Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66 - Chương 66TOÀN LỰC TÌM KIẾM
Chương 66TOÀN LỰC TÌM KIẾM
B
ọn họ vào rừng đặt chân nghỉ tạm. Lúc đó, có thể là do Tống Bách Nghĩa bị nhiễm lạnh từ lúc vào mắt sông cho nên sức khỏe không tốt cần phải tìm một chỗ tương đối an ổn để dưỡng thương. Bàng Độc cùng Miêu nữ thay phiên nhau đợi ở bãi sông gần thôn Tiểu Bàn Hà cả ngày, đến tối sẽ quay về mảnh rừng nghỉ ngơi.
Hai, ba ngày đầu không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng đến tối hôm qua thì đột nhiên xuất hiện biến cố.
Sức khỏe của Tống Bách Nghĩa vẫn không khá lên, thậm chí còn phát sốt nên anh ta nằm ngủ mơ màng trong rừng. Đến chừng chạng vạng tối thì anh ta cảm thấy khát nước cho nên tỉnh lại uống hớp nước, lúc đó Miêu nữ vẫn còn đang chăm sóc anh ta.
“Tôi còn hỏi một câu vì sao anh Bàng còn chưa về.” Tống Bách Nghĩa yếu ớt nói. “Cô ấy nói anh Bàng lo cho cậu nên tối rồi vẫn đứng chờ ở cửa thôn.”
Tống Bách Nghĩa uống nước xong lại ngủ, không biết bao lâu sau thì bị Bàng Độc đánh thức. Lúc ấy sắc mặt của Bàng Độc vô cùng sốt sắng, giọng nói cũng pha lẫn sốt ruột. Tống Bách Nghĩa mơ hồ nghe thấy tiếng soàn soạt vang khắp mảnh rừng nhưng anh ta không biết là có chuyện gì, chỉ biết Bàng Độc bảo anh ta trèo lên cây.
Tống Bách Nghĩa cố gắng trèo lên, nhưng những tiếng soàn soạt ngày càng dày đặc, như truyền tới từ bốn phương tám hướng. Tiếp đó chẳng biết từ đâu chui ra cả đống côn trùng đủ loại, chúng ngập tràn khắp nơi như muốn phủ kín cả mảnh rừng này. Bàng Độc và Miêu nữ không có chỗ đặt chân, dần dần bị ép đi ra khỏi mảnh rừng, còn Tống Bách Nghĩa ngây người trên cây không dám di chuyển, chờ tới khi Bàng Độc và Miêu nữ đi xa không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì đúng lúc ấy Tống Bách Nghĩa cảm thấy trong bụng nhộn nhạo vô cùng khó chịu, hơn nữa cảm giác nhộn nhạo ấy từ từ lan khắp toàn thân khiến cơ thể đang rệu rã vì nhiễm lạnh của anh ta lại càng yếu hơn, cuối cùng rơi vào hôn mê.
Cho nên những chuyện sau đó anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Tôi nghe Tống Bách Nghĩa kể lại mà lòng càng thêm bất an.
Từ lúc Bàng Độc và Miêu nữ bị ép rời khỏi mảnh rừng vẫn chưa quay lại?
Bàng Độc là người có thể liều mạng vì anh em cho nên nếu anh ấy có thể quay về thì chắc chắn sẽ quay lại tìm Tống Bách Nghĩa.
Thế nhưng anh ấy không về, như vậy cũng đồng nghĩa với việc tình cảnh hiện tại của anh ấy và Miêu nữ không hề an lành.
“Xem ra là người của Ba mươi sáu bàng môn thật rồi.” Hoàng Tam Nhi cau mày. “Trong Ba mươi sáu bàng môn có nhà Lý dế mèn rành điều khiển côn trùng.”
