Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 - Chương 67TIẾN THỐI LƯỠNG NAN
Chương 67TIẾN THỐI LƯỠNG NAN
"S
ao anh biết họ gặp chuyện chẳng lành?” Tôi nghe Hoàng Tam Nhi ậm ừ nửa nói nửa không như vậy càng thêm lo lắng. “Anh mau nói rõ ràng đi!”
“Chờ tôi hỏi chút.” Hoàng Tam Nhi chỉ vào cái mộ bị nứt. “Em gái tôi để lại lời nhắn cho tôi.”
Hoàng Tam Nhi nhanh chóng dọn một bãi đất trống trước mộ, sau đó cắm hai cành cây như hai cây đũa xuống đất, rồi đốt hai lá bùa thành tro, tro bụi lượn lờ rơi xuống vết nứt của ngôi mộ.
Nhìn hành động của anh ta tôi đoán anh ta hình như sắp “lên đồng cầu cơ”*.
(*) “Lên đồng cầu cơ” có từ rất lâu, bởi vì trước kia con người tín ngưỡng thờ phụng thần linh, cho nên mỗi khi gặp chuyện mà không thể giải thích hoặc giải quyết sẽ đi hỏi thần linh nhờ giúp đỡ. Vào thời Tiên Tần, con người thường dựa vào bói toán hỏi xin ý chỉ của thần linh rồi dần dần về sau hình thành nên “lên đồng cầu cơ”.
Thế gian có ba trăm sáu mươi ngành, ngành nào cũng có thần để cầu riêng. Ví dụ như, người làm rượu lúc “lên đồng cầu cơ” sẽ mời Đỗ Khang tới, thợ mộc thì mời tới Lỗ Ban, người đọc sách thì mời tới Đại Thánh Tiên Sư… Thế nhưng sự thực thì bản chất của “lên đồng cầu cơ” và điệp tiên, kính tiên* không có gì khác biệt cả, thần mà “lên đồng cầu cơ” mời về là thứ gì thì có trời mới biết.
(*) Điệp tiên, kính tiên: Là một dạng giống như cầu cơ nhưng là phiên bản của Trung Quốc.
“Lên đồng cầu cơ” đúng tiêu chuẩn yêu cầu phải lập đàn trai giới và chuẩn bị bàn cát để “thần” viết chữ, thế nhưng tình huống bây giờ quá khẩn cấp, Hoàng Tam Nhi cũng chỉ có thể chắp vá tạm như vậy.
“Người để lại lời nhắn cho chúng tôi, đã đi về hướng nào?” Hoàng Tam Nhi vừa thấy tro rơi xuống tận đáy mộ liền mở miệng hỏi.
Chỉ một chốc sau, hai cây gậy cắm trên mặt đất bắt đầu di chuyển giống như có người cầm chúng viết vẽ. Viết vẽ một lúc, mặt đất xuất hiện một đống vết tích lộn xộn, vết tích này được gọi là “cơ từ” hay có thể hiểu là chữ của “thần” mời về trả lời câu hỏi của người mời, người bình thường xem không hiểu.
“Một nam một nữ, chạy về hướng kia.” Hoàng Tam Nhi đọc “cơ từ” cho tôi nghe. “Người đàn ông hình như bị thương, phía sau có nhiều người đuổi bắt họ.”
Tôi lại càng thêm hoang mang, hiển nhiên, một nam một nữ này là chỉ Bàng Độc và Miêu nữ, chân Bàng Độc bị thương còn chưa khỏi hẳn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tốc độ chạy trốn.
“Bọn họ chạy bao lâu rồi? Người đuổi bắt họ là ai?” Hoàng Tam Nhi xoá sạch dấu vết trên đất rồi tiếp tục đặt câu hỏi.
Hai cành cây khô lại bắt đầu viết vẽ trên đất, để lại một đống “cơ từ” tôi xem không hiểu.
“Nửa đêm hôm qua bọn họ chạy từ nơi này đi.” Hoàng Tam Nhi lại tiếp tục giải thích cho tôi. “Cô gái kia để lại lời nhắn cho hai người, người đuổi bắt bọn họ là người của Chương hình nhân, Lý dế mèn, Ngũ Hành Đường và Nhạc Gia Doanh…”
Quả nhiên!
Mí mắt tôi máy loạn lên, đây đều là người của Ba mươi sáu bàng môn, nghe số lượng thì nhất định không ít.
“Anh hỏi tiếp xem, em gái anh còn nhắn lại gì cho anh không?”
“Hết rồi…” Hoàng Tam Nhi cắn răng nói. “Em gái tôi lúc qua nơi này không có nhiều thời gian, chỉ để lại mấy câu thế thôi.”
