Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70 - Chương 70VƯỢT QUA KIẾP NẠN
Chương 70VƯỢT QUA KIẾP NẠN
"H
ả?” Nghe cô ta khóc lóc kể lể, tôi lờ mờ đoán được nguyên nhân Bàng Độc bị đuổi bắt.
Khuôn mặt của cô gái này đỏ gắt một cách không bình thường, sức khoẻ lại yếu kém, liên tưởng tới lời đám người Âm Sơn Đạo nói thì có thể dễ dàng đoán ra cô gái này không sống lâu được nữa, muốn mượn Tục Mệnh Đồ để kéo dài tính mạng.
Có khả năng cô ta không gắng gượng được bao lâu nữa nên đám người Âm Sơn Đạo mới khiêng người tới đây, lột Tục Mệnh Đồ ra là cho cô ta dùng luôn.
“Chúng tôi không thù không oán gì với các người, chỉ là các người vây bắt bạn của chúng tôi.” Tôi giải thích với cô ta. “Tôi chỉ muốn bạn mình bình yên thoát ra, sau khi thoát ra khỏi đây chúng tôi sẽ thả cô đi.”
Lúc tôi và cô gái này nói chuyện, mấy người Âm Sơn Đạo cũng đang to tiếng cãi cọ với nhau bên ngoài.
Mấy chục người của Bàng môn thủ dưới chân núi cũng chạy tới, tuy đám người này không dám tiến lên, nhưng trong lòng thì không biết đang nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì để đối phó với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi hơi sơ sẩy là sẽ bị trúng chiêu.
Cô gái thấy tôi không có ác ý nên cũng không khóc nhiều như ban nãy nữa.
“Thả hay không thả có ích gì đâu…” Cô ta thút thít nói. “Tôi bị cóc lửa cắn, đến ông nội cũng không cứu được tôi…”
Cóc lửa mà cháu gái Mao thiên sư nhắc tới tôi cũng từng nghe nói tới. Đó là một loài cóc hiếm thấy chỉ sống ở một vài bãi nước tù, nước đọng, toàn thân có màu đỏ như lửa. Nhựa cóc* của cóc lửa cực kì có tác dụng trong việc trị liệu các bệnh về phong hàn, chỉ cần xíu là đã có tác dụng, có điều, tôi không ngờ bị cóc lửa cắn lại nguy hiểm đến vậy.
(*) Các tuyến trên da cóc thường bài tiết ra chất nhầy màu trắng dính như keo, nên dân gian gọi là “nhựa cóc”.
Cháu gái của Mao thiên sư kể không rõ ràng nhưng tôi có thể nghe hiểu được đại khái. Chuyện là, không biết mấy ngày nay Mao thiên sư có chuyện gì mà mang khá nhiều cao thủ của Âm Sơn Đạo ra ngoài đến giờ vẫn chưa quay lại, cô gái này bị cóc lửa cắn một cái, ban đầu không có biểu hiện gì nên không nói. Đến khi không chịu nổi nữa thì độc đã ngấm vào máu, vào lục phủ ngũ tạng, được chuẩn đoán là sống không quá được một tháng.
Mao thiên sư không có mặt ở sư môn, đồ đệ ở lại trấn giữ là đồ đệ thứ tư của lão ta là Vân Đàn, chính là gã đàn ông trung niên có giọng nói âm trầm. Gã biết Mao thiên sư cực kì yêu thương cô cháu gái này, nếu để cô ta xảy ra chuyện thì gã cũng đi đời, gã nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy chỉ có Tục Mệnh Đồ của Thất môn mới cứu được mạng của cô gái này.
Không biết Vân Đàn biết được tung tích của Bàng Độc từ đâu, có điều chuyện này cũng không có gì khó hiểu, chúng tôi đã đụng độ với người của Mạnh gia và Bài giáo nên bị nhớ mặt vẽ lại cũng không có gì lạ.
“Con bà nó chứ! Coi lời của ông đây là gió thoảng qua tai à?” Hoàng Tam Nhi quát đám người đang từ từ xúm lại trước cỗ kiệu. “Cút ra xa cho ông, lùi lại!”
“Anh đừng ở chỗ này cãi nhau nữa.” Tôi kín tiếng nhắc nhở Hoàng Tam Nhi. “Chúng ta phải nghĩ cách, lại gần cái sơn động kia...”
Tôi còn chưa nói hết câu thì các đầu khớp xương tôi bỗng tê buốt rồi bắt đầu phát lạnh…
Thi độc muốn phát tác!!!
Tôi quả thực chỉ muốn chết luôn cho xong, lúc này không phải lúc thích hợp để phát tác, thế nhưng càng sợ cái gì thì cái đó lại kéo đến, các biểu hiện phát tác cũng dần dần rõ ràng hơn.