Gia tộc Lý dế mèn mà Hoàng Tam Nhi nói đến có thể coi như một gia tộc ngoại lai ở bãi sông Hoàng Hà, nguyên quán của bọn họ là ở Bắc Kinh nhưng đã dời kinh thành đến bãi sông Hoàng Hà từ thời Đạo Quang*. Khi đó các đệ tử ở Bắc Kinh bát kỳ đều thích nuôi chim, đấu dế mà dế của nhà họ Lý nuôi đáng giá tới cả nghìn lượng bạc. Sau này bọn họ đắc tội với quý nhân trong kinh thành, vì tránh nạn nên mới phải chuyển nhà.
(*) Đạo Quang là vị Hoàng đế thứ 8 của triều đại nhà Thanh, cai trị Trung Quốc từ năm 1820 đến 1850, tổng 31 năm.
Lý dế mèn cũng giống như các gia tộc khác ở bãi sông này, sau khi tới đây tay nghề của bọn họ đã được nâng cao đến cực hạn. Mặc kệ là bay trên trời, chui trong đất hay trốn trong cỏ thì chỉ cần là côn trùng thì gia tộc Lý dế mèn đều có thể điều khiển được.
Manh mối chỉ thẳng về hai gia tộc Chương hình nhân và Lý dế mèn càng thêm khẳng định việc Bàng Độc và Miêu nữ bị người của Ba mươi sáu bàng môn bắt đi là sự thật.
“Tôi đi cứu anh Bàng!” Tôi nóng đầu lên chỉ muốn mau mau đi cứu Bàng Độc, chẳng buồn để ý đến những thứ khác.
“Chờ đã!” Hoàng Tam Nhi kéo tôi lại. “Cậu đi đâu? Cậu có biết bọn họ đi đâu không mà đòi cứu người?”
Lời của Hoàng Tam Nhi khiến tôi bình tĩnh lại, đúng vậy, tôi hành động như vậy là quá lỗ mãng. Hiện giờ chúng tôi không biết đám Bàng Độc ở đâu, hơn nữa Tống Bách Nghĩa đang như thế này thì một mình tôi có thể tìm được Bàng Độc sao?
Vietwriter.vn
“Không chỉ một mình cậu lo đâu, em gái của tôi cũng mất tích rồi.” Hoàng Tam Nhi đi đi lại lại, không thể không thừa nhận người này lớn tuổi hơn tôi nên kinh nghiệm cũng phong phú hơn. “Trước hết chúng ta phải sắp xếp cho cậu Tống đã, sau đó cậu với tôi cùng đi tìm người.”
Tôi và Hoàng Tam Nhi lặng lẽ đưa Tống Bách Nghĩa tới thôn Tiểu Bàn Hà. Người nông dân cần cù, chịu khó cho nên trời chưa sáng đã dậy chuẩn bị cho một ngày làm việc mới, Hoàng Tam Nhi vào thôn tìm hỏi mua xe bò nhưng thôn này quá nhỏ lại nghèo cho nên khó khăn lắm anh ta mới có thể mua được một chiếc xe bò cũ nát của một ông lão trong thôn.
Hoàng Tam Nhi trả tiền cho người ta rồi bảo Tống Bách Nghĩa chịu khó đánh xe bò về nhà của anh ta trước.
Như vậy là tốt nhất, Tống Bách Nghĩa đi rồi chúng tôi cũng đỡ lo hơn, hơn nữa sau này nếu muốn tìm anh ta thì cứ tìm thẳng tới thôn Bão Liễu là được.
Hoàng Tam Nhi nhìn chiếc xe bò dần dần đi xa mới nói với tôi: “Người anh em, chúng ta có thể tìm được anh Bàng của cậu và em gái tôi hay không phải xem số mệnh của bọn họ rồi. Nếu bọn họ vừa ra khỏi mảnh rừng đã bị bắt thì hết cách, nhưng nếu mà bọn họ trốn được thì chắc chắn sẽ có cách đuổi theo.”
“Anh có cách gì à?”
“Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”
Chúng tôi không biết Bàng Độc và Miêu nữ đi về hướng nào nên chỉ có thể dựa vào vận may tìm kiếm. Chúng tôi đi thật lâu thật lâu về phía Tây của Tiểu Bàn Hà mấy chục dặm thì phát hiện ra một bãi mồ.
Bãi mồ này không phải vô chủ mà là nghĩa trang của một dòng họ của một thôn gần đó, cả thôn đều là người của một họ sau khi họ qua đời đều được chôn cất ở đây, cách thôn chừng sáu bảy dặm.
Hai chúng tôi vội vàng đi tới xem, Hoàng Tam Nhi đi tới đi lui trong nghĩa trang lanh lẹ như một con thỏ, còn tôi đứng bên ngoài canh chừng. Giờ tôi và Hoàng Tam Nhi có khác gì mấy kẻ trộm mộ đâu, nếu mà bị người trong thôn phát hiện có người để mắt đến phần mộ nhà bọn họ thì có lẽ cả thôn sẽ cầm xẻng ra liều mạng với chúng tôi mất.
“Xong chưa?!”
“Có rồi có rồi.” Hoàng Tam Nhi sáng rực mắt nhìn một nấm mồ nằm xa nhất ở phía Tây rồi vẫy tay tới tấp với tôi: “Có rồi!”
Nấm mồ này là mộ của người mới chết, ngay cả mộ phần cũng là mới đắp cách đây không lâu. Lúc tôi chạy tới xem thì thấy chính giữa nấm mồ có một khe hở rộng chừng hai đốt ngón tay.
Hiện giờ không phải tiết Thanh Minh cũng không phải rằm tháng bảy cho nên người trong thôn không phát hiện cái mộ này bị nứt ra.
“Người anh em.” Hoàng Tam Nhi nhìn chằm chằm vết nứt trên mộ, toát mồ hôi nói: “Sợ là anh Bàng của cậu và em gái tôi gặp chuyện chẳng lành rồi.”
B
ọn họ vào rừng đặt chân nghỉ tạm. Lúc đó, có thể là do Tống Bách Nghĩa bị nhiễm lạnh từ lúc vào mắt sông cho nên sức khỏe không tốt cần phải tìm một chỗ tương đối an ổn để dưỡng thương. Bàng Độc cùng Miêu nữ thay phiên nhau đợi ở bãi sông gần thôn Tiểu Bàn Hà cả ngày, đến tối sẽ quay về mảnh rừng nghỉ ngơi.
Hai, ba ngày đầu không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng đến tối hôm qua thì đột nhiên xuất hiện biến cố.
Sức khỏe của Tống Bách Nghĩa vẫn không khá lên, thậm chí còn phát sốt nên anh ta nằm ngủ mơ màng trong rừng. Đến chừng chạng vạng tối thì anh ta cảm thấy khát nước cho nên tỉnh lại uống hớp nước, lúc đó Miêu nữ vẫn còn đang chăm sóc anh ta.
“Tôi còn hỏi một câu vì sao anh Bàng còn chưa về.” Tống Bách Nghĩa yếu ớt nói. “Cô ấy nói anh Bàng lo cho cậu nên tối rồi vẫn đứng chờ ở cửa thôn.”
Tống Bách Nghĩa uống nước xong lại ngủ, không biết bao lâu sau thì bị Bàng Độc đánh thức. Lúc ấy sắc mặt của Bàng Độc vô cùng sốt sắng, giọng nói cũng pha lẫn sốt ruột. Tống Bách Nghĩa mơ hồ nghe thấy tiếng soàn soạt vang khắp mảnh rừng nhưng anh ta không biết là có chuyện gì, chỉ biết Bàng Độc bảo anh ta trèo lên cây.
