận một chút.” Hoàng Tam Nhi cản tôi lại, đưa mắt nhìn về phía rừng hòe. “Tôi cảm thấy cánh rừng này hơi lạ.”
“Hả?” Tôi nhìn theo hướng mắt anh ta nhưng trong rừng tối om, căng mắt ra cũng không thể nhìn rõ.
Nếu bình thường trời tối mà gặp chuyện như này thì chắc chắn phải tránh đi, song hiện giờ đầu óc tôi loạn như ma, chỉ muốn nhanh chóng tìm được đám Bàng Độc, cho dù là đầm rồng hang hổ tôi cũng phải vào tìm.
Hai chúng tôi nâng cao cảnh giác, trước khi vào rừng thì quan sát thật kĩ càng rồi mới tiến vào.
Trong rừng, cây cối thưa thớt, mặt trăng đã thế chỗ cho mặt trời, ánh trăng xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng loang lổ.
“Không đúng, không đúng...” Hoàng Tam Nhi tương đối cẩn thận, đi được vài bước anh ta đã dừng lại. “Mảnh rừng này quá yên tĩnh, giữa đêm hôm mà ngay cả một tiếng côn trùng kêu cũng không có.”
Tôi cũng cảm thấy mảnh rừng này cứ như một vùng đất chết, ngoại trừ tiếng gió thổi cùng tiếng cành cây va vào nhau thì không còn bất cứ một âm thanh nào khác.
Tôi nắm chặt cái thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào trong tay, tay còn lại nắm chặt dao nhỏ quan sát xung quanh thêm vài lần.
“Người anh em, chúng ta cứ ra khỏi đây trước đã. Bây giờ trời tối quá rồi, không nhìn được cái gì cả, chúng ta đợi ở ngoài cánh rừng đến hừng đông rồi tính sau...”
“Tạch... tạch...”
Hoàng Tam Nhi đang nói thì đột nhiên có thứ gì đó rơi thẳng vào đầu anh ta.
“Cái gì thế này?” Hoàng Tam Nhi sờ đầu liền cảm nhận được thứ gì đó dinh dính.
Hai người chúng tôi không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lên. Đúng lúc đó một luồng ánh trăng trùng hợp chiếu xuống giúp tôi thấy rõ trên cành cây có… một người đang bị treo ngược.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hoàng Tam Nhi lập tức hoảng sợ lùi về sau mấy bước, còn tôi thì không, bởi vì tôi nhận ra người bị treo ngược kia hình như là Tống Bách Nghĩa.
“Anh Bách Nghĩa?” Không ngờ người chúng tôi tìm kiếm cả ngày hóa ra anh ta lại bị treo ngược trên cây thế này.
Người trên cây không trả lời cũng không có chút động đậy nào. Tôi bước lên hai bước ngẩng đầu nhìn cho rõ, lần này có thể xác nhận người này chính là Tống Bách Nghĩa.
Tôi bảo Hoàng Tam Nhi đứng dưới cây canh chừng, rồi trèo lên cây đưa Tống Bách Nghĩa xuống.
Trẻ con lớn lên ở bãi sông đều có dây thần kinh vận động tốt cho nên chẳng bao lâu sau tôi đã trèo đến chỗ của Tống Bách Nghĩa. Đến nơi tôi mới nhận ra Tống Bách Nghĩa không phải bị treo ngược mà là bị vắt ngang trên cành cây.
Tôi không biết anh ta đã nằm ở đây bao lâu mà cơ thể lạnh ngắt chỉ còn một chút ấm áp, mạch vẫn có nhưng lúc nhanh lúc chậm, thậm chí có lúc còn không tìm được, cho nên tôi khẩn trương đưa anh ta xuống dưới.
Chúng tôi không dám tiếp tục ở lại đây thêm nữa, liền mau mau mang Tống Bách Nghĩa rời khỏi mảnh rừng này trước, tìm một chỗ kín đáo nghỉ ngơi. Không biết Tống Bách Nghĩa bị làm sao nhưng rõ ràng tình hình lúc này của anh ta không hề ổn.
“Anh ta bị làm sao đây?”
“Tôi cũng không biết.” Hoàng Tam Nhi không phải đại phu cho nên cũng không biết làm thế nào.
“Vụt!”
Trong lúc tôi và Hoàng Tam Nhi còn đang luống cuống thì Tống Bách Nghĩa đột nhiên bật dậy, sắc mặt của anh ta xanh mét, hai mắt thì trợn trắng, hầu kết liên tục di chuyển lên lên xuống xuống.
Bình luận facebook