Lòng tôi nóng như lửa đốt, có điều ít nhất lời nhắn của Miêu nữ để lại cũng chỉ cho tôi và Hoàng Tam Nhi biết cô ấy và Bàng Độc đi về phía nào.
Tôi và Hoàng Tam Nhi lại vội vàng đuổi theo phương hướng mà “cơ từ” chỉ.
Từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ đã qua mấy canh giờ rồi, không biết bây giờ bọn họ đã chạy đến đâu.
Hoàng Tam Nhi nói không sai, hễ gặp mồ mả là Miêu nữ sẽ để lại lời nhắn cho chúng tôi, những đầu mối này cũng chỉ có Hoàng Tam Nhi nhìn ra được. Chúng tôi đi tiếp ba bốn chục dặm nữa thì lại gặp một nghĩa trang và tìm được lời nhắn mà Miêu nữ để lại.
Hoàng Tam Nhi lại “lên đồng cầu cơ”, bởi vì lúc bị đuổi tới đây Miêu nữ và Bàng Độc cũng đã biết đại khái được tình hình của đám người đuổi bắt họ nên mô tả rõ ràng hơn một chút.
“Có tới tận bốn mươi năm mươi người đuổi theo bọn họ.” Hoàng Tam Nhi giải thích “cơ từ”. “Phía sau còn có một cỗ kiệu lớn, xung quanh kiệu có đạo sĩ bảo vệ…”
“Đạo sĩ? Cỗ kiệu lớn?” Tôi nghe mà không hiểu gì.
Nhưng “cơ từ” nói rất rõ ràng, mấy chục người của Bàng môn chỉ là tay đấm phụ trách đánh giết, còn người ở trên kiệu mới là nhân vật quan trọng.
Chúng tôi tiếp tục đuổi theo manh mối mà Miêu nữ lưu lại, chạy cả nửa ngày mà không gặp mồ mả nghĩa trang nào tiếp nữa, Hoàng Tam Nhi cũng hết cách không làm được gì. Sự bất an lo lắng trong lòng chúng tôi cũng càng lúc càng lớn.
Chúng tôi mệt lử người nhưng vẫn phải tiếp tục tìm kiếm, hiện tại chúng tôi đã cách bãi Hoàng Hà ngày càng xa, thậm chí còn chạy đến gần núi Hoành Giá – một nhánh của núi Thái Hành, tuy không cao nhưng địa hình khá hiểm trở, nếu tiếp tục chạy về phía trước sẽ không còn đường để đi nữa.
“Phía trước hết đường rồi, sao bây giờ?”
“Từ từ đã!” Không đợi Hoàng Tam Nhi nói hết, tôi đã ngăn anh ta lại. Dù bây giờ đã là hoàng hôn, nhưng mặt trời còn chưa xuống núi hẳn, tôi trông thấy có loáng thoáng vài bóng người đang qua lại bận bịu ở phía chân núi xa xa.
Đuổi cả đoạn đường đến tận núi hoang mới thấy bóng người!
Tôi và Hoàng Tam Nhi nấp vào một chỗ rồi từ từ di chuyển tiến lại gần.
Có mấy chục người đang tụ tập ở chân núi, một đám thì lúi húi dựng thang để dùng, còn một đám khác thì ngẩng đầu nhìn lên trên trời, không biết là đang nhìn gì.
“Bọn họ nhất định là người của Ba mươi sáu bàng môn!”
Tôi đang bận quan sát đám người nên không trả lời lại Hoàng Tam Nhi, tôi không thấy Bàng Độc và Miêu nữ ở trong đám người này.
“Người trốn trong động mau ra đây, đừng trốn nữa!” Một tên gân cổ hét. “Chúng tôi tới đây không phải là để trả thù, cũng không muốn mạng của hai người, chỉ muốn mượn hai người một thứ thôi. Chuyện này có thể thương lượng mà, cần gì phải cứng đầu cứng cổ như vậy?”
Meo… w●ebtruy●enonlin●e●com
Tôi lập tức chấn động, tiếng mèo này quá quen thuộc, đây chính là tiếng của con mèo mun bên cạnh Miêu nữ.
Tôi và Hoàng Tam Nhi cẩn thận xích lại gần thêm một đoạn. Tới gần tôi mới phát hiện có một sơn động ở trên vách núi dựng đứng, cách mặt đất khoảng hai trượng (6 ~ 10m). Con mèo mun đang đứng trước cửa sơn động đi qua đi lại.
“Bọn họ ở bên trong động?”
“Có lẽ.”
Tôi không thấy Bàng Độc và Miêu nữ đâu, nhưng căn cứ tình hình trước mắt, Bàng Độc và Miêu nữ chỉ có thể trèo vào động mượn địa hình trên cao để đối phó với đám người đuổi bắt. Tuy có thể ngăn được sự đuổi bắt của đám người đối thủ trong chốc lát nhưng vô hình trung lại tự vây khốn chính mình ở chỗ này.