Tống Bách Nghĩa cố gắng trèo lên, nhưng những tiếng soàn soạt ngày càng dày đặc, như truyền tới từ bốn phương tám hướng. Tiếp đó chẳng biết từ đâu chui ra cả đống côn trùng đủ loại, chúng ngập tràn khắp nơi như muốn phủ kín cả mảnh rừng này. Bàng Độc và Miêu nữ không có chỗ đặt chân, dần dần bị ép đi ra khỏi mảnh rừng, còn Tống Bách Nghĩa ngây người trên cây không dám di chuyển, chờ tới khi Bàng Độc và Miêu nữ đi xa không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì đúng lúc ấy Tống Bách Nghĩa cảm thấy trong bụng nhộn nhạo vô cùng khó chịu, hơn nữa cảm giác nhộn nhạo ấy từ từ lan khắp toàn thân khiến cơ thể đang rệu rã vì nhiễm lạnh của anh ta lại càng yếu hơn, cuối cùng rơi vào hôn mê.
Cho nên những chuyện sau đó anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Tôi nghe Tống Bách Nghĩa kể lại mà lòng càng thêm bất an.
Từ lúc Bàng Độc và Miêu nữ bị ép rời khỏi mảnh rừng vẫn chưa quay lại?
Bàng Độc là người có thể liều mạng vì anh em cho nên nếu anh ấy có thể quay về thì chắc chắn sẽ quay lại tìm Tống Bách Nghĩa.
Thế nhưng anh ấy không về, như vậy cũng đồng nghĩa với việc tình cảnh hiện tại của anh ấy và Miêu nữ không hề an lành.
“Xem ra là người của Ba mươi sáu bàng môn thật rồi.” Hoàng Tam Nhi cau mày. “Trong Ba mươi sáu bàng môn có nhà Lý dế mèn rành điều khiển côn trùng.”
Gia tộc Lý dế mèn mà Hoàng Tam Nhi nói đến có thể coi như một gia tộc ngoại lai ở bãi sông Hoàng Hà, nguyên quán của bọn họ là ở Bắc Kinh nhưng đã dời kinh thành đến bãi sông Hoàng Hà từ thời Đạo Quang*. Khi đó các đệ tử ở Bắc Kinh bát kỳ đều thích nuôi chim, đấu dế mà dế của nhà họ Lý nuôi đáng giá tới cả nghìn lượng bạc. Sau này bọn họ đắc tội với quý nhân trong kinh thành, vì tránh nạn nên mới phải chuyển nhà.
(*) Đạo Quang là vị Hoàng đế thứ 8 của triều đại nhà Thanh, cai trị Trung Quốc từ năm 1820 đến 1850, tổng 31 năm.
Lý dế mèn cũng giống như các gia tộc khác ở bãi sông này, sau khi tới đây tay nghề của bọn họ đã được nâng cao đến cực hạn. Mặc kệ là bay trên trời, chui trong đất hay trốn trong cỏ thì chỉ cần là côn trùng thì gia tộc Lý dế mèn đều có thể điều khiển được.
Manh mối chỉ thẳng về hai gia tộc Chương hình nhân và Lý dế mèn càng thêm khẳng định việc Bàng Độc và Miêu nữ bị người của Ba mươi sáu bàng môn bắt đi là sự thật.
“Tôi đi cứu anh Bàng!” Tôi nóng đầu lên chỉ muốn mau mau đi cứu Bàng Độc, chẳng buồn để ý đến những thứ khác.
“Chờ đã!” Hoàng Tam Nhi kéo tôi lại. “Cậu đi đâu? Cậu có biết bọn họ đi đâu không mà đòi cứu người?”
Lời của Hoàng Tam Nhi khiến tôi bình tĩnh lại, đúng vậy, tôi hành động như vậy là quá lỗ mãng. Hiện giờ chúng tôi không biết đám Bàng Độc ở đâu, hơn nữa Tống Bách Nghĩa đang như thế này thì một mình tôi có thể tìm được Bàng Độc sao?