Tôi vội vội vàng vàng tìm dược liệu trên người nhét vào miệng, thế nhưng tác dụng của thuốc không nhanh như vậy, độc tố bắt đầu phát tác, cơn đau buốt đến tận xương nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Tôi cố cắn răng nhẫn nhịn, mặt lúc xanh lúc đỏ, mồ hôi tuôn chảy ướt cả người. Tôi sợ cháu gái của Mao thiên sư nhân cơ hội nhảy ra ngoài cửa sổ nên vẫn cố giữ chặt cô ta, chỉ là mấy phút sau tôi không chịu nổi nữa.
Cái cảm giác đau đớn này thật quá khó chịu, chỉ muốn chết đi cho xong, tôi ước gì mình có thể tự lọc hết thịt trên người sau đó cạo xương của chính mình.
“Cậu sao thế?” Hoàng Tam Nhi không ngờ tôi lại phát bệnh vào đúng lúc này, tình hình nguy cấp, Hoàng Tam Nhi lại càng tức tối yêu cầu đám người bên ngoài lùi lại.
Thế nhưng đám người Âm Sơn Đạo cũng biết rõ, nếu mà cháu gái của Mao thiên sư có sơ xuất gì thì bọn họ cũng đừng hòng mong sống, cho nên đám người không tiến lên nhưng cũng nhất quyết không lùi lại.
“Tôi… không được rồi…” Tôi cảm thấy choáng váng cả đầu óc, bước chân cũng lảo đảo rồi đập thẳng đầu vào cái bàn để trà nước ngay bên cạnh giường.
Tôi cảm giác được đầu tôi bị thương nhưng cơn đau trong các khớp xương khiến tôi đứng không nổi nữa, tôi trượt chân ngã sấp xuống giường. Do tay tôi vẫn còn nắm cháu gái Mao thiên sư, nên kéo luôn cả cô ta ngã xuống. Cái giường không chịu nổi sức nặng của hai chúng tôi, nên bị sập.
Trước mắt tôi mờ dần, chỉ biết trán mình bị trầy, máu theo gò má chảy xuống, nhỏ lên mặt cô gái.
Cháu gái Mao thiên sư gan bé, thấy tôi bị như vậy thì sợ hãi đến há hốc mồm. Trong hình ảnh mờ ảo, tôi thấy có hai giọt máu rơi vào miệng cô ta. Thế nhưng lúc này tôi còn lo cho mình còn chưa xong thì sao lo cho người khác được, tôi lập tức xoay người lăn ra ngoài nắm chặt tóc quằn quại.
Hoàng Tam Nhi cũng luống cuống, hấp tấp buông màn xuống không cho đám người bên ngoài phát hiện ra biến cố trong kiệu.
“Cậu sao thế?”
Tôi không thể trả lời được, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn chờ đợi đến lúc thuốc có hiệu lực, xoa tan đi cơn đau của thi độc.
Tôi không biết tôi bị như vậy bao lâu, thi độc phát tác giống như say rượu vậy, đợi hết “cơn say” mới có thể đứng lên. Ăn dược liệu quả thật có tác dụng, giúp tôi tăng sức chịu đựng hơn, nhưng vẫn khó chịu muốn chết.
“Không sao… không sao…”
“Cậu bị làm sao thế, suýt nữa hù chết tôi rồi.” Hoàng Tam Nhi thấy tôi bình thường trở lại liền vén màn lên nhìn ra ngoài.
Anh ta xem bên phải, tôi xem bên trái, bên ngoài người của Âm Sơn Đạo và Bàng môn vẫn đang canh chừng ở phía trước.
Tôi âm thầm lấy làm may vì thi độc không phát tác thường xuyên, chí ít thì phải qua mấy ngày nữa mới nó phát tác tiếp.
“Người anh em, chúng ta bảo mấy tên kiệu phu khiêng cỗ kiệu này tới chân núi, hay bảo cô gái này xuống đi bộ?” Hoàng Tam Nhi cũng biết nếu chúng tôi chỉ ngồi yên ở chỗ này sẽ bất lợi cho chúng tôi.
“Xuống đi bộ thôi!” Tôi nhìn ra bên ngoài, xuống đi bộ tuy bị bao vây trong lớp người nhưng phạm vi không lớn, đối phương muốn giở trò cũng không dễ.
“Đợi một chút, để tôi đuổi cái đám này đi xa ra một chút.” Vietwriter.vn
Đột nhiên, tôi bỗng có một cảm giác khó chịu, giống như trong lòng bị gai đâm.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt, tôi lập tức đề cao cảnh giác, thế nhưng xung quanh cỗ kiệu không có ai tiến lại gần cả.
Tôi đang định nhắc nhở Hoàng Tam Nhi thì cái cửa sổ gần tôi nhất, lù lù thò vào một khuôn mặt trắng nhởn.