"S
ao anh biết họ gặp chuyện chẳng lành?” Tôi nghe Hoàng Tam Nhi ậm ừ nửa nói nửa không như vậy càng thêm lo lắng. “Anh mau nói rõ ràng đi!”
“Chờ tôi hỏi chút.” Hoàng Tam Nhi chỉ vào cái mộ bị nứt. “Em gái tôi để lại lời nhắn cho tôi.”
Hoàng Tam Nhi nhanh chóng dọn một bãi đất trống trước mộ, sau đó cắm hai cành cây như hai cây đũa xuống đất, rồi đốt hai lá bùa thành tro, tro bụi lượn lờ rơi xuống vết nứt của ngôi mộ.
Nhìn hành động của anh ta tôi đoán anh ta hình như sắp “lên đồng cầu cơ”*.
(*) “Lên đồng cầu cơ” có từ rất lâu, bởi vì trước kia con người tín ngưỡng thờ phụng thần linh, cho nên mỗi khi gặp chuyện mà không thể giải thích hoặc giải quyết sẽ đi hỏi thần linh nhờ giúp đỡ. Vào thời Tiên Tần, con người thường dựa vào bói toán hỏi xin ý chỉ của thần linh rồi dần dần về sau hình thành nên “lên đồng cầu cơ”.
Thế gian có ba trăm sáu mươi ngành, ngành nào cũng có thần để cầu riêng. Ví dụ như, người làm rượu lúc “lên đồng cầu cơ” sẽ mời Đỗ Khang tới, thợ mộc thì mời tới Lỗ Ban, người đọc sách thì mời tới Đại Thánh Tiên Sư… Thế nhưng sự thực thì bản chất của “lên đồng cầu cơ” và điệp tiên, kính tiên* không có gì khác biệt cả, thần mà “lên đồng cầu cơ” mời về là thứ gì thì có trời mới biết.
(*) Điệp tiên, kính tiên: Là một dạng giống như cầu cơ nhưng là phiên bản của Trung Quốc.
“Lên đồng cầu cơ” đúng tiêu chuẩn yêu cầu phải lập đàn trai giới và chuẩn bị bàn cát để “thần” viết chữ, thế nhưng tình huống bây giờ quá khẩn cấp, Hoàng Tam Nhi cũng chỉ có thể chắp vá tạm như vậy.
“Người để lại lời nhắn cho chúng tôi, đã đi về hướng nào?” Hoàng Tam Nhi vừa thấy tro rơi xuống tận đáy mộ liền mở miệng hỏi.
Chỉ một chốc sau, hai cây gậy cắm trên mặt đất bắt đầu di chuyển giống như có người cầm chúng viết vẽ. Viết vẽ một lúc, mặt đất xuất hiện một đống vết tích lộn xộn, vết tích này được gọi là “cơ từ” hay có thể hiểu là chữ của “thần” mời về trả lời câu hỏi của người mời, người bình thường xem không hiểu.
“Một nam một nữ, chạy về hướng kia.” Hoàng Tam Nhi đọc “cơ từ” cho tôi nghe. “Người đàn ông hình như bị thương, phía sau có nhiều người đuổi bắt họ.”
Tôi lại càng thêm hoang mang, hiển nhiên, một nam một nữ này là chỉ Bàng Độc và Miêu nữ, chân Bàng Độc bị thương còn chưa khỏi hẳn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tốc độ chạy trốn.
“Bọn họ chạy bao lâu rồi? Người đuổi bắt họ là ai?” Hoàng Tam Nhi xoá sạch dấu vết trên đất rồi tiếp tục đặt câu hỏi.
Hai cành cây khô lại bắt đầu viết vẽ trên đất, để lại một đống “cơ từ” tôi xem không hiểu.
“Nửa đêm hôm qua bọn họ chạy từ nơi này đi.” Hoàng Tam Nhi lại tiếp tục giải thích cho tôi. “Cô gái kia để lại lời nhắn cho hai người, người đuổi bắt bọn họ là người của Chương hình nhân, Lý dế mèn, Ngũ Hành Đường và Nhạc Gia Doanh…”
Quả nhiên!
Mí mắt tôi máy loạn lên, đây đều là người của Ba mươi sáu bàng môn, nghe số lượng thì nhất định không ít.
“Anh hỏi tiếp xem, em gái anh còn nhắn lại gì cho anh không?”
“Hết rồi…” Hoàng Tam Nhi cắn răng nói. “Em gái tôi lúc qua nơi này không có nhiều thời gian, chỉ để lại mấy câu thế thôi.”
Lòng tôi nóng như lửa đốt, có điều ít nhất lời nhắn của Miêu nữ để lại cũng chỉ cho tôi và Hoàng Tam Nhi biết cô ấy và Bàng Độc đi về phía nào.