Vietwriter.vn
“Không chỉ một mình cậu lo đâu, em gái của tôi cũng mất tích rồi.” Hoàng Tam Nhi đi đi lại lại, không thể không thừa nhận người này lớn tuổi hơn tôi nên kinh nghiệm cũng phong phú hơn. “Trước hết chúng ta phải sắp xếp cho cậu Tống đã, sau đó cậu với tôi cùng đi tìm người.”
Tôi và Hoàng Tam Nhi lặng lẽ đưa Tống Bách Nghĩa tới thôn Tiểu Bàn Hà. Người nông dân cần cù, chịu khó cho nên trời chưa sáng đã dậy chuẩn bị cho một ngày làm việc mới, Hoàng Tam Nhi vào thôn tìm hỏi mua xe bò nhưng thôn này quá nhỏ lại nghèo cho nên khó khăn lắm anh ta mới có thể mua được một chiếc xe bò cũ nát của một ông lão trong thôn.
Hoàng Tam Nhi trả tiền cho người ta rồi bảo Tống Bách Nghĩa chịu khó đánh xe bò về nhà của anh ta trước.
Như vậy là tốt nhất, Tống Bách Nghĩa đi rồi chúng tôi cũng đỡ lo hơn, hơn nữa sau này nếu muốn tìm anh ta thì cứ tìm thẳng tới thôn Bão Liễu là được.
Hoàng Tam Nhi nhìn chiếc xe bò dần dần đi xa mới nói với tôi: “Người anh em, chúng ta có thể tìm được anh Bàng của cậu và em gái tôi hay không phải xem số mệnh của bọn họ rồi. Nếu bọn họ vừa ra khỏi mảnh rừng đã bị bắt thì hết cách, nhưng nếu mà bọn họ trốn được thì chắc chắn sẽ có cách đuổi theo.”
“Anh có cách gì à?”
“Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”
Chúng tôi không biết Bàng Độc và Miêu nữ đi về hướng nào nên chỉ có thể dựa vào vận may tìm kiếm. Chúng tôi đi thật lâu thật lâu về phía Tây của Tiểu Bàn Hà mấy chục dặm thì phát hiện ra một bãi mồ.
Bãi mồ này không phải vô chủ mà là nghĩa trang của một dòng họ của một thôn gần đó, cả thôn đều là người của một họ sau khi họ qua đời đều được chôn cất ở đây, cách thôn chừng sáu bảy dặm.
Hai chúng tôi vội vàng đi tới xem, Hoàng Tam Nhi đi tới đi lui trong nghĩa trang lanh lẹ như một con thỏ, còn tôi đứng bên ngoài canh chừng. Giờ tôi và Hoàng Tam Nhi có khác gì mấy kẻ trộm mộ đâu, nếu mà bị người trong thôn phát hiện có người để mắt đến phần mộ nhà bọn họ thì có lẽ cả thôn sẽ cầm xẻng ra liều mạng với chúng tôi mất.
“Xong chưa?!”
“Có rồi có rồi.” Hoàng Tam Nhi sáng rực mắt nhìn một nấm mồ nằm xa nhất ở phía Tây rồi vẫy tay tới tấp với tôi: “Có rồi!”
Nấm mồ này là mộ của người mới chết, ngay cả mộ phần cũng là mới đắp cách đây không lâu. Lúc tôi chạy tới xem thì thấy chính giữa nấm mồ có một khe hở rộng chừng hai đốt ngón tay.
Hiện giờ không phải tiết Thanh Minh cũng không phải rằm tháng bảy cho nên người trong thôn không phát hiện cái mộ này bị nứt ra.
“Người anh em.” Hoàng Tam Nhi nhìn chằm chằm vết nứt trên mộ, toát mồ hôi nói: “Sợ là anh Bàng của cậu và em gái tôi gặp chuyện chẳng lành rồi.”
Bình luận facebook