"H
ả?” Nghe cô ta khóc lóc kể lể, tôi lờ mờ đoán được nguyên nhân Bàng Độc bị đuổi bắt.
Khuôn mặt của cô gái này đỏ gắt một cách không bình thường, sức khoẻ lại yếu kém, liên tưởng tới lời đám người Âm Sơn Đạo nói thì có thể dễ dàng đoán ra cô gái này không sống lâu được nữa, muốn mượn Tục Mệnh Đồ để kéo dài tính mạng.
Có khả năng cô ta không gắng gượng được bao lâu nữa nên đám người Âm Sơn Đạo mới khiêng người tới đây, lột Tục Mệnh Đồ ra là cho cô ta dùng luôn.
“Chúng tôi không thù không oán gì với các người, chỉ là các người vây bắt bạn của chúng tôi.” Tôi giải thích với cô ta. “Tôi chỉ muốn bạn mình bình yên thoát ra, sau khi thoát ra khỏi đây chúng tôi sẽ thả cô đi.”
Lúc tôi và cô gái này nói chuyện, mấy người Âm Sơn Đạo cũng đang to tiếng cãi cọ với nhau bên ngoài.
Mấy chục người của Bàng môn thủ dưới chân núi cũng chạy tới, tuy đám người này không dám tiến lên, nhưng trong lòng thì không biết đang nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì để đối phó với chúng tôi, chỉ cần chúng tôi hơi sơ sẩy là sẽ bị trúng chiêu.
Cô gái thấy tôi không có ác ý nên cũng không khóc nhiều như ban nãy nữa.
“Thả hay không thả có ích gì đâu…” Cô ta thút thít nói. “Tôi bị cóc lửa cắn, đến ông nội cũng không cứu được tôi…”
Cóc lửa mà cháu gái Mao thiên sư nhắc tới tôi cũng từng nghe nói tới. Đó là một loài cóc hiếm thấy chỉ sống ở một vài bãi nước tù, nước đọng, toàn thân có màu đỏ như lửa. Nhựa cóc* của cóc lửa cực kì có tác dụng trong việc trị liệu các bệnh về phong hàn, chỉ cần xíu là đã có tác dụng, có điều, tôi không ngờ bị cóc lửa cắn lại nguy hiểm đến vậy.
(*) Các tuyến trên da cóc thường bài tiết ra chất nhầy màu trắng dính như keo, nên dân gian gọi là “nhựa cóc”.
Cháu gái của Mao thiên sư kể không rõ ràng nhưng tôi có thể nghe hiểu được đại khái. Chuyện là, không biết mấy ngày nay Mao thiên sư có chuyện gì mà mang khá nhiều cao thủ của Âm Sơn Đạo ra ngoài đến giờ vẫn chưa quay lại, cô gái này bị cóc lửa cắn một cái, ban đầu không có biểu hiện gì nên không nói. Đến khi không chịu nổi nữa thì độc đã ngấm vào máu, vào lục phủ ngũ tạng, được chuẩn đoán là sống không quá được một tháng.
Mao thiên sư không có mặt ở sư môn, đồ đệ ở lại trấn giữ là đồ đệ thứ tư của lão ta là Vân Đàn, chính là gã đàn ông trung niên có giọng nói âm trầm. Gã biết Mao thiên sư cực kì yêu thương cô cháu gái này, nếu để cô ta xảy ra chuyện thì gã cũng đi đời, gã nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy chỉ có Tục Mệnh Đồ của Thất môn mới cứu được mạng của cô gái này.
Không biết Vân Đàn biết được tung tích của Bàng Độc từ đâu, có điều chuyện này cũng không có gì khó hiểu, chúng tôi đã đụng độ với người của Mạnh gia và Bài giáo nên bị nhớ mặt vẽ lại cũng không có gì lạ.
“Con bà nó chứ! Coi lời của ông đây là gió thoảng qua tai à?” Hoàng Tam Nhi quát đám người đang từ từ xúm lại trước cỗ kiệu. “Cút ra xa cho ông, lùi lại!”
“Anh đừng ở chỗ này cãi nhau nữa.” Tôi kín tiếng nhắc nhở Hoàng Tam Nhi. “Chúng ta phải nghĩ cách, lại gần cái sơn động kia...”
Tôi còn chưa nói hết câu thì các đầu khớp xương tôi bỗng tê buốt rồi bắt đầu phát lạnh…
Thi độc muốn phát tác!!!
Tôi quả thực chỉ muốn chết luôn cho xong, lúc này không phải lúc thích hợp để phát tác, thế nhưng càng sợ cái gì thì cái đó lại kéo đến, các biểu hiện phát tác cũng dần dần rõ ràng hơn.