Tôi và Hoàng Tam Nhi lại vội vàng đuổi theo phương hướng mà “cơ từ” chỉ.
Từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ đã qua mấy canh giờ rồi, không biết bây giờ bọn họ đã chạy đến đâu.
Hoàng Tam Nhi nói không sai, hễ gặp mồ mả là Miêu nữ sẽ để lại lời nhắn cho chúng tôi, những đầu mối này cũng chỉ có Hoàng Tam Nhi nhìn ra được. Chúng tôi đi tiếp ba bốn chục dặm nữa thì lại gặp một nghĩa trang và tìm được lời nhắn mà Miêu nữ để lại.
Hoàng Tam Nhi lại “lên đồng cầu cơ”, bởi vì lúc bị đuổi tới đây Miêu nữ và Bàng Độc cũng đã biết đại khái được tình hình của đám người đuổi bắt họ nên mô tả rõ ràng hơn một chút.
“Có tới tận bốn mươi năm mươi người đuổi theo bọn họ.” Hoàng Tam Nhi giải thích “cơ từ”. “Phía sau còn có một cỗ kiệu lớn, xung quanh kiệu có đạo sĩ bảo vệ…”
“Đạo sĩ? Cỗ kiệu lớn?” Tôi nghe mà không hiểu gì.
Nhưng “cơ từ” nói rất rõ ràng, mấy chục người của Bàng môn chỉ là tay đấm phụ trách đánh giết, còn người ở trên kiệu mới là nhân vật quan trọng.
Chúng tôi tiếp tục đuổi theo manh mối mà Miêu nữ lưu lại, chạy cả nửa ngày mà không gặp mồ mả nghĩa trang nào tiếp nữa, Hoàng Tam Nhi cũng hết cách không làm được gì. Sự bất an lo lắng trong lòng chúng tôi cũng càng lúc càng lớn.
Chúng tôi mệt lử người nhưng vẫn phải tiếp tục tìm kiếm, hiện tại chúng tôi đã cách bãi Hoàng Hà ngày càng xa, thậm chí còn chạy đến gần núi Hoành Giá – một nhánh của núi Thái Hành, tuy không cao nhưng địa hình khá hiểm trở, nếu tiếp tục chạy về phía trước sẽ không còn đường để đi nữa.
“Phía trước hết đường rồi, sao bây giờ?”
“Từ từ đã!” Không đợi Hoàng Tam Nhi nói hết, tôi đã ngăn anh ta lại. Dù bây giờ đã là hoàng hôn, nhưng mặt trời còn chưa xuống núi hẳn, tôi trông thấy có loáng thoáng vài bóng người đang qua lại bận bịu ở phía chân núi xa xa.
Đuổi cả đoạn đường đến tận núi hoang mới thấy bóng người!
Tôi và Hoàng Tam Nhi nấp vào một chỗ rồi từ từ di chuyển tiến lại gần.
Có mấy chục người đang tụ tập ở chân núi, một đám thì lúi húi dựng thang để dùng, còn một đám khác thì ngẩng đầu nhìn lên trên trời, không biết là đang nhìn gì.
“Bọn họ nhất định là người của Ba mươi sáu bàng môn!”
Tôi đang bận quan sát đám người nên không trả lời lại Hoàng Tam Nhi, tôi không thấy Bàng Độc và Miêu nữ ở trong đám người này.
“Người trốn trong động mau ra đây, đừng trốn nữa!” Một tên gân cổ hét. “Chúng tôi tới đây không phải là để trả thù, cũng không muốn mạng của hai người, chỉ muốn mượn hai người một thứ thôi. Chuyện này có thể thương lượng mà, cần gì phải cứng đầu cứng cổ như vậy?”
Meo… w●ebtruy●enonlin●e●com
Tôi lập tức chấn động, tiếng mèo này quá quen thuộc, đây chính là tiếng của con mèo mun bên cạnh Miêu nữ.
Tôi và Hoàng Tam Nhi cẩn thận xích lại gần thêm một đoạn. Tới gần tôi mới phát hiện có một sơn động ở trên vách núi dựng đứng, cách mặt đất khoảng hai trượng (6 ~ 10m). Con mèo mun đang đứng trước cửa sơn động đi qua đi lại.
“Bọn họ ở bên trong động?”
“Có lẽ.”
Tôi không thấy Bàng Độc và Miêu nữ đâu, nhưng căn cứ tình hình trước mắt, Bàng Độc và Miêu nữ chỉ có thể trèo vào động mượn địa hình trên cao để đối phó với đám người đuổi bắt. Tuy có thể ngăn được sự đuổi bắt của đám người đối thủ trong chốc lát nhưng vô hình trung lại tự vây khốn chính mình ở chỗ này.
Bình luận facebook