Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69 - Chương 69CHIẾM THẾ CHỦ ĐỘNG
Chương 69CHIẾM THẾ CHỦ ĐỘNG
C
ỗ kiệu đang nằm trên một nền đất trống bằng phẳng, người của Ba mươi sáu bàng môn và Âm Sơn Đạo đang mải nghĩ cách bắt Bàng Độc với Miêu nữ, thế nên xung quanh kiệu chỉ còn lại mười mấy người khiêng kiệu (kiệu phu).
Hoàng Tam Nhi nhìn người rất tinh, anh ta vừa nhìn liền biết những người kiệu phu này tuy cao lớn vạm vỡ nhưng lại không có công phu gì. Cũng đúng thôi, loại việc nặng nhọc như khiêng kiệu thế này người của Âm Sơn Đạo sẽ không để cho đệ tử trong sư môn làm.
Đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một, nếu như còn do dự, đợi mấy người của Âm Sơn Đạo quay trở lại, chúng tôi sẽ không còn cơ hội ra tay.
Tôi và Hoàng Tam Nhi nhanh chóng đưa ra quyết định rồi tìm một con đường vòng đi ra phía sau cỗ kiệu. Đám người đều đang nhìn chằm chằm vào sơn động cho nên không ai để ý, hơn nữa cũng chẳng ai nghĩ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này lại còn có người đột nhiên xuất hiện cả. Cho nên chúng tôi thuận lợi đi tới phía sau cỗ kiệu.
Mấy người kiệu phu đều đang đứng tại chỗ nhìn đám người Bàng môn tấn công sơn động, Hoàng Tam Nhi nháy mắt ra hiệu cho tôi, sau đó nhảy ra đánh vào gáy mấy người kiệu phu.
Kì thực võ công Hoàng Tam Nhi khá được, chỉ có điều cái tên này quá tinh ranh, cho nên mỗi lần đánh nhau sẽ không để ý mình có đánh lại được hay không, chỉ đánh hai ba hiệp rồi tìm cách tháo chạy.
Thế nhưng tranh đấu chính là như vậy, không chỉ so nhau về bản lĩnh còn so nhau về khí thế, chỉ có những kẻ dũng cảm mới dành được phần thắng. Hiện tại tôi và Hoàng Tam Nhi cũng là bị buộc không còn cách nào khác, không liều mạng không được. Cho nên Hoàng Tam Nhi vừa nhảy ra liền ra tay đánh ngã năm, sáu người kiệu phu.
Anh ta vừa ra tay tôi liền chạy tới chỗ cỗ kiệu, thời khắc đó, tôi chỉ mong ở bên trong kiệu là một kẻ trói gà không chặt.
Hai chúng tôi phối hợp cực kì ăn ý, Hoàng Tam Nhi vừa bức lui được mấy tên kiệu phu, tôi cũng thuận lợi tiến đến trước mặt cỗ kiệu vạch bức màn lên.
Tôi thấy bên trong kiệu có một người đang nằm. Trong thời gian ngắn, tôi không thấy rõ được tướng mạo của đối phương, chỉ thấy một mái tóc đen thật dài.
Tôi lập tức sửng sốt, người nằm trên giường là một người phụ nữ!
Thế nhưng lúc này tôi không để ý nhiều đến như vậy, tôi lập tức lao vào trong cỗ kiệu rồi kề dao lên cổ người này.
Vận số của tôi không tệ, người ở trên giường là một cô gái, tầm khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Cô ta đang ngủ say, đến tận khi tôi kề dao vào cổ mới mơ màng mở mắt ra.
“Cậu… cậu…” Cô gái nhíu mày, có vẻ như cô ta muốn giãy giụa nhưng lại không có sức.
Cô gái này có khuôn mặt trái xoan và ngũ quan xinh đẹp, chỉ là sắc mặt cô ta rất đỏ cứ như vừa uống rượu xong, nhìn sao cũng thấy kì lạ.
“Không được cử động!” Lúc tôi bắt lấy cô ta đã biết cô ta không có công phu, cực kì yếu ớt. “Tôi không muốn lấy mạng cô, cô đừng có lộn xộn.”