Tôi vội vội vàng vàng tìm dược liệu trên người nhét vào miệng, thế nhưng tác dụng của thuốc không nhanh như vậy, độc tố bắt đầu phát tác, cơn đau buốt đến tận xương nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Tôi cố cắn răng nhẫn nhịn, mặt lúc xanh lúc đỏ, mồ hôi tuôn chảy ướt cả người. Tôi sợ cháu gái của Mao thiên sư nhân cơ hội nhảy ra ngoài cửa sổ nên vẫn cố giữ chặt cô ta, chỉ là mấy phút sau tôi không chịu nổi nữa.
Cái cảm giác đau đớn này thật quá khó chịu, chỉ muốn chết đi cho xong, tôi ước gì mình có thể tự lọc hết thịt trên người sau đó cạo xương của chính mình.
“Cậu sao thế?” Hoàng Tam Nhi không ngờ tôi lại phát bệnh vào đúng lúc này, tình hình nguy cấp, Hoàng Tam Nhi lại càng tức tối yêu cầu đám người bên ngoài lùi lại.
Thế nhưng đám người Âm Sơn Đạo cũng biết rõ, nếu mà cháu gái của Mao thiên sư có sơ xuất gì thì bọn họ cũng đừng hòng mong sống, cho nên đám người không tiến lên nhưng cũng nhất quyết không lùi lại.
“Tôi… không được rồi…” Tôi cảm thấy choáng váng cả đầu óc, bước chân cũng lảo đảo rồi đập thẳng đầu vào cái bàn để trà nước ngay bên cạnh giường.
Tôi cảm giác được đầu tôi bị thương nhưng cơn đau trong các khớp xương khiến tôi đứng không nổi nữa, tôi trượt chân ngã sấp xuống giường. Do tay tôi vẫn còn nắm cháu gái Mao thiên sư, nên kéo luôn cả cô ta ngã xuống. Cái giường không chịu nổi sức nặng của hai chúng tôi, nên bị sập.
Trước mắt tôi mờ dần, chỉ biết trán mình bị trầy, máu theo gò má chảy xuống, nhỏ lên mặt cô gái.
Cháu gái Mao thiên sư gan bé, thấy tôi bị như vậy thì sợ hãi đến há hốc mồm. Trong hình ảnh mờ ảo, tôi thấy có hai giọt máu rơi vào miệng cô ta. Thế nhưng lúc này tôi còn lo cho mình còn chưa xong thì sao lo cho người khác được, tôi lập tức xoay người lăn ra ngoài nắm chặt tóc quằn quại.
Hoàng Tam Nhi cũng luống cuống, hấp tấp buông màn xuống không cho đám người bên ngoài phát hiện ra biến cố trong kiệu.
“Cậu sao thế?”
Tôi không thể trả lời được, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn chờ đợi đến lúc thuốc có hiệu lực, xoa tan đi cơn đau của thi độc.
Tôi không biết tôi bị như vậy bao lâu, thi độc phát tác giống như say rượu vậy, đợi hết “cơn say” mới có thể đứng lên. Ăn dược liệu quả thật có tác dụng, giúp tôi tăng sức chịu đựng hơn, nhưng vẫn khó chịu muốn chết.
“Không sao… không sao…”
“Cậu bị làm sao thế, suýt nữa hù chết tôi rồi.” Hoàng Tam Nhi thấy tôi bình thường trở lại liền vén màn lên nhìn ra ngoài.
Anh ta xem bên phải, tôi xem bên trái, bên ngoài người của Âm Sơn Đạo và Bàng môn vẫn đang canh chừng ở phía trước.
Tôi âm thầm lấy làm may vì thi độc không phát tác thường xuyên, chí ít thì phải qua mấy ngày nữa mới nó phát tác tiếp.
“Người anh em, chúng ta bảo mấy tên kiệu phu khiêng cỗ kiệu này tới chân núi, hay bảo cô gái này xuống đi bộ?” Hoàng Tam Nhi cũng biết nếu chúng tôi chỉ ngồi yên ở chỗ này sẽ bất lợi cho chúng tôi.
“Xuống đi bộ thôi!” Tôi nhìn ra bên ngoài, xuống đi bộ tuy bị bao vây trong lớp người nhưng phạm vi không lớn, đối phương muốn giở trò cũng không dễ.
“Đợi một chút, để tôi đuổi cái đám này đi xa ra một chút.” Vietwriter.vn
Đột nhiên, tôi bỗng có một cảm giác khó chịu, giống như trong lòng bị gai đâm.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt, tôi lập tức đề cao cảnh giác, thế nhưng xung quanh cỗ kiệu không có ai tiến lại gần cả.
Tôi đang định nhắc nhở Hoàng Tam Nhi thì cái cửa sổ gần tôi nhất, lù lù thò vào một khuôn mặt trắng nhởn.
Bình luận facebook