Tôi vừa bắt được cô gái thì bên phía Hoàng Tam Nhi cũng đã giải quyết xong, mười mấy người kiệu phu đều bị đánh ngã nằm bẹp trên đất.
Có điều động tĩnh bên này đã khiến đám người ở chân núi chú ý tới, mấy tên Âm Sơn Đạo thấy có người tấn công kiệu liền ném rơm củi trong tay đi đuổi về bao vây.
“Người anh em, có thành công không?” Hoàng Tam Nhi vén màn kiệu lên nhìn vào, khi thấy cô gái đỏ bừng mặt trên tay tôi thì sửng sốt. “Đây là… con gái của Quan Nhị Gia (Quan Công) à? Sao mặt đỏ vậy?”
“Anh đừng có giỡn nữa!” Tôi sặc Hoàng Tam Nhi một câu. Chúng tôi cần phải biết thân phận của cô gái này để xem có thể dùng cô ta khống chế đám người của Âm Sơn Đạo không. “Cô có quan hệ gì với Mao thiên sư của Âm Sơn Đạo?
Cô gái yếu ớt này đang ngủ yên lành thì bị người ta kề dao vào cổ dựng dậy hiển nhiên là sợ hãi nói không nên lời.
“Không nói?” Hoàng Tam Nhi thấy đám người Âm Sơn Đạo sắp đuổi tới thì lập tức nhảy vào kiệu, uy hiếp nói: “Nếu còn không nói thế thì để tôi dùng dao khắc một con rùa lên mặt cô nhé!”
“Đừng… đừng…” Cô gái này khá là nhát gan, vừa bị Hoàng Tam Nhi hù doạ như vậy lập tức bật khóc. “Ông ấy… ông ấy là… là ông nội tôi…”
“Mao thiên sư là ông nội cô?” Hoàng Tam Nhi sửng sốt, bởi vì trước giờ chưa từng nghe nói Mao thiên sư có con nối dòng. Có điều, anh ta là kẻ thông minh, vừa nghĩ liền biết uẩn khúc, lập tức bật cười nói: “Người anh em, xem ra lần này chúng ta nhặt được bảo bối rồi.”
Thiên sư của Âm Sơn Đạo trên danh nghĩa sẽ không lấy vợ nhưng không lấy vợ không có nghĩ là cả đời “thanh tâm quả dục”, các thiên sư đời trước của Âm Sơn Đạo đều có con rơi con vãi, chuyện này không phải là chuyện lạ. Mao thiên sư cũng không ngoại lệ, hồi còn trẻ lão ta có qua lại với một thôn nữ bình thường, về sau cô ta sinh cho Mao thiên sư một đứa con trai, thế nhưng cặp mẹ goá con côi này lại không chịu nhận Mao thiên sư.
Cậu con riêng này của Mao thiên sư không luyện võ, cũng không gia nhập Bàng môn, sống một cuộc sống bình thường như bao người thôn dân khác. Mao thiên sư nhiều lần lén lút phái người tìm đến, thế nhưng đều bị đuổi cổ trở về.
Cậu con riêng này không tập võ lại cứng đầu, sau nhiều lần thuyết phục không được, Mao thiên sư cũng dỗi không đến tìm nữa.
Nhiều năm qua đi, con trai Mao thiên sư mắc bệnh qua đời sớm, người vợ liền bỏ lại con gái của hai người để tái giá gả cho người khác.
Lúc này, Mao thiên sư đã hơn sáu chục tuổi hơn rồi, nhưng dưới gối lại không con không cháu, nhận được tin dữ của con trai lập tức hối hận không thôi, cũng nhanh chóng cho người tới đón cô cháu gái duy nhất này quay về.
Tình huống cụ thể như nào chúng tôi không quá rõ, có điều dùng gót chân nghĩ cũng biết Mao thiên sư cực kì yêu thương cô cháu gái này.
Hoàng Tam Nhi bảo chúng tôi nhặt được bảo bối, quả là không sai chút nào. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Kẻ chán sống nào dám cướp kiệu của Âm Sơn Đạo chúng ta!” Đám người Âm Sơn Đạo nghe theo lệnh của gã trung niên ào ạt xông lên.
“Đứng im cho tao!” Hoàng Tam Nhi vén màn, quát. “Người trong kiệu là cháu gái của Mao thiên sư đúng không? Thế thì dễ giải quyết rồi, đám chúng mày dám xớ rớ lên một bước thì liệu thần hồn mà nhặt xác cho Đại tiểu thư nhà chúng mày!”
“Mày dám!!!” Gã trung niên nổi giận, bình thường giọng gã luôn âm trầm, nhưng vừa tức giận lên tiếng nói liền ầm ầm như tiếng sét. “Tao mà bắt được mày thì đem đốt thiên đăng*!”
(*) Đốt thiên đăng: Một hình phạt man rợ thời phong kiến, phạm nhân bị lột quần áo rồi bọc bằng vải lanh ngâm trong vại dầu, đợi đến đêm sẽ treo lên cây cột cao rồi thiêu sống.
“Con bà nói chứ! Ông mày lại sợ quá đi!” Hoàng Tam Nhi lôi cháu gái của Mao thiên sư lộ mặt ra, tiếp tục uy hiếp. “Lui hết về phía sau! Ông mày trước giờ chỉ nói một không nói hai.”
Quả nhiên, đám người Âm Sơn Đạo cực kì để ý cô gái này, Hoàng Tam Nhi vừa uy hiếp đám người lập tức không dám bước lên nửa bước.
“Con nhóc!” Hoàng Tam Nhi xoay dao trước mặt cô gái. “Nếu không muốn chết thì thành thật ngoan ngoãn!”
Cháu gái Mao thiên sư nhìn thấy con dao thì nước mắt lập tức rơi như mưa. Thế nhưng cô ta rất yếu, không có chút sức lực nào, tiếng khóc cũng lí nha lí nhí.
“Anh… anh giết tôi đi…” Cô ta nói. “Sống như thế này thì khác gì chịu tội… anh giết tôi rồi… tôi có thể đi gặp cha tôi.”
C
ỗ kiệu đang nằm trên một nền đất trống bằng phẳng, người của Ba mươi sáu bàng môn và Âm Sơn Đạo đang mải nghĩ cách bắt Bàng Độc với Miêu nữ, thế nên xung quanh kiệu chỉ còn lại mười mấy người khiêng kiệu (kiệu phu).
Hoàng Tam Nhi nhìn người rất tinh, anh ta vừa nhìn liền biết những người kiệu phu này tuy cao lớn vạm vỡ nhưng lại không có công phu gì. Cũng đúng thôi, loại việc nặng nhọc như khiêng kiệu thế này người của Âm Sơn Đạo sẽ không để cho đệ tử trong sư môn làm.
Đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một, nếu như còn do dự, đợi mấy người của Âm Sơn Đạo quay trở lại, chúng tôi sẽ không còn cơ hội ra tay.
Tôi và Hoàng Tam Nhi nhanh chóng đưa ra quyết định rồi tìm một con đường vòng đi ra phía sau cỗ kiệu. Đám người đều đang nhìn chằm chằm vào sơn động cho nên không ai để ý, hơn nữa cũng chẳng ai nghĩ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này lại còn có người đột nhiên xuất hiện cả. Cho nên chúng tôi thuận lợi đi tới phía sau cỗ kiệu.
Mấy người kiệu phu đều đang đứng tại chỗ nhìn đám người Bàng môn tấn công sơn động, Hoàng Tam Nhi nháy mắt ra hiệu cho tôi, sau đó nhảy ra đánh vào gáy mấy người kiệu phu.
Kì thực võ công Hoàng Tam Nhi khá được, chỉ có điều cái tên này quá tinh ranh, cho nên mỗi lần đánh nhau sẽ không để ý mình có đánh lại được hay không, chỉ đánh hai ba hiệp rồi tìm cách tháo chạy.
Thế nhưng tranh đấu chính là như vậy, không chỉ so nhau về bản lĩnh còn so nhau về khí thế, chỉ có những kẻ dũng cảm mới dành được phần thắng. Hiện tại tôi và Hoàng Tam Nhi cũng là bị buộc không còn cách nào khác, không liều mạng không được. Cho nên Hoàng Tam Nhi vừa nhảy ra liền ra tay đánh ngã năm, sáu người kiệu phu.
Anh ta vừa ra tay tôi liền chạy tới chỗ cỗ kiệu, thời khắc đó, tôi chỉ mong ở bên trong kiệu là một kẻ trói gà không chặt.
Hai chúng tôi phối hợp cực kì ăn ý, Hoàng Tam Nhi vừa bức lui được mấy tên kiệu phu, tôi cũng thuận lợi tiến đến trước mặt cỗ kiệu vạch bức màn lên.
Tôi thấy bên trong kiệu có một người đang nằm. Trong thời gian ngắn, tôi không thấy rõ được tướng mạo của đối phương, chỉ thấy một mái tóc đen thật dài.
Tôi lập tức sửng sốt, người nằm trên giường là một người phụ nữ!
Thế nhưng lúc này tôi không để ý nhiều đến như vậy, tôi lập tức lao vào trong cỗ kiệu rồi kề dao lên cổ người này.
Vận số của tôi không tệ, người ở trên giường là một cô gái, tầm khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Cô ta đang ngủ say, đến tận khi tôi kề dao vào cổ mới mơ màng mở mắt ra.
“Cậu… cậu…” Cô gái nhíu mày, có vẻ như cô ta muốn giãy giụa nhưng lại không có sức.
Cô gái này có khuôn mặt trái xoan và ngũ quan xinh đẹp, chỉ là sắc mặt cô ta rất đỏ cứ như vừa uống rượu xong, nhìn sao cũng thấy kì lạ.
“Không được cử động!” Lúc tôi bắt lấy cô ta đã biết cô ta không có công phu, cực kì yếu ớt. “Tôi không muốn lấy mạng cô, cô đừng có lộn xộn.”
Tôi vừa bắt được cô gái thì bên phía Hoàng Tam Nhi cũng đã giải quyết xong, mười mấy người kiệu phu đều bị đánh ngã nằm bẹp trên đất.
Có điều động tĩnh bên này đã khiến đám người ở chân núi chú ý tới, mấy tên Âm Sơn Đạo thấy có người tấn công kiệu liền ném rơm củi trong tay đi đuổi về bao vây.
“Người anh em, có thành công không?” Hoàng Tam Nhi vén màn kiệu lên nhìn vào, khi thấy cô gái đỏ bừng mặt trên tay tôi thì sửng sốt. “Đây là… con gái của Quan Nhị Gia (Quan Công) à? Sao mặt đỏ vậy?”
“Anh đừng có giỡn nữa!” Tôi sặc Hoàng Tam Nhi một câu. Chúng tôi cần phải biết thân phận của cô gái này để xem có thể dùng cô ta khống chế đám người của Âm Sơn Đạo không. “Cô có quan hệ gì với Mao thiên sư của Âm Sơn Đạo?
Cô gái yếu ớt này đang ngủ yên lành thì bị người ta kề dao vào cổ dựng dậy hiển nhiên là sợ hãi nói không nên lời.
“Không nói?” Hoàng Tam Nhi thấy đám người Âm Sơn Đạo sắp đuổi tới thì lập tức nhảy vào kiệu, uy hiếp nói: “Nếu còn không nói thế thì để tôi dùng dao khắc một con rùa lên mặt cô nhé!”
“Đừng… đừng…” Cô gái này khá là nhát gan, vừa bị Hoàng Tam Nhi hù doạ như vậy lập tức bật khóc. “Ông ấy… ông ấy là… là ông nội tôi…”
“Mao thiên sư là ông nội cô?” Hoàng Tam Nhi sửng sốt, bởi vì trước giờ chưa từng nghe nói Mao thiên sư có con nối dòng. Có điều, anh ta là kẻ thông minh, vừa nghĩ liền biết uẩn khúc, lập tức bật cười nói: “Người anh em, xem ra lần này chúng ta nhặt được bảo bối rồi.”
Thiên sư của Âm Sơn Đạo trên danh nghĩa sẽ không lấy vợ nhưng không lấy vợ không có nghĩ là cả đời “thanh tâm quả dục”, các thiên sư đời trước của Âm Sơn Đạo đều có con rơi con vãi, chuyện này không phải là chuyện lạ. Mao thiên sư cũng không ngoại lệ, hồi còn trẻ lão ta có qua lại với một thôn nữ bình thường, về sau cô ta sinh cho Mao thiên sư một đứa con trai, thế nhưng cặp mẹ goá con côi này lại không chịu nhận Mao thiên sư.
Cậu con riêng này của Mao thiên sư không luyện võ, cũng không gia nhập Bàng môn, sống một cuộc sống bình thường như bao người thôn dân khác. Mao thiên sư nhiều lần lén lút phái người tìm đến, thế nhưng đều bị đuổi cổ trở về.
Cậu con riêng này không tập võ lại cứng đầu, sau nhiều lần thuyết phục không được, Mao thiên sư cũng dỗi không đến tìm nữa.
Nhiều năm qua đi, con trai Mao thiên sư mắc bệnh qua đời sớm, người vợ liền bỏ lại con gái của hai người để tái giá gả cho người khác.
Lúc này, Mao thiên sư đã hơn sáu chục tuổi hơn rồi, nhưng dưới gối lại không con không cháu, nhận được tin dữ của con trai lập tức hối hận không thôi, cũng nhanh chóng cho người tới đón cô cháu gái duy nhất này quay về.
Tình huống cụ thể như nào chúng tôi không quá rõ, có điều dùng gót chân nghĩ cũng biết Mao thiên sư cực kì yêu thương cô cháu gái này.
Hoàng Tam Nhi bảo chúng tôi nhặt được bảo bối, quả là không sai chút nào. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Kẻ chán sống nào dám cướp kiệu của Âm Sơn Đạo chúng ta!” Đám người Âm Sơn Đạo nghe theo lệnh của gã trung niên ào ạt xông lên.
“Đứng im cho tao!” Hoàng Tam Nhi vén màn, quát. “Người trong kiệu là cháu gái của Mao thiên sư đúng không? Thế thì dễ giải quyết rồi, đám chúng mày dám xớ rớ lên một bước thì liệu thần hồn mà nhặt xác cho Đại tiểu thư nhà chúng mày!”
“Mày dám!!!” Gã trung niên nổi giận, bình thường giọng gã luôn âm trầm, nhưng vừa tức giận lên tiếng nói liền ầm ầm như tiếng sét. “Tao mà bắt được mày thì đem đốt thiên đăng*!”
(*) Đốt thiên đăng: Một hình phạt man rợ thời phong kiến, phạm nhân bị lột quần áo rồi bọc bằng vải lanh ngâm trong vại dầu, đợi đến đêm sẽ treo lên cây cột cao rồi thiêu sống.
“Con bà nói chứ! Ông mày lại sợ quá đi!” Hoàng Tam Nhi lôi cháu gái của Mao thiên sư lộ mặt ra, tiếp tục uy hiếp. “Lui hết về phía sau! Ông mày trước giờ chỉ nói một không nói hai.”
Quả nhiên, đám người Âm Sơn Đạo cực kì để ý cô gái này, Hoàng Tam Nhi vừa uy hiếp đám người lập tức không dám bước lên nửa bước.
“Con nhóc!” Hoàng Tam Nhi xoay dao trước mặt cô gái. “Nếu không muốn chết thì thành thật ngoan ngoãn!”
Cháu gái Mao thiên sư nhìn thấy con dao thì nước mắt lập tức rơi như mưa. Thế nhưng cô ta rất yếu, không có chút sức lực nào, tiếng khóc cũng lí nha lí nhí.
“Anh… anh giết tôi đi…” Cô ta nói. “Sống như thế này thì khác gì chịu tội… anh giết tôi rồi… tôi có thể đi gặp cha tôi.”
Bình luận